Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Trận Pháp Sống

Chương 351: Trận pháp sống Chương 351: Trận pháp sống

Chương 351: Trận pháp sống

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau lưng Hồng Niệm, trên trán của pháp tướng Kim Thân bỗng mở ra con mắt thứ ba. Bộ dạng này dọa đám người Hải Thanh Mạc lui lại vài bước.

Pháp tướng kia lạnh lùng liếc mắt xung quanh một lượt, sau đó lạnh nhạt hừ một tiếng.

Thần niệm của Đảo chủ trở lại người mình, hắn cười nói: "Ai da ai da, không nên nhìn các thanh niên này bằng ánh mắt đó. Tuy hiện tại họ còn chưa ra gì, nhưng về sau chưa biết thế nào đâu.”

Cuối cùng ánh mắt của Pháp Tướng dừng trên Hải Thanh Mạc.

Đảo chủ ngạc nhiên: "Năm đó ngươi chỉ liếc qua thôi mà đã nhớ rõ vị này sao?"

"Hừ." Pháp tướng hừ lạnh rồi biến thành kim quang tan biến.

Hồng Niệm chợt mở mắt, sau đó lại ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, trên người có hào quang vàng kim bao phủ.

Đảo chủ cười khẽ, kiêu ngạo nói: "Thế nào? Pháp tướng Kim Thân mà ta mời khá đấy chứ?"

Tư Không Nhai nói: "Đảo chủ, ta thích Chiến Thần Hình Thiên, vị không đầu ấy, ta có thể mời vị này đến được không?"

Khóe miệng Đảo chủ giật giật: "Ngươi tưởng rằng các thần linh này có thể tùy tiện phân hối sao? Hồng Niệm có thể mời được ba mắt là bởi vì trên người Hồng Niệm có một chút duyên phận. Chút duyên phận này là do họ kề vai chiến đấu từ trăm nghìn năm trước. Vì thế, ba mắt mới sẵn lòng hiện thân làm pháp tướng cho Hồng Niệm. Nhưng pháp tướng này nay chỉ đồng ý ký kết ước với cô ấy mà thôi, nếu muốn thực sự sử dụng uy lực của pháp tướng, đối với Hồng Niệm bây giờ vẫn còn quá khó khăn."

Tư Không Nhai liếc nhìn Hồng Niệm đang ngồi đó, hạ giọng nói: "Tức là cảnh tượng vừa rồi chỉ có vẻ oai phong mà thôi?"

"Dù sao thì cảnh giới cũng chỉ mới Huyền Tâm." Một bóng đỏ hạ xuống, lại là Chu Hi.

Tiêu Thanh vô thức tuốt thanh trường kiếm trong tay ra. Tư Không Nhai cười nói: "Ra là tên vô lại nhà ngươi này."

Chu Hi chậm rãi đi tới bên cạnh Hồng Niệm, đưa tay cảm nhận những kim quang bao quanh bên người Hồng Niệm, mỉm cười gật đầu: "Không phụ là nữ nhân mà Chu Hi ta thích, quả thực rất đặc biệt."

Đảo chủ nhướng mày: "Ồ? Ngươi thích cô ấy à?"

Chu Hi gật đầu: "Rất thích."

Đảo chủ liếc nhìn Hải Thanh Mạc bên cạnh, cười nói: "Ngươi nghe thấy chưa?"

Hải Thanh nhún vai: "Dù sao thì Hồng Niệm cũng hoàn toàn không thích hắn. Còn Chu Hi có thực sự thích cô ấy hay không, ta nghĩ chỉ vì hắn quá nhàm chán, cố ý muốn khuấy động mọi thứ. Hắn thích ai, càng ồn ào bao nhiêu thì hắn lại càng thích. Hoàng trưởng tôn thích con gái của phủ tướng quân mưu phản, nghe thế nào cũng thấy rất chấn động. Vậy nên hắn mới thích Hồng Niệm, chỉ thế mà thôi. Hiện giờ trên người Hồng Niệm còn có một tia tàn phách của thượng cổ chi thần, có lẽ hắn càng thích hơn."

Chu Hi lắc đầu: "Nói sai rồi, ta đây không thích."

Khóe miệng Hải Thanh Mạc khẽ nhếch lên: "Ồ?"

Chu Hi chợt cúi xuống, nhìn sắc mặt Hồng Niệm toát lên vẻ đau đớn, nói đầy ẩn ý: "Ta thích cô ấy vì cô ấy mạnh mẽ. Cô ấy mạnh mẽ như vậy là bởi vì cô ấy là Hồng Niệm, là cô ấy tự mình vượt qua bao khó khăn trong cuộc đời này, chứ không phải nhờ vào tàn phách cổ thần nào cả. Ngươi chưa hề thấy cô ấy thuở nhỏ. Một cô bé nhỏ nhắn, thân hình gầy gò, nhưng cầm kiếm đứng đó rất kiên cường, xung quanh toàn là các sư huynh đã ngã gục. Ta đi tới hỏi cô ấy tên gì, cô ấy nói tên là Hồng Niệm. Thật hoàn hảo biết bao."

Đảo chủ bỗng hỏi: "Cái gì hoàn hảo?"

Chu Hi đứng dậy, khẽ rung tà áo đỏ của mình: "Có chữ Hồng trong tên, nên thực sự hoàn hảo."

Hải Thanh Mạc mỉm cười: "Đột nhiên ta cảm thấy vị đại ca nhà ngươi có vẻ đáng yêu rồi đấy."

Chu Hi nhíu mày nói: "Ta đã đưa Chỉ Xích cho ngươi, cứu mạng chó này của ngươi, đều không đáng để ngươi thích à?"

Hải Thanh Mạc nhún vai: "Cảm kích và thích là khác nhau."

Chu Hi bỗng nhìn sang Đảo chủ, bất thình lình hỏi: "Đảo chủ, ngươi có thấy kiếp trước đặc biệt nào trên người ta không?"

Đảo chủ cười lắc đầu: "Không thấy, không nhìn thấy gì cả."

Chu Hi thở dài nhẹ nhõm: "Đây thật sự là chuyện đáng vui mừng. Không có kiếp trước, không có kiếp sau, trên đời này chỉ có Chu Hi."

“Đừng ở đây tán gẫu mấy điều vô dụng ấy nữa.” Sở Sơn Cô lập tức hạ xuống đất, hắn trông cực kỳ tiều tụy, rõ ràng là trước đó tu bổ trận pháp và trợ giúp Chu Hi chữa thương đã tiêu tốn quá nhiều niệm lực của hắn.

Chu Hi có phần ảo não: "Sư phụ, ta còn có rất nhiều lời hào hùng chưa nói, tại sao lại cắt ngang lời ta trong giờ phút này?"

Sở Sơn Cô bất đắc dĩ nói: "Đến lúc kết giới bị phá, Thánh chủ giáng lâm, ngươi để dành mấy lời ấy mà nói với hắn. Chỉ cần ngươi có thể nói liền mạch được ba câu thôi, đó mới thực sự là có khí thế!"

Hải Thanh Mạc không khỏi nghi hoặc: "Sao vậy? Thánh chủ không thích nghe người khác nói chuyện à?"

"Với chút thực lực của hắn bây giờ, một câu còn chưa dứt, Thánh chủ đã giết chết hắn rồi!" Sở Sơn Cô hơi ảo não. Có điều hắn vốn tự nhiên tôn kính Hải Thanh Mạc, nên ngữ khí cũng dịu dàng lại đôi chút.

Hải Thanh Mạc gãi đầu: "Sở Thánh nhân à, ta luôn cảm ngài sợ hãi Thánh chủ này có phần quá mức."

Đảo chủ lạnh lùng nói: "Dù sao hắn cũng là người tận mắt chứng kiến trận chiến đó. Ai tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy đều sẽ khiếp sợ hắn. Tất nhiên trừ ta ra. Ta không thể sợ hắn được, bởi dù sao hắn cũng từng là bằng hữu tốt nhất của ta."

Lúc này Hồng Niệm mở mắt, lập tức thở ra một hơi, Hải Thanh Mạc vội vàng đi tới hỏi: "Thế nào rồi?"

Hồng Niệm lắc đầu thở dài: "Ta không cảm nhận được thực lực của mình có gì tăng trưởng gì. Hay nói cách khác, ta cảm thấy dường như trong cơ thể ẩn chứa một luồng sức mạnh mới, nhưng sức mạnh ấy cũng không thuộc về ta."

Đảo chủ gật đầu: "Ta chỉ giúp ngươi tạo ra một cơ hội mà thôi, ta không thể trực tiếp nâng thực lực của ngươi lên tới đỉnh cao. Nếu ta có sức mạnh như vậy, chúng ta đã không cần lo lắng về việc Thánh chủ giáng lâm."

Hồng Niệm đứng dậy, đặt tay lên thanh Hà Ảnh kiếm bên hông: "Tiếp theo ta cần làm gì?"

Đảo chủ nhìn thoáng qua Sở Sơn Cô bên cạnh rồi nói: "Đúng là một đứa trẻ rất thông minh."

Chu Hi ngạo nghễ nói: "Là nữ nhân Chu Hi ta yêu thích."

Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý: "Là nữ nhân từng từ chối bá chủ thiên hạ tương lai."

"Nhớ cái này không? Tiểu Sở." Đảo chủ đột nhiên lấy từ trong ngực ra một hạt châu lưu ly, đặt trong lòng bàn tay mình.

Sở Sơn Cô sững sờ: "Vô Phương Chi Cảnh mà sư phụ để lại? Không phải nó đã bị phá hủy rồi sao?"

Đảo chủ nhẹ nhàng xoay tròn hạt châu trong tay: "Ta đã bỏ ra nhiều năm để tu sửa nó, giờ đây hạt châu này đã kiên cố hơn xưa kia nhiều."

"Đây là gì?" Hải Thanh Mạc cầm hạt châu trong tay Đảo chủ, bắt đầu xem xét.

Bỗng nhiên trong hạt châu lóe lên một hạt châu màu đỏ như máu, giống như con mắt ác thú, khiến Hải Thanh giật mình, tay hơi run lên, làm rơi hạt châu xuống.

Sở Sơn Cô vội vươn tay phải ra, hút hạt châu vào lòng bàn tay. Hắn giơ hạt châu lên, nói: "Đây là một trận pháp sống, thứ phong ấn bên trong là chiến trường tàn khốc nhất!"
Bình Luận (0)
Comment