Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353: Mời Vào

Chương 353: Mời vào Chương 353: Mời vào

Chương 353: Mời vào

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi hai nhóm người bước vào Vô Phương Chi Cảnh, những người còn lại ở đây chỉ còn Đảo chủ, Sở Sơn Cô cùng Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm.

Hồng Niệm thức dậy, mở miệng nói vài câu rồi im lặng một hồi, cuối cùng mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Tức là Đảo chủ muốn ta tu luyện trong Vô Phương Chi Cảnh, dùng cách này để khống chế Pháp tướng?"

Đảo chủ nói: "Đúng vậy. Muốn ba mắt cam tâm cho ngươi mượn sức mạnh của mình, chỉ dựa vào thân phận là chưa đủ, cần phải để hắn công nhận ngươi mới được." Đảo chủ bước lên phía trước, đưa tay đặt hờ trên đỉnh đầu Hồng Niệm, "Trong một thời gian dài tiếp theo, cô sẽ cảm thấy trong thân thể như thêm một thứ rất rắc rối, luôn chống đối thậm chí hành hạ cô, không vì lý do gì khác, chỉ muốn khiến cô không được bình an. Đây là hình phạt vì cô nhận được Thần Ẩn quá sớm, nhưng một khi vượt qua được, cô sẽ có được Thần Ẩn lợi hại nhất thiên hạ."

Hải Thanh Mạc nói: "Hóa ra Đảo chủ tốn nhiều công sức thổi phồng như vậy chỉ để gây rắc rối cho Hồng Niệm cô nương!"

Đảo chủ nói: "Mục đích của ta là chiến thắng trong trận chiến sắp tới, cho nên gây chút rắc rối cho người trẻ tuổi các ngươi cũng có sao đâu?" Đảo chủ mỉm cười, rụt tay khỏi đầu Hồng Niệm, khuôn mặt tái nhợt của cô dần tốt lên.

“To gan, Hồng Niệm cô nương của chúng ta là Thánh nhân binh gia thượng cổ chuyển thế, Đảo chủ nên cẩn thận lời nói!" Hải Thanh Mạc nói đùa.

Đảo chủ lắc đầu: "Ta đã nói rồi, các vị Thánh nhân binh gia đó đã lên tầng trời thứ ba mươi sáu, có lẽ vẫn còn trên trời hoặc đã tan ra trong thiên địa. Những người tan vào thiên địa sẽ không luân hồi, chỉ là khí vận binh gia trở về trời đất. Hồng Niệm may mắn có được một luồng khí vận ấy nên mới có thể chất binh gia Thánh giả. Nếu là thể chất, phải tự mình trải qua hàng ngàn, hàng vạn lần rèn luyện mới được. Cách tu luyện trước đây của cô chưa đúng, tuy rất mạnh nhưng cũng lãng phí. Cô nên từ bỏ công pháp cũ, tu luyện theo con đường đạo võ binh gia."

Hồng Niệm suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo hướng của phụ thân ta ư? Kiếm pháp người tập luyện gọi là Đại Vũ chi kiếm."

Đảo chủ giật mình, quay đầu lại nhìn Sở Sơn Cô một cái. Sở Sơn Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại Vũ chi kiếm của Nam Dạ quốc là do Sát Thần Bạch Bính sáng tạo ra thuở xưa, ban đầu là tên là Đại Tướng Quân chi kiếm. Sau khi Nam Dạ lập quốc, Bạch Bính phản bội, cuối cùng là ta với sự trợ giúp của mười vị cao thủ ở cảnh giới Thiên Bệ đã đánh bại hắn. Mặc dù là người đứng đầu thơngj tướng khai quốc Nam Dạ, nhưng vì phản bội nên kiếm pháp của hắn bị đổi tên thành Đại Vũ. Kiếm pháp này ra đời vì chiến trường, nên đời sau có rất nhiều truyền nhân binh gia tu luyện kiếm pháp này.”

Đảo chủ bừng tỉnh hiểu ra nói: “Hóa ra là hắn, Quân Tử Hề đã dẫn ta gặp hắn. Một người còn giống ma tộc hơn cả ma tộc, nơi nào hắn đem quân đi qua thường là hoang tàn đổ nát.”

Sở Sơn Cô đơn độc nói: “Hắn ở trong Vô Phương Chi Cảnh. Sư phụ có ấn tượng rất sâu sắc về hắn, hơn nữa khí tức hắn lưu lại trên chiến trường quá mãnh liệt.”

Đảo chủ nhìn viên linh châu trong tay: “Thế à? Không biết sau khi tu bổ lại Vô Phương Chi Cảnh có bị hao tổn gì không, nếu ngươi gặp hắn trong đó thì thú vị biết bao. Hồng Niệm cô nương, xin mời vào thử luyện.”

Hải Thanh Mạc không nhịn được chen vào: “Sao người khác thì ngươi hỏi có muốn vào không, còn Hồng Niệm cô nương thì trực tiếp là một chữ ‘Mời’?”

Đảo chủ cười to: “Cô ấy không thể từ chối, vì nếu không mau rèn luyện thể phách chính mình thì bộ pháp tướng kia sẽ xé toạc thân thể, cuối cùng cô nương này sẽ hóa thành một vệt kim quang, khí vận binh gia trên người lại hòa vào thiên địa.” Đảo chủ cười lớn, rồi hô to: “Mời!”

“Biết rồi!” Hồng Niệm cầm thanh Hà Ảnh kiếm, quay đầu lại nhìn Hải Thanh Mạc một cái, không nói gì, trực tiếp hóa thành ánh sáng trắng bay vào trong viên linh châu.

Hải Thanh Mạc đưa tay muốn ngăn cản nhưng vồ vào hư không, gã lắc đầu nói: “Đảo chủ, bây giờ ta rất muốn nổi giận với ngươi, nhưng ta biết không thể, ngươi sẽ bảo ta phải đặt thiên địa trên hết.”

Đảo chủ lắc đầu: “Không, là ngươi nói với ta như vậy.”

“Ta cũng đi vào.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.

Đảo chủ cười đáp: "Được."

Sở Sơn Cô lại mở miệng từ chối: "Không. Ngươi không thể đi. Ta sẽ ở đây bày trận pháp Bạch Câu, để thời gian nơi này lưu chuyển giống như trong Vô Phương Chi Cảnh. Ta dạy ngươi trận pháp chi thuật, Đảo chủ dạy ngươi cách vận dụng thiên địa chi khí. Cho dù ngươi nói gì về kiếp trước kiếp này, ngươi vẫn là bảo đảm cuối cùng của chúng ta để có thể tu bổ kết giới ấy."

Đảo chủ vẫn cười: "Cũng được."

Hải Thanh lắc đầu nói: "Không ai có thể chọn lựa thay ta, chỉ có ta tự quyết định cho mình. Như lời ngươi nói, thiên địa chi khí hợp với trận pháp vô thượng có thể phong ấn Tu La giới trở lại. Đó là việc đã từng thành công, nên ngươi mới ỷ lại vào nó. Nhưng ta luôn từ chối ngươi, bởi vì ta hiểu rõ rằng phương pháp phong ấn không thể ngăn cản chiến tranh sắp tới, chỉ có chiến đấu mãnh liệt hơn, mới có thể kết thúc tất cả."

Sở Sơn Cô còn muốn nói gì đó, Đảo chủ lại giơ tay ngăn cản: "Đừng tưởng hắn không hiểu gì cả. Hắn đã trải qua trận chiến Vạn Kiếm sơn, chứng kiến Quân Cửu dùng thân mình hiến tế cho kiếm, cũng giải quyết được tình thế nguy hiểm ở Uổng Tử thành này, đã gặp Quỷ Vương âm tà nhất thiên hạ. Tuy tính cách hắn và Sơn chủ kiếp trước rất khác nhau, nhưng cũng thông minh như nhau. Lời hắn nói rất đúng. Cái gọi là phong ấn, gọi là trận pháp, rồi cũng có ngày hết hiệu lực. Cuối cùng thiên địa phải chiến tranh, vẫn phải đao kiếm! Nhưng Hải Thanh Mạc, ngươi có át chủ bài quyết chiến cho riêng mình không?"

Hải Thanh trầm giọng nói: "Ta luôn hấp thụ lực lượng từ Thần Đạo thư, trong đó có một chiêu thức Lục Lang chưa hoàn thành xưa kia, nhưng ta tin mình có thể hoàn thiện nó. Nếu thành công, chiêu thức ấy sẽ không thua kém bất cứ thuật Thần Ẩn nào."

Đảo chủ tò mò hỏi: "Ồ? Chiêu thức gì vậy?"

Hải Thanh đáp: "Khi nào thấy ngươi sẽ biết. Ta muốn vào trong. Sở Thánh nhân, nếu ngươi thực lòng muốn truyền dạy ta về trận pháp, xin hãy dạy ta ngay trong Vô Phương Chi Cảnh."

Sở Sơn Cô thở dài: "Trong đó, mỗi người cả đời chỉ có thể vào một lần. Ta đã từng bước vào, nếu vào lần nữa, động thiên tách biệt này sẽ bị hủy diệt."

Hải Thanh nắm chặt tay nói: "Vậy xin tạm biệt. Đảo chủ, hãy đưa ta vào đi."

"Tuân mệnh." Đảo chủ vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ thấy Hải Thanh Mạc cũng hóa thành một luồng bạch quang ẩn vào bên trong linh châu.

Sở Sơn cô bất đắc dĩ nói: "Đang lúc thiên địa nguy cấp mà hắn lại rõ là tùy tiện, Đảo chủ ngài cũng mặc hắn tùy hứng vậy sao?"

Đảo chủ nắm chặt hạt châu trong tay, trầm giọng nói: "Ta chỉ cảm thấy, hắn nói đúng. Hơn nữa tiếp theo, ngươi thật sự không có thời gian truyền thụ bất cứ kỹ nghệ nào của hắn."

Sở Sơn Cô không hiểu: "Vì sao?"

"Bởi vì ngươi sắp phải đánh một trận, rất gian nan!" Đảo chủ ngẩng đầu nhìn về phía tây.

Phía tây, Vạn Kiếm sơn.

Hai cái vòng tay một vàng một bạc phát ra một tiếng nổ trên không trung rồi lập tức nổ tung.

Sau đó một vệt đen hiện lên.

Ma chủ khôi ngô cao lớn đứng trong chiến trường, không ngờ y phục trên người lại chẳng hề tổn hại chút nào.
Bình Luận (0)
Comment