Chương 352: Khởi động thử luyện
Chương 352: Khởi động thử luyện
Chương 352: Khởi động thử luyện
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc nhận lấy hạt châu, lại chiêm ngưỡng hạt châu kia, chỉ thấy cảnh tượng bên trong liên tục thay đổi, xem ra đều là khung cảnh chiến đấu vô cùng thảm khốc. Gã suy nghĩ: "Chiến trường tàn khốc nhất, há chẳng phải ngũ giới hỗn chiến năm giới thuở trước sao?"
"Không sai, năm đó sư phụ ngài dốc hết tâm huyết, thu thập tàn tích chiến trường thời cổ, cuối cùng hòa nhập chúng vào Vô Phương Chi Cảnh này. Người ở bên trong, có thể trải qua chiến đấu kinh hoàng nhất. Mà một khi bị giết..." Sở Sơn Cô ngừng một lát, nói tiếp: "Sẽ bị hạt châu này cự tuyệt, không thể tiến vào trong đó lần nữa. Đây là nơi luyện tập tốt nhất trong thiên hạ, thời gian bên trong cũng không giống bên ngoài. Nhân gian một ngày, trong đó một năm. Đảo chủ, ngài đã có Vô Phương Chi Cảnh này, sao không lấy ra sớm hơn?"
"Lúc đó còn thiếu một chút thời cơ sau cùng, cũng chính là Khí Tu La." Đảo chủ lấy hạt châu từ tay Hải Thanh Mạc, đặt trong tay nhẹ nhàng xoay tròn một cái: "Những Tu La kia phá cảnh chui ra, đại chiến với các ngươi một trận, ta trực tiếp hút lấy khí tức của chúng, cuối cùng cũng bổ sung điểm cuối cùng."
Hải Thanh Mạc hỏi: "Thứ này lợi hại như vậy, khi xưa làm sao hỏng được?"
Sở Sơn Cô đáp: "Vô Phương Chi Cảnh do Sơn chủ để lại cho Quân Kiến sơn, Quân Kiến sơn không giấu làm của riêng, mang ra ngoài, để lại cho đám người tu hành trẻ tuổi của các đại tiên môn đi thử luyện, ba năm một lần, gọi là Vô Phương hội. Sau khi ta rời xa sư phụ, du ngoạn bên ngoài hơn bốn mươi năm, rồi đi tham gia Vô Phương hội lần đó. Đi cùng ta lần đó còn có một thuấn thuật sư thiên tài, cũng chính là Càn Khôn Cửu Trần, chúng ta cùng ở trong Vô Phương Chi Cảnh bảy năm, tức bảy ngày bên ngoài. Sau bảy năm, hai chúng ta đồng thời phá cảnh. Vô Phương Chi Cảnh tuy mạnh nhưng cũng không chịu nổi hai cảnh giới Thái Thượng đồng thời phá cảnh. Cuối cùng trời đất bên trong sụp đổ, Vô Phương Chi Cảnh cũng vì thế mà hủy."
"Lợi hại thật." Hải Thanh Mạc giơ ngón cái lên nói.
Sở Sơn Cô đã ngàn tuổi, nghe lời khen ngợi của Hải Thanh Mạc, đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo vài phần kiêu ngạo kỳ lạ.
Có lẽ lời tán dương này là thứ đứa trẻ Sở Sơn Cô ngàn năm trước mong đợi đã lâu.
Chu Hi cũng bước tới trước, quan sát hạt châu kia: "Ta từng nghe nói về Vô Phương Chi Cảnh. Tiên khí tuyệt đỉnh kết hợp với trận pháp vượt ngoài tưởng tượng của thường nhân, không ngờ có thể tái hiện chiến trường thời cổ trong một tiểu động thiên. Cho nên ý tưởng hiện tại của Đảo chủ là cho chúng ta tiến vào Vô Phương Chi Cảnh, dựa vào chênh lệch thời gian trong ngoài và chiến trường khốc liệt trong Vô Phương Chi Cảnh, giúp chúng ta nâng cao cảnh giới trước khi Thánh chủ đến?"
Đảo chủ gật nhẹ đầu: "Đây là cơ hội mà những tiền bối như chúng ta trao lại cho các ngươi. Còn việc các ngươi đạt đến trình độ nào hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân các ngươi."
Tư Không Nhai vuốt cằm nói: "Ta cũng từng nghe về Vô Phương Chi Cảnh này. Nghe nói năm xưa tổ tiên của Quân Kiến sơn từng đứng nhìn người tới thử luyện lũ lượt tiến vào bên trong, rồi chậm rãi ngồi ngoài pha trà chờ đợi. Sau khi hết một chén trà, số người bên trong chỉ còn một phần mười. Sau đó bọn họ sẽ dọn dẹp đồ đạc rời đi, bởi vì không thể ước lượng được thời gian những kẻ còn lại ra ngoài."
Sở Sơn Cô phán: "Lời này không sai. Sau khi hỗn chiến kết thúc, nhiều người chỉ lo tu hành trong tiên môn, chưa hề trải qua những trận chiến thực sự khốc liệt. Trong Vô Phương Chi Cảnh, chiến đấu tàn bạo vượt xa trí tưởng tượng của họ, nhiều tu sĩ dù cảnh giới cao nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu lập tức bị giết trong trận chiến hỗn loạn ấy. May mắn là bị giết trong Vô Phương Chi Cảnh chỉ bị trục xuất khỏi tiểu thiên địa này. Mặc dù những người ấy nhanh chóng đi ra, nhưng cũng trải nghiệm được chiến trường khốc liệt, đó cũng là một điểm thành công trong thử luyện."
"Chúng ta đều phải đi vào ư?" Tư Không Nhai hỏi.
Đảo chủ cười đáp: "Nếu không muốn ở lại chiến đấu, ngươi chỉ là kẻ bàng quan. Có điều, với thân phận người của Thiên Khư các, chỉ đứng ngoài quan sát ghi chép mọi việc, về sau cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải chiến thắng trận đại chiến này. Bằng không, thiên địa sẽ tái lập, Thiên Khư các cũng không thể tiếp tục làm ăn."
"Chúng ta đi." Tư Không Nhai hô to: "Để xem rốt cuộc chiến trường ngàn năm trước kinh khủng đến mức nào."
Đảo chủ cầm hạt châu, đặt trước mặt Tư Không Nhai, trầm giọng nói: "Vô Phương Chi Cảnh, nhập cảnh thử thách, không chết..."
"Không thôi!" Tư Không Nhai đáp.
Đảo chủ gật nhẹ đầu, thân thể Tư Không Nhai lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, ẩn vào trong viên linh châu.
"Ta cũng đi vào." Tiêu Thanh lập tức đuổi theo, thân thể cũng lập tức hóa thành ánh sáng trắng.
Hải Thanh Mạc nhìn Chu Hi, Chu Hi ngạo nghễ nói: "Chu Hi ta đương nhiên không cần thứ này để tăng cường cảnh giới bản thân, trong đó một năm, bên ngoài một ngày, cứ cảm thấy đó là chiếm tiện lợi.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: "Ta cũng không muốn đi, chủ yếu là sợ đi ra quá nhanh, hơi mất mặt."
"Thế nhưng..." Giọng điệu của Chu Hi lại nhanh chóng xoay chuyển: "Thân là một trận pháp sư, ta cũng cảm thấy hơi hiếu kỳ, vị Sơn chủ kia làm thế nào vận dụng một chút khí tức còn sót lại trên chiến trường khôi phục thành một chiến trường chân thật. Ta vào trong, không phải thử luyện, chỉ muốn xem phong thái của tiền nhân."
"Ta nhổ vào." Hải Thanh Mạc nhịn không được mắng.
"Vậy thì vào trong, không chết..." Đảo chủ vẫn giữ giọng điệu dụ dỗ, đầy ý tứ âm mưu.
Chu Hi nhíu mày, không tiếp lời Đảo chủ: "Ta sẽ tự đi vào, cũng sẽ tự mình rời khỏi." Nói xong, Chu Hi kết một thủ quyết, sau đó ánh đỏ lóe lên, thân hình của hắn liền trực tiếp biến mất.
Hạt linh châu lập tức lắc lư trong tay của Đảo chủ. Toàn bộ hạt châu lập tức phát ra một vầng sáng đỏ, sau đó ổn định lại.
Đảo chủ có phần bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua Sở Sơn: "Tiểu Sở, ta vẫn không hiểu sư phụ ngươi làm cái gì mà dạy dỗ ra đồ đệ như ngươi. Bây giờ, ta lại không hiểu đồ đệ như ngươi làm cái gì mà dạy dỗ ra đồ tôn như vậy?"
Sở Sơn Cô liếc mắt nhìn hắn: "Bởi vì sư môn chúng ta từ trước đến nay đều chỉ là truyền nghề, không dạy người. Người như thế nào đều là tự mình xông xáo. Ta sinh ở đất Sở, là một cô nhi, đương nhiên không cách nào biến thành người dịu dàng lương thiện như sư phụ. Mà đồ đệ này của ta từ nhỏ chính là con cưng của trời. Chung quanh đều là hổ lang, đương nhiên cũng không cách nào có được cõi lòng không tranh với đời như ta."
"Nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn có phần giống bộ dạng của ta lúc đầu ở nhân gian." Trong giọng nói của Đảo chủ có vẻ hoài niệm.
Sở Sơn Cô nhăn mày nói: "Tuy nói theo tiêu chuẩn phàm tục thì lời này của Đảo chủ chắc là một câu tán thưởng, nhưng hắn sẽ không lấy đó làm vui."