Chương 354: Bạch ngọc lâu hiện
Chương 354: Bạch ngọc lâu hiện
Chương 354: Bạch ngọc lâu hiện
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Vạn Kiếm sơn, Cố Mục Lễ và Lý Mặc Bạch thấy Ma chủ ra khỏi từ Thái Sơ Chi Cảnh, sắc mặt đều thay đổi kịch liệt.
Kế hoạch của bọn họ là lợi dụng lúc Ma chủ bị Tiên khí này vây khốn, hợp lực tiêu diệt mấy vị tướng quân Ma tộc kia, sau đó lại cùng nhau đối phó với Ma chủ. Nhưng bọn họ không ngờ Ma chủ lại nhanh chóng thoát khỏi Thái Sơ Chi Cảnh như vậy. Gương mặt Cố Mục Lễ toát lên nét mặt đau xót, Ma chủ thoát khỏi Thái Sơ Chi Cảnh cũng có nghĩa là một vị Phó minh Chủ khác của Chính Khí minh Bạch Vô Hối tích đã kết thúc cuộc đời của mình.
Ánh mắt Ma chủ lạnh lùng đảo qua xung quanh.
Mấy vị tướng quân Ma tộc cảm nhận được khí thế uy nghiêm trong ánh mắt đó, bèn dừng trận chiến trước mặt, cúi mình quỳ xuống.
Ngay cả Kiếm tướng quân cũng tạm thời thu kiếm, đứng về bên cạnh Uy Vũ hầu, cúi người hành lễ.
Kim Phượng Hàm lùi về bên người Cố Mục Lễ, trầm giọng nói: "Bạch sư huynh đã..."
Cố Mục Lễ giơ tay gõ ngực mình: "Đây là sứ mệnh của chúng ta."
Lý Mặc Bạch cười khổ một tiếng: "Ta chẳng cảm thấy đây là sứ mệnh gì cả, có điều ta không nghĩ chúng ta có nhiều thời gian để thương tiếc, bởi nếu không có viện binh đặc biệt nào tới, tiếp theo chắc chắn sẽ tới lượt của chúng ta."
Kim Phượng Hàm siết chặt cán kiếm bên hông, nhìn nữ nhân khôi ngô đang lơ lửng giữa không trung, một lúc sau mới thở dài: "Tuy cả đời Kim Phượng Hàm ta ghét nhất là không đánh mà sợ, nhưng Lý Kiếm Tiên, ngươi nói rất đúng, nếu giao chiến với cô ta, chúng ta không có cơ hội thắng. Cô ta quá mạnh, vượt xa chúng ta."
Cố Mục Lễ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ma chủ hừ một tiếng, lạnh nhạt rằng: "Dẫu cho đã qua ngàn năm, nhưng nhân gian tu hành rộng lớn này, đến thời khắc cuối cùng vẫn phải dựa vào ngọn núi kia sao?"
Cố Mục Lễ thở dài một tiếng: "Thực lực của chúng ta chỉ có thế, đành phải thể nhờ đến các bậc cường giả."
Ma chủ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ngàn năm trước, có Quân Tử Hề, mấy chục năm trước, có cửu kiếm Quân Kiến sơn đồng thời xuất trận, thậm chí lần trước bản tọa đến Trung Nguyên, còn có Quân Cửu luyện thành thần kiếm. Nhưng hôm nay, Quân Kiến sơn còn ai nữa nữa? Chuyển thế của người ấy đâu?"
Kiếm tướng quân thầm thì: "Có một vị Kiếm Tiên tương lai."
Uy Vũ hầu đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Ma chủ đang nói chuyện, ngươi còn lẩm bẩm cái gì?"
Kiếm tướng quân cười nói: "Không có gì."
Ma chủ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời vạn kiếm kia nói: "Ngàn năm qua đi, nhân gian này cũng chẳng thú vị thêm chút gì."
Quân Kiến sơn, một thiếu nữ mặc áo trắng bước đi trên bậc thang mây. Giữa những lầu các to lớn, chỉ có mình bóng lẻ loi ấy, trông thật tĩnh mịch và cô độc.
A Cửu vừa đi lên vừa lạnh nhạt nói: "Xưa kia chốn này, chắc cũng có ngàn vạn đệ tử áo trắng cầm kiếm bay múa, nghĩa khí lẫm liệt."
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cô đứng trước tòa lầu cao nhất.
Bên trong thờ phụng là vị chưởng môn đời trước, cũng chính là vị Bạch Vân chân nhân cách đây vài chục năm đã mang theo bát đại đệ tử Quân Kiến sơn cùng lấy thân tế trận. Tuy nhiên, mục đích của A Cửu lại không nằm tại chỗ này, cô quay về phía đài cao phía trước, kết một thủ quyết, sau đó trầm giọng nói: "Hiện!"
Lập tức, những đám mây trắng bay lượn quanh trời cao đột nhiên tan biến, một gian lầu cửa hùng vĩ và rộng lớn hơn hẳn bên dưới hiện ra. Căn lầu ấy dường như được xây bằng mỹ ngọc trắng toát tinh khiết, vút cao không thấy đỉnh, như thể bay thẳng lên tầng mây thứ chín.
Khóe miệng A Cửu hơi nhếch lên, sau đó một giọt máu tươi lăn dài từ khóe môi xuống cằm, giọng cô trở nên khàn khàn: "Đây chính là Quân Tử lâu trong truyền thuyết đó ư."
Trên góc Quân Tử lâu lâu treo một cái chuông bằng ngọc trắng, gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông vang lên trong trẻo dịu dàng.
Phương bắc xa xôi, Lý Đào Hoa đang đạp phi kiếm bay tới, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng chuông. Cô giật mình dừng lại bước, lẩm bẩm: "Tiếng gì vậy?"
Mới dứt lời, bên tai cô lại vang lên một loạt tiếng chuông.
Lý Đào Hoa nhíu mày, quay đầu về hướng nam rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên Quân Tử lâu lóe lên một vệt sáng vàng, ngay sau đó bốn chữ lớn màu đỏ hiện ra trên tấm bia trắng treo giữa không trung...
Đã gặp quân tử.
A Cửu kết ấn liên hoa, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Đã gặp quân tử, Thiên đạo tới đây."
Kim quang phía trên Quân Tử lâu càng lúc càng sáng rực.
"Đệ tử A Cửu, bái Quân Tử lâu, xin được mượn lực lượng của các đời chưởng môn Quân Kiến sơn, xin... thần kiếm giáng thế!" A Cửu hô to.
Dù cách xa ngàn dặm, Lý Đào Hoa vẫn nghe thấy tiếng gọi của A Cửu. Cô nhíu mày: "A Cửu tỷ, tỷ định..."
Nói xong, A Cửu bỗng tung người nhảy lên lên, bay thẳng qua các lầu cao, tiến vào bên trong Quân Tử lâu.
Chỉ thấy trong Quân Tử lâu có một pho tượng bằng bạch ngọc hết sức uy nghiêm, một tay cầm kiếm, một tay cầm quạt, chính là tượng điêu khắc hình dáng chưởng môn đời đầu Quân Kiến sơn trong truyền thuyết - Quân Tử Hề. Còn xung quanh pho tượng bạch ngọc quanh là hàng loạt bia mộ của các đời chưởng môn.
Từ khi Quân Kiến sơn thành lập, mỗi đời chưởng môn đều là nhân tài, có người đạt đến cảnh giới Thái Thượng. Nhưng cho dù có vô số tài năng, truyền thừa ngàn năm, chưa một ai đắc đạo đăng tiên, phi thăng đi khỏi. Dẫu có người lên cảnh giới Thái Thượng, cuối cùng cũng quay về nhân gian làm Thánh nhân. Nhưng Quân Kiến sơn như mang lời nguyền, chưởng môn đời đầu tử trận, các đời sau làm Thánh nhân đều hy sinh vì thiên hạ, giúp nhân gian vượt qua hạo kiếp. Cho nên ngàn năm qua, bên cạnh tượng chưởng môn đời đầu chỉ có hàng loạt bia mộ.
A Cửu hít một hơi dài, tiếp tục nói: "Đệ tử A Cửu, bái Quân Tử lâu, xin mượn lực lượng của các đời chưởng môn Quân Kiến sơn, xin... thần kiếm giáng thế!"
Vừa dứt lời, những tấm bia mộ rung chuyển mãnh liệt. Từng luồng hào quang màu tím bắn ra, chiếu xuống đầu A Cửu.
Thanh kiếm trong tay tượng ngọc hơi nhấc lên một chút, phát ra tiếng ngân vang êm ái: "Duyệt."
Cách xa ngàn dặm, Lý Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm, cũng đáp: "Duyệt."
Một người là chưởng môn đời đầu, một người là chưởng môn hiện tại, sau hai chữ "Duyệt", ánh sáng tím trên đỉnh đầu A Cửu đều chiếu vào trong thân thể cô. Trong con mắt A Cửu lóe lên một tia sáng tím, sau đó ngồi xếp bằng xuống. Toàn bộ Quân Tử lâu khẽ rung động, còn tượng bạch ngọc cao lớn oai vệ kia dường như khóe miệng hơi nhếch lên vài phần, lộ ra nụ cười hài lòng.
Dưới chân Vạn Kiếm sơn, Cố Mục Lễ nhìn theo ánh mắt của Ma chủ, hướng lên bầu trời vạn kiếm, hắn hạ giọng nói: "Chẳng trách năm đó khi sư phụ truyền chức cho ta đã từng nói, dù Chính Khí minh và Tiên Thiên minh lớn mạnh đến đâu, dù bao nhiêu phái, bao nhiêu môn, bao nhiêu thành, đột nhiên xuất hiện bao nhiêu tài năng, vẫn luôn có một ngọn núi chắn ngang điểm cuối của Tiên môn, cho dù chỉ còn lại đệ tử cuối cùng, chúng ta cũng không thể vượt qua ngọn núi ấy, trở thành số một. Ngọn núi đó, chính là Quân Kiến.”