Chương 362: Nhất tướng công thành
Chương 362: Nhất tướng công thành
Chương 362: Nhất tướng công thành
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Theo Bạch Bính rút trọng kiếm ra, vung lên trời, phía sau hắn còn có vô số người tu hành Nhân tộc bay vút ra. Có kẻ mặc giáp trụ giống Bạch Bính, chính là trang phục quân sĩ, cũng có người mặc áo trắng, cầm trường kiếm, dáng dấp của tiên môn tiêu chuẩn.
Hồng Niệm liếc nhìn, lập tức hiểu truyền thuyết là thật. Năm xưa Nhân tộc giao chiến với Ma tộc, Nhân tộc vừa có thế lực Tiên môn, các chư hầu cát cứ còn tổ chức một nhóm binh sĩ thiện chiến, dù mục tiêu của hai bên tương đồng nhưng phần lớn tự chiến đấu riêng. Chỉ có thuộc hạ của Bạch Bính, không phân biệt chiến sĩ hay tu sĩ, tuy trang phục khác nhau nhưng vẫn xem nhau là huynh đệ. Bởi vì trên dưới đồng lòng, không phân biệt ngươi ta, nên thế lực của Bạch Bính mới hùng mạnh hơn người.
"Vậy, vị cô nương trẻ tuổi tài ba kia." Bạch Bính vác trọng kiếm lên vai: "Có muốn chiến đấu một trận với ta không?"
Hồng Niệm cũng rút Hà Ảnh kiếm ra: "Đó chính là mục đích của ta khi tới đây."
"Tướng quân, không giống lời truyền thuyết." Hồng Niệm trầm giọng nói.
Bạch Bính đặt tay lên mũ giáp rồi nhẹ nhàng kéo xuống một cái, chiếc mặt nạ hạ xuống che kín khuôn mặt, khiến giọng nói trở nên nặng nề hơn nhiều: "Ồ? Ta trong truyền thuyết là thế nào?"
"Giết người như ngóe, máu lạnh vô tình." Hồng Niệm đáp: "Không giống như vậy, lại sẵn sàng nói chuyện thân mật với kẻ lạ mặt không rõ lai lịch."
Bạch Bính hơi cúi người, con sư tử dưới chân cũng gầm lên. Sau đó Bạch Bính vung trọng kiếm, ngồi trên lưng sư tử nhảy thẳng từ vách núi xuống: "Bởi vì ngươi chưa từng thấy ta trên chiến trường!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Bạch Bính nhảy xuống, phía sau hiện lên pháp tướng binh giả khổng lồ.
Pháp tướng kia không giống người, cũng chẳng giống Phật, mặc áo giáp nặng nề rách nát, vung thanh kiếm gãy, Bạch Bính hạ đất kt vung kiếm chém tới, pháp tướng binh giả cũng vung kiếm, nơi pháp kiếm đi qua, binh sĩ Ma tộc đều bị quét sạch.
Hồng Niệm chưa từng thấy pháp tướng như thế, nó hoàn toàn không phải thần tiên. Bởi vì trong thời đại này Thiên môn vẫn chưa bị phong ấn, tiên nhân ở trên trời giáng lâm nhân gian còn chưa phải dùng cách này. Nhưng cũng không giống như Kim Cương Pháp Tướng mà Hải Thanh Thiên triệu hoán khi sử dụng Kim Cương kiếm, vì pháp tướng đó tràn đầy chính khí, trong khi diện mạo pháp tướng của Bạch Bính lại tràn đầy khí âm quỷ. Huống hồ các pháp tướng còn lại đều màu vàng kim, còn của hắn lại có màu đen. Hồng Niệm lẩm bẩm: “Đây chính là Binh Vũ chi hồn trong truyền thuyết.”
Những lời vừa Bạch Bính nói cũng không phải giả dối. Lúc hắn nói chuyện với Hồng Niệm cũng có vài phần phong thái hiệp khách, nhưng khi lâm trận chỉ bừng bừng sát khí. Máu tươi bắn tung lên rơi vào mặt nạ, ánh mắt của hắn càng thêm điên cuồng, thanh trường kiếm trong tay càng lúc càng vung lên dữ dội. Cho đến khi một thanh trường đao to lớn như cánh cửa xuất hiện ngăn chặn nhát kiếm của hắn.
Một nam nhân Ma Tôn khôi ngộ hệt như hắn đứng chắn trước mặt, trầm giọng nói: "Bạch Bính, hôm nay chúng ta phải phân thắng bại!"
"Uy Vũ hầu! Hôm nay ngươi..." Bạch Bính vung trọng kiếm, trực tiếp đánh bật tên Ma tộc kia ra ngoài. "Chắc chắn phải chết!"
Cuối cùng Hồng Niệm cũng đứng ngoài nữa, tay phải cô nhẹ nhàng vung lên, một luồng hào quang lan tỏa, Hà Ảnh kiếm lao xuống.
Cô cũng nhẹ bước theo sau, đạp trên phi kiếm bay về phía chiến trường.
Lúc này Hồng Niệm nhớ lại lời của Đảo chủ Lý Mộc trước đó, không dùng pháp thuật Đoạn Ngôn truyền thụ mà là dùng Đại Tướng Quân chi kiếm mà thuở nhỏ phụ thân dạy cho cô. Có lẽ vì đã quá lâu không dùng nên mỗi chiêu thức đều có vẻ non nớt thiếu thuần thục.
Mà đối thủ mà cô phải đối mặt còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Nếu ở chiến trường nhân gian, cao thủ Huyền Tâm cảnh đỉnh phong như Hồng Niệm xuất hiện đều là cường giả có thể quét sạch một phương. Nhưng trên chiến trường này, tuy Hồng Niệm vẫn được coi là chiến lực mạnh mẽ, nhưng chỉ lơ là một chút xíu thôi vẫn có nguy cơ bị giết chết.
Hai thanh trường kiếm đen sẫm xông tới, một trước một sau kẹp chặt thanh kiếm của Hồng Niệm. Hồng Niệm giật mình, lại thêm một thanh phi kiếm thứ ba đâm thẳng vào ngực cô. Trong tình thế nguy cấp, cô chỉ có thể thi pháp, ba sợi tóc bạc từ dưới đất bay lên, trực tiếp quấn chặt tên Ma tộc thứ ba.
Tên lính Ma tộc cả giận thét lên: "Đây là cái gì?"
Sợi tóc bạc bay nhanh về phía trước, trực tiếp quấn quanh binh sĩ Ma tộc kia, sau đó đột ngột xiết chặt, khiến cho tên lính xé chia năm xẻ bảy.
Hồng Niệm cũng nhân lúc rảnh tay, vận dụng công lực toàn thân, đột ngột giơ kiếm lên trời đập vỡ hai thanh trường kiếm kia. Sau đó kiếm lên kiếm xuống, kiếm thế cực kỳ bá đạo chém ngang lưng hai binh sĩ ma tộc kia. Cô trầm giọng nói: "Xem ra Đại Tướng Quân chi kiếm này còn phải rèn luyện rất lâu mới được."
Lúc này, Bạch Bính xuất một kiếm đẩy lui Uy Vũ hầu kia, cưỡi sư thú tới bên cạnh Hồng Niệm: "Người trẻ tuổi, kiếm thế của ngươi vừa rồi có vẻ học trộm từ ta, ngươi ẩn thân trên chiến trường này đã lâu lắm rồi sao?"
Hồng Niệm cười cười: "Sao vậy? Tướng quân cho rằng ta ngồi nhìn lén ngươi nên mới học được những kiếm pháp này sao?"
Bạch Bính đưa tay nâng mặt nạ của mình lên, khẽ thở dài một hơi: "Ta không ngại ngươi học trộm kiếm pháp của ta. Nhưng nếu ngươi học quá tệ, ta sẽ chọn một chiêu kiếm giết ngươi. Lúc nãy tuy ngươi có kiếm thế, nhưng không có kiếm hồn. Ngươi có biết điểm khác biệt lớn nhất khi binh gia chúng ta dùng kiếm so với người tu hành bình thường là gì không?"
Hồng Niệm hỏi: "Là gì?"
"Không có đường lui!" Bạch Bính vung kiếm chỉ vào thi thể chia năm xẻ bảy nằm dưới đất kia, "Còn pháp thuật mà ngươi dùng ban nãy chính là đường lui của ngươi. Khi ngươi vung kiếm, nếu một chiêu không xong, ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Chính vì kiếm thuật binh gia của ngươi không thuần túy nên mới yếu đến thế!"
Hồng Niệm sững sờ: "Yếu ư?"
"Yếu, quá yếu!" Bạch Lĩnh đột nhiên nhảy từ trên lưng sư tử xuống, che mặt nạ lại, sau đó giơ thanh trường kiếm trong tay đón nhận nhát đao của Uy Vũ hầu.
Hắn vung kiếm, pháp tướng màu đen sau lưng cũng vung kiếm theo, nện mạnh lên thân đao của Uy Vũ hầu.
Uy Vũ hầu vốn cũng là cao thủ, thế nhưng dưới những đòn thế liên tiếp của Bạch Bính, hắn chỉ có thể liên tục lùi bước, trên thân đao còn nứt ra một khe hở dài.
"Con đường của binh gia là con đường quyết đoán, cương nghị, không có đường lui. Con đường phía trước không có chướng ngại, nếu có chướng ngại thì chém nát!" Bạch Bính vung kiếm cuối cùng, chém nát thanh trường đao của Uy Vũ hầu. Hắn cười to: "Gọi Ma chủ ra đây! Thực lực cỡ ngươi, không phải là đối thủ của ta!"
Hồng Niệm chứng thấy phong thái uy phong của Bạch Bính, trong phút chốc bỗng hơi sững sờ. Cô thở dài: "Đảo chủ muốn ta học kiếm pháp, nhưng đạo lý kiếm pháp này có vẻ lại phù hợp với Chu Hi hơn."
"A, ta nghe thấy có người đang nói xấu mình này.” Đột nhiên một bộ áo đỏ hạ xuống, Chu Hi cười tủm tỉm nhìn Hồng Niệm.
Hồng Niệm nhìn Bạch Bính chiến đấu dũng mãnh phía xa, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng đó là nói xấu sao?"
Chu Hi nói với vẻ đầy ẩn ý: "Đương nhiên, vì đó là đạo lý của binh gia, còn ta muốn đi theo con đường của bậc vương giả. Binh gia chỉ có thể phụng sự theo vương giả, vương giả cần binh gia dũng mãnh xông lên phía trước, không lùi bước, để lót đường cho mình."
Hồng Niệm nhíu mày nói: "Vậy sau đó thì sao?"
Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trong tay, khẽ nhếch mép: "Sau đó là nhất tướng công thành vạn cốt khô. Con đường đã xong, người mở đường cũng nên ra đi."