Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361: Lần Đầu Gặp Sát Thần

Chương 361: Lần đầu gặp Sát Thần Chương 361: Lần đầu gặp Sát Thần

Chương 361: Lần đầu gặp Sát Thần

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Theo vài thủ ấn liên tiếp thay đổi trong tay Chu Hi, một luồng nguyên khí màu đỏ từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, bao phủ lên vết thương màu đen kia.

Tiêu Thanh bên cạnh nghi hoặc nói: “Nghe lời ngươi nói, có vẻ vết thương này chỉ bị kéo dài thời gian phát tác chứ không phải ngươi đã giải trừ triệt để loại độc này.”

Chu Hi thản nhiên cười cười: "Đây không phải độc, mà là lực lượng từ U Tuyền của Ma giới, cần phải tiêu tán nó đi, chỉ có Thánh nhân mới có thể làm được việc này. Trận pháp Tĩnh Ngưng của ta có thể giúp ma khí trên miệng vết thương của hắn chuyển động với tốc độ gần như bất động, đảm bảo hắn có thể chống đỡ lâu dài trong Vô Phương Chi Cảnh này. Về phần cuối cùng —— chỉ có thể dựa vào bản thân hắn vượt qua con ma tâm của mình."

Tư Không Nhai đứng dậy, sắc mặt đã khá hơn nhiều, hắn thản nhiên duỗi lưng: "Thế thì ta e là mình không chiến thắng được, bên trong ta rất xấu xa."

"Thật ra cũng không cần lo lắng về việc này." Chu Hi xoay người, ngửa mặt nhìn trời: "Bởi vì rất có thể ngay khi ma tâm phát tác, ngươi đã bị đuổi khỏi Vô Phương Chi Cảnh này rồi."

Tư Không Nhai nhếch mép: "Ai mà biết được?"

Chu Hi nhẹ nhàng đạp chân một cái, bỗng bay lên không trung, hắn xoay vòng thân thể, ngắm trọn phong cảnh xa xăm vào đáy mắt, sau đó trầm giọng nói: "Không biết là vận may của chúng ta quá tốt, hay là xui xẻo, chúng ta vừa đặt chân đến nơi này là gặp ngay trận chiến vô cùng nổi tiếng trong hỗn chiến ngũ giới."

Tư Không Nhai nghi hoặc: "Trận chiến nào?"

Chu Hi vuốt cằm, nói đầy ẩn ý: "Trận chiến tàn khốc nhất, quái vật từ Ma giới chết nhiều nhất trong trận chiến đó, cũng là trận chiến tử vong nhiều nhất đối với người tu hành nhân gian."

Tư Không Nhai chỉ suy nghĩ trong chốc lát, đã đoán ra đáp án: "Trận chiến trên Thượng Thiên Nguyên!"

"Đúng vậy." Chu Hi chỉ về phía xa xăm: "Nơi kia chính là Thượng Thiên Nguyên, trận chiến tàn khốc nhất trong hỗn chiến ngũ giới sắp bùng nổ tại đó! Đại quân của Ma tộc đang tiến vào nơi này."

Tiêu Thanh suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi đây."

"Có nguy hiểm thì tránh xa, vì một khi đã chết, sẽ bị cưỡng chế đuổi khỏi Vô Phương Chi Cảnh này. Vì thế phải cố gắng sống thật lâu tại nơi đây. Suy nghĩ này không sai, song đấy chỉ là suy nghĩ của kẻ yếu mà thôi." Khóe miệng Chu Hi đột nhiên cong lên, lộ ra nụ cười hưng phấn: "Nhưng chúng ta đến Vô Phương Chi Cảnh này, chính là để luyện tập! Vì thế suy nghĩ kia là sai lầm, chúng ta nên chạy đến cục diện nguy hiểm nhất, giao chiến thảm khốc khốc, ngáng đường kẻ địch mạnh nhất, sau đó xé nát máu thịt của chúng. Đấy mới là mục đích của chúng ta khi đến nơi này! Vừa rồi lời ta nói không đúng, chúng ta thực sự rất may mắn! Được chứng kiến trận huyết chiến cách đây nghìn năm!"

Tư Không Nhai nhìn Chu Hi trên không trung, lắc đầu nói: "Thằng nhóc này đúng là đầu óc hơi có vấn đề. Nhưng người có thể làm đại sự, đầu óc khó mà bình thường được."

Chu Hi giơ một ngón tay về phương xay, cất giọng trầm thấp: "Lôi nộ trận, phát động!" Một tiếng ra lệnh, thấy xa xa ngoài mười dặm, trên không liên tục vang lên tiếng sấm sét.

Tiêu Thanh kinh ngạc: "Hắn đã thấy kẻ địch?"

Tư Không Nhai lắc đầu: "Không, hắn không chỉ muốn tự mình đến chiến trường, thậm chí còn muốn tự tay mở màn trận chiến này."

Trong khu rừng cách đó mười dặm, Hải Thanh Mạc vốn đang đối đầu với mười tên yêu nhân Ma tộc hình dạng kỳ lạ. Trong lòng gã oán trách, chỉ vì đến chậm một chút mà đã lạc mất Hồng Niệm cô nương. Đối mặt với những đối thủ xa lạ này, trong lòng Hải Thanh Mạc không hề có địch ý, đành chắp tay nói với bọn họ: "Các vị, ta chỉ đi ngang qua, còn đang gấp gáp tìm người, có thể để sang lần sau đánh nhau được không?"

"Nhân tộc đáng chét, lại dám lẻn vào doanh trại của ta! Giết hắn, đừng để hắn mang thông tin gì ra ngoài!" Tên Ma tộc cầm đầu gầm lên một tiếng, đám yêu nhân còn lại liền rút trường đao bên hông, đồng loạt xông lên.

"Thật rắc rối." Hải Thanh Mạc siết chặt nắm đấm, đang định phóng thích pháp thuật Quỷ đạo của mình thì địa bàn thấy có mười mấy tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía bọn chúng. Hải Thanh Mạc lập tức thay đổi pháp thuật, một bộ giáp xương màu đen từ trong thịt máu mọc ra bao quanh người. Những luồng sét ấy thậm chí còn đánh thẳng vào người gã nhưng không gây tổn thương gì, trái lại đám Ma tộc không may mắn được như thế, bọn chúng huy động tất cả ma khí xung quanh, cố gắng dựng lên một lớp bình phòng ngăn cản thiên lôi nhưng hoàn toàn vô dụng.

Lớp bình phong bị đập nát, thân thể bọn chúng lập tức bị sấm sét đánh trúng, ngã nhào xuống đất, thậm chí xác chết còn bị sấm sét thiêu thành tro bụi.

Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy dạ dày cuộn lên, lắc đầu nói: "Đúng là ông trời cũng không nhìn nổi nữa."

Đúng lúc này, lại có một đám người Ma tộc hạ xuống, người cầm đầu mặc áo giáp tinh xảo, hai bên áo giáp thêu một cái đầu lâu, khóe mắt của đầu lâu bên trái chảy đầy huyết lệ, đầu lâu bên phải dường như vẫn giữ nguyên bộ dáng mỉm cười khi còn sống, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã biết kẻ này không giống với mười mấy binh lính trước đó, đây là một đại nhân vật trong Ma tộc. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc, không nói năng gì.

Hải Thanh Mạc thu hồi áo giáp xương, cố nở một nụ cười hữu hảo: "Nếu ta nói, chuyện này không phải do ta làm, các ta có tin không?"

Người kia không hề để ý tới lời gã, chỉ nói với Ma tộc bên cạnh: "Nhân tộc đã khởi xướng tấn công trước, vậy không cần bảo lưu lại cái gì, phát động tấn công đánh chiếm Thiên Thượng Nguyên!"

"Thuộc hạ xin vâng lệnh!" Thân hình tên Ma tộc kia lập tức tiêu tán, cuối cùng chỉ thấy giữa ban ngày lại có vài ngọn lửa đen nổ tung giữa hư không, tiếp theo là tiếng gầm thét ngập trời, từng bóng đen che phủ không trung, như đàn quái thú bay ngang qua đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, lao thẳng về phía xa xăm.

Hải Thanh Mạc hơi cúi mình, chuẩn bị ứng chiến, nhưng khi quan sát kỹ người trước mặt, bỗng kinh hãi trong lòng, hô to: "Ngươi chính là Cốt tướng quân!

Thượng Thiên Nguyên xa xăm, một nam nhân dáng người to lớn mặc giáp trụ nặng nề, cưỡi một con sư tử chậm rãi đi tới bên vách đá, nhìn đám những đen phương xa điên cuồng đánh tới, bình tĩnh nói: "Xem ra Ma tộc đã lựa chọn, lại dám chủ động tấn công trước.”

Một bóng đỏ đột nhiên hạ xuống bên cạnh hắn, nam nhân kia hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện phía trước, hỏi: "Ngươi là ai? Khí thế trên người ngươi chứng tỏ tu vi của ngươi quả không tầm thường, nhưng trong số tướng sĩ dưới trướng ta, có cảnh giới như vậy sao ta lại không có ấn tượng gì?”

Đương nhiên cô gái này là Hồng Niệm, cô quay đầu nhìn về chiến trường: "Ngươi không cần biết lai lịch của ta, tóm lại, ta đến để trợ giúp tướng quân. Nếu ta đoán không lầm, tướng quân chính là Sát Thần Bạch Bính."

"Ta đúng là Bạch Bính, còn Sát Thần..." Bạch Bính rút trọng kiếm bên hông ra: "Là xưng hô không tồi, nhưng đây lần đầu tiên ta nghe người khác nhắc đến. Nếu danh hiệu này có thể vang danh thiên hạ, vậy ta hy vọng, nó bắt đầu từ trận chiến sắp tới đây."
Bình Luận (0)
Comment