Chương 355: Chiến đấu vì nhân gian
Chương 355: Chiến đấu vì nhân gian
Chương 355: Chiến đấu vì nhân gian
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ma chủ nhẹ nhàng giơ tay lên.
Pháp tướng Kiếm Tiên sau lưng Lý Mặc Bạch lung lay sắp đổ, hắn gãi đầu mình, trầm giọng nói: "Có lẽ hôm nay phải chết trận ở đây."
Trên bàn tay Kim Phượng Hàm bùng lên phượng hỏa, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy thì tử chiến thôi."
Lý Mặc Bạch trợn trắng mắt nhìn hắn, u ám nói: "Ngươi vừa mới tỉnh ngộ phượng huyết, tương lai tiền đồ vô lượng, sau này có thể trở thành người đứng đầu giới tu hành ở nhân gian, không cảm thấy nuối tiếc sao?"
"Chết trận vì nhân gian, là may mắn hay nuối tiếc?" Kim Phượng Hàm lạnh lùng nói.
"Không sai, là tiểu tử có khí phách đấy." Lý Mặc Bạch day day con mắt của mình. "Tuy bây giờ ta chỉ muốn chạy trốn thôi. Than ôi, chỉ tiếc rằng ta có thể hèn nhát sợ chết, nhưng không thể làm mất mặt Bạch Câu thành."
Cố Mục Lễ trầm giọng nói: “Yên tâm đi, tạm thời Ma chủ sẽ không ra tay.”
Vừa dứt lời, Ma chủ đột nhiên tung người nhảy lên, bay thẳng tới chín tầng trời. Ống tay áo của cô ả bay phất phới, cuốn tất cả những thanh trường kiếm tấn công mình thành mảnh vụn, sau đó trực tiếp đánh thủng một lỗ lớn trên bầu trời. Bản thân ả nhảy vào bầu trời vạn kiếm, thân hình biến mất không còn tăm hơi.
Đám tướng quân Ma tộc nhìn nhau, không hiểu vị Ma chủ lại định làm gì.
Cố Mục Lễ khẽ thở dài, nói với mấy vị tướng quân trước mặt: "Nếu Ma chủ tạm thời rời khỏi, vậy ta..."
Uy Vũ hầu cắm mạnh binh khí của mình xuống đất rồi ngồi xếp bằng: "Đánh mệt rồi, nghỉ ngơi một lát chứ?"
Kiếm tướng quân nhướng mày, vung tay gọi một thanh phi kiếm bay đến trước mặt.
Kim Phượng Hàm lập tức cúi người, đè lên chuôi kiếm bên hông, sẵn sàng rút kiếm.
Uy Vũ hầu giơ tay ấn xuống thanh phi kiếm cạnh Kiếm tướng quân, trầm giọng nói: "Gấp gáp gì chứ, chờ tin từ phía Ma chủ!"
Ma chủ nhảy vào trong bầu trời vạn kiếm, một lần nữa thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Trong rừng kiếm rậm rạp, một bóng người gầy gò ngồi thẳng tắp, nhắm chặt hai mắt.
Hắn là người bày trận trong Vạn Kiếm trận này, cũng là Sơn chủ trong Tứ Đại Thánh Nhân, nhân vật quan trọng nhất kết thúc trận chiến ngũ giới năm xưa.
Cũng từng là người tình, người yêu của Ma chủ.
Thế nhưng quanh thân hắn đã không còn nửa điểm chấn động niệm lực, chỉ còn một thể xác trống rỗng.
Thân thể này vốn đã không còn tồn tại, chỉ vì những thanh trường kiếm từng bị hắn khống chế vẫn không nỡ để hắn ra đi nên cưỡng ép huyễn hóa ra.
Ma chủ chậm rãi đi tới trước mặt thể xác ấy, trầm giọng nói: "Năm xưa giữa ta và ngươi vẫn chưa có đáp án."
"Không phải tất cả đáp án đều phải nói ra, mới có thể thành đáp án." Một giọng nói ôn hòa vang lên phía sau Ma chủ.
Ma chủ quay đầu, rồi thấy một nam nhân mặc trường bào màu xanh lục đang đứng đó.
Thân hình của nam nhân màu dường như không phải thực thể, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua thân thể của hắn, khiến cả người hắn toát lên vẻ như thật như ảo.
"Quân Cửu." Ma chủ lạnh nhạt gọi tên hắn: "Không ngờ ngươi vẫn có thể hiện hình."
"Ta cảm nhận được lực lượng cường đại của Quân Kiến sơn, thanh kiếm mạnh nhất của Quân Kiến sơn sắp xuất hiện." Quân Cửu nhẹ nhàng cười nói: "Ta có một thê tử rất tốt."
Ma chủ nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Thanh kiếm mạnh nhất Quân Kiến sơn.”
“Thanh kiếm năm xưa từng cắm..." Quân Cửu suy nghĩ tìm từ nhưng vẫn nói ra hiện thực tàn khốc nhất: "... trên lồng ngực phụ thân Ma chủ ngài."
Ma chủ cũng không tức giận, chỉ thở dài một tiếng: "Chuyện đó từng khiến ta cực kỳ đau buồn, thế nhưng ngàn năm trôi qua, khi còn có người nhắc lại, trong lòng ta lại không còn bất cứ xao động nào. Bất luận là tiên nhân hay ma quân, trong dòng sông thời gian dài dằng dặc, chỉ là một hạt bụi mà thôi."
Quân Cửu đi tới bên cạnh thể xác Sơn chủ, giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn một cái. "Thế nhưng ngươi vẫn còn nhớ hắn, vẫn không quên được hắn, còn một lòng muốn tìm đáp án. Ngươi có biết vì sao không?"
Ma chủ hừ lạnh một tiếng: "Người tu hành nhân gian nhàm chán kia, ngươi định nói là, vì ta yêu hắn?"
Quân Cửu nói: "Không phải vì yêu mà là vì hận. Oán hận còn dai dẳng hơn tình yêu. Cho nên ngươi mới tha thiết mong có đáp án. Nhưng thực ra năm xưa, Sơn chủ đã cho ngươi đáp án rồi. Hắn để ngươi đi, phong ấn Vạn Ác chi môn kia, chính là hy vọng ngươi sống sót, sống tốt lành. Đó là tình yêu của hắn dành cho ngươi. Nhưng hắn không thể quay lưng với bằng hữu, không thể phản bội nhân gian, nên không còn cách nào đứng cùng ngươi nữa. Đó là trách nhiệm của hắn. Hắn có nguyên tắc không thể vi phạm, cũng có tâm tư riêng. Đó chính là đáp án mà hắn đưa cho ngươi."
Ma chủ trầm mặc một lúc, lắc đầu nói: "Thậm chí hắn chẳng hề hỏi ý kiến của ta."
Quân Cửu đáp: "Hắn không muốn ngươi phải lựa chọn khó xử."
Ma chủ cau mày: "Hình như ngươi rất hiểu hắn?"
Quân Cửu sửng sốt, sau đó chơi trò vô lại bệt xuống: "Được rồi, được rồi, ta thú nhận từ lúc gặp ngươi, đã cứ nói lung tung. Ta chỉ muốn thử xem có thể khiến Ma chủ nhà ngươi cảm động hay không. Thôi bỏ đi, Ma chủ lòng như sắt đá. Nếu ngươi muốn đánh thì cứ đánh, lúc ấy ta sẽ phóng thích hết vạn kiếm trong bầu trời. Đó là chiêu được ăn cả ngã về không, nhưng ta nghĩ Ma chủ khó lòng ngăn nổi."
Ma chủ nhướng mày nói: "Ngươi tự tin lắm à?"
Quân Cửu lắc đầu: "Thật ra là không. Nhưng lúc nói ra vẫn phải có khí thế!”
"Nếu ngươi còn sống, có lẽ ta cũng phải e ngại ngươi vài phần." Ma chủ chậm rãi bước tới. "Chỉ là một tàn phách thôi, còn dám dọa ta?" Ma chủ đi đến trước mặt Quân Cửu, hơi cúi mình xuống.
Chỉ thấy Quân Cửu trực tiếp nằm xuống đất, tàn ảnh vốn mỏng manh càng thêm mờ nhạt, nhưng gương mặt hắn không lộ chút đau khổ nào, vẫn mang nét mặt bất cần. Hắn giơ hai tay lên: "Ma chủ, cần gì hạ mình chèn ép tiểu bối như ta.”
Ma chủ đang đứng dậy, nhìn về phía đông, trầm giọng nói: "Ta muốn đi về phương đông."
Quân Cửu vẫn nằm trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngài vẫn muốn gặp người ấy? Nhưng người ấy không còn là Sơn chủ nữa, cho dù là chuyển thế, đó cũng là một khởi đầu mới.
"Ngươi muốn ngăn ta?" Ma chủ âm trầm nói: "Thế thì để ta thử lực lượng khi bầu trời vạn kiếm được giải phóng hoàn toàn nào. Ngươi nói ta không thể ngăn cản, nhưng một khi ta ngăn được, đại quân ma tộc sẽ quét sạch toàn bộ nhân gian."
"Ta không muốn đặt cược, cho nên mời Ma chủ thương lượng.”
Quân Cửu ngồi xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Ma chủ cứ đi về phương đông, gặp người ngài muốn gặp, còn đại quân ma tộc thì ở lại nơi này, không được tiến thêm. Ta sẽ cho bầu trời vạn kiếm tạm thời yên ắng, hai phe bên dưới kia cũng có thể tạm ngừng giao tranh. Thế nào?"
Ma chủ híp mắt: "Ngươi có tư cách thương lượng với ta ư?"
"Có chứ, ta là đệ tử của Quân Kiến sơn." Quân Cửu cười nói: "Mặc dù ta vô dụng, nhưng đã là đệ tử của Quân Kiến sơn, gặp tiên gặp ma gì cũng phải giữ phong thái. Ta sẽ thương lượng cùng Ma chủ. Ma chủ chỉ có một lần lựa chọn, đồng ý hay từ chối." Nói xong, Quân Cửu giơ tay lên cao.
Ma chủ im lặng một lát, bỗng nhiên hóa thành một vệt đen, trực tiếp lao về hướng đông.
Quân Cửu thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Mình to gan thật đấy."