Chương 363: Thí luyện Quỷ đạo
Chương 363: Thí luyện Quỷ đạo
Chương 363: Thí luyện Quỷ đạo
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm nghe Chu Hi nói xong bèn hỏi: "Đây là đạo làm vua của ngươi sao?"
Chu Hi lắc đầu đáp: "Đây vốn là đạo làm vua của các bậc đế vương."
"Vậy của ngươi thì sao?" Hồng Niệm lại hỏi.
Chu Hi không còn kiếm, bèn tùy tiện rút một thanh trường kiếm của một vị tu sĩ tử trận, duỗi ngón tay thổi bay vết máu trên đó: "Ta đang tìm kiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không giống những kẻ phàm tục này. Các đời quân vương giết hại danh tướng, nguyên nhân sâu xa là do nỗi sợ hãi trong lòng họ, sợ rằng mình không thể khống chế nổi những con mãnh thú như vậy. Nhưng ta thì không, ta càng tự hào khi những con mãnh thú dưới trướng càng cường đại, bởi dù chúng có cường đại đến đâu, vẫn phải thần phục ta như trước!"
Hồng Niệm vung kiếm chém đứt đôi con yêu thú từ trên trời lao xuống: "Vậy nếu một ngày nào đó con mãnh thú ấy phản bội thì sao?"
Chu Hi ngạo nghễ đáp: "Thì giết nó đi! Con đường của quỷ vực vẫn còn dài, chưa ai từng đi hết! Khi mãnh hổ dưới trướng phản loạn, điều đó chứng tỏ nó cảm thấy ngươi đã yếu đi, đây chính là cơ hội lần thứ hai để nó tự chứng tỏ bản thân!"
Nghe vậy, Hồng Niệm bỗng mỉm cười: "Xem ra ngươi thực sự đã suy nghĩ kỹ việc trở thành bá chủ thiên hạ."
Chu Hi phất kiếm, một luồng khí kiếm màu đỏ tỏa ra đã chấn nát mười binh sĩ Ma tộc đang xông tới. Thanh kiếm trong tay cũng vỡ vụn vì không chịu nổi uy lực của một kiếm ấy. Hắn ném phăng cán kiếm xuống đất, cười nói: "Mục tiêu xa xôi luôn có người coi là lý tưởng. Nhưng ta thì khác, ta cảm thấy mình sinh ra đã muốn làm điều này. Vậy nên, Hồng Niệm cô nương..."
Hồng Niệm quay đầu hỏi: "Sao?"
"Ngươi có bằng lòng trở thành danh tướng dưới trướng ta không?" Chu Hi nhẹ nhàng cười: "Từ nhỏ ngươi đã được định sẵn sẽ trở thành danh tướng, cho dù ngươi là nữ nhân."
"Vậy phải hãy chờ ta, chờ đến khi tìm ta ra đạo binh gia của mình!" Hồng Niệm cầm kiếm lướt ra, không chút do dự mà lao vào chiến trường.
Một con cốt long bỗng dưng xuất hiện từ dưới đất, thân hình to lớn sừng sững đứng trước đội quân nhân tộc. Cái đuôi dài của nó quét ngang, đã hất bay hơn trăm chiến sĩ nhân tộc.
Thấy vậy, Hồng Niệm lập tức tung người bay lên, vung thanh Hà Ảnh kiếm trong tay, đâm thẳng vào trán con cốt long.
Nam nhân đứng trên đầu cốt long vốn khoanh hai tay lại, như người ngoài cuộc lạnh lùng quan sát trận chiến. Ai ngờ chưa kịp uy phong bao lâu, đã có một nữ nhân hung hãn giết tới. Hắn cúi đầu hỏi: "Người tới là ai?"
"Hồng Niệm." Hồng Niệm ngẩng đầu lên, thanh Hà Ảnh kiếm trong tay bừng lên một luồng sáng đỏ.
Ở xa trong rừng cây, Hải Thanh Mạc đối mặt với Cốt Tướng quân. Nụ cười trên mặt gã hơi cứng ngắc: "Không ngờ lại gặp nhau ở đây."
Cốt Tướng quân nhìn gã, suy nghĩ một hồi lâu rồi cau mày nói: "Ngươi nhận ra ta?"
Hải Thanh Mạc muốn nói không những nhận ra, ta còn từng giết ngươi. Nhưng nếu nói thế chắc chắn sẽ khiến đối phương tức giận. Gã chỉ có thể gật đầu đáp: "Có thể ngươi không nhớ rõ. Nhưng không sao, coi như lần này ta không gặp ngươi." Hải Thanh Mạc xoay người định đi, gã phải mau chóng tìm thấy Hồng Niệm và Chu Hi, chứ không nên ham chiến ở đây.
"Giết người của chúng ta mà còn muốn đi à?" Cốt Tướng quân nhẹ nhàng ngoắc tay, ba thanh cốt kiếm bất thình lình bay từ dưới đất lên, chắn ngang trước mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc thở dài: "Sao đi đến đâu cũng phải đánh nhau thế này?"
Cốt tướng quân giơ tay phải lên, bên cạnh hắn cũng có một thanh cốt kiếm mọc lên từ dưới đất. Hắn rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Hải Thanh Mạc: "Chịu chết đi."
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: "Thôi được, coi như thử nghiệm bản thân, xem bây giờ đơn đả độc đấu đã đạt đến trình độ nào rồi. Có đối phó nổi với một tên tướng quân Ma tộc hay không." Nói xong, Hải Thanh Mạc quay người lại.
Lúc này một nam nhân trẻ tuổi từ trên không trung hạ xuống, đứng trên một nhánh cây bên cạnh, cúi đầu nhìn trận chiến trước mắt.
Người này, vừa vặn là Hải Thanh Mạc từng gặp.
"Kiếm tướng quân!" Hải Thanh Mạc kinh hô một tiếng.
Nam nhân kia nhíu mày, ngón tay vẫy nhẹ, thanh phi kiếm lơ lửng trên đầu gã: "Ngươi là nhãi nhép của Tiên môn nào? Ta còn chưa được phong tướng, mà ngươi đã kêu loạn rồi sao?"
Hải Thanh Mạc cười khổ, gã chỉ muốn thử xem thực lực hiện tại của mình có thể đối phó nổi với một vị tướng quân hay không, nhưng không định thử xem có thể đối đầu với hai vị tướng quân cùng lúc hay không. Gã lập tức dùng chiêu trò nịnh nọt mà mình am hiểu nhất: "Về sau chắc chắn ngươi sẽ biết!"
Nam nhân kia nhíu mày nói: "Lời ngươi nói có tính không?"
"Hơn nữa về sau ngươi sẽ có được một ngai kiếm riêng, trên đó sẽ cắm đầy những thanh danh kiếm. Ngươi ngồi oai vệ trên ấy, giết người hoàn toàn không cần tự tay rút kiếm, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là có phi kiếm xuất kích, cách xa ngàn dặm cũng lấy được mạng người!" Hải Thanh Mạc hô to: "Uy phong như thế, thiên hạ sẽ gọi ngươi là Kiếm tướng quân!"
Nam nhân sững sờ, cảnh tượng Hải Thanh Mạc vừa nói chính là hình ảnh hắn nhiều lần tưởng tượng trong lòng. Nhưng hắn chưa bao giờ kể với ai, chỉ từng vẽ một bức tranh đơn giản trong phòng, với hình ảnh bản thân ngồi đả tọa trên thanh ngai kiếm sắt. Sắc mặt hắn đỏ bừng, cả giận nói: "Ngươi là do thám!"
Hải Thanh Mạc sững sờ, hô to: "Oan uổng quá!"
"Đi chết đi!" Nam nhân kia vung tay phải lên, trường kiếm giáng xuống đâm thẳng vào gương mặt Hải Thanh Mạc, lại thấy dưới đất có một xác chết cháy xem đột nhiên vùng dậy ngăn trước mặt Hải Thanh Mạc, dùng thân thể của mình cưỡng ép chống chọi chiêu kiếm của nam nhân kia.
Khóe miệng Hải Thanh Mạc khẽ nhếch lên, hai tay chắp lại tạo một thủ quyết, âm u nói: "Quỷ đạo, Tá Thi Hoàn Hồn."
Nam nhân kia ngoắc nhẹ ngón tay, thu hồi trường kiếm của mình, trầm giọng nói: "Đây là chiêu thức gì?"
"Quỷ đạo chi pháp, ngươi đến từ tòa thành cực nam kia?" Cốt tướng quân vận động cốt kiếm trong tay, lạnh lùng hỏi.
Hải Thanh không khỏi lắc đầu nói: "Không phải, ta đến từ Quân Kiến sơn."
"Dưới trướng Quân Tử Hề, sao lại có người tu tập công pháp Quỷ đạo. Miệng đầy dối trá, đáng chết!" Cốt tướng quân cầm kiếm lướt ra, sau đó vung lên tay trái, một tòa cốt lao trực tiếp nhô lên, vây khốn Hải Thanh.
Hải Thanh Mạc đã từng giao chiến với Cốt tướng quân một lần, gã biết một phần chiêu thức của Cốt tướng quân, đã sớm đoán được hắn sẽ sử dụng pháp thuật Cốt Lao này. Cho nên người bị giam trong đó, không phải Hải Thanh Mạc nữa mà là một tử thi khác. Còn bản thân Hải Thanh Mạc chợt hiện thân ở chỗ tử thi cháy đen kia, vừa vặn ở sau lưng Cốt tướng quân, hắn cầm thanh kiếm gãy trên mặt đất lên, xuất thủ đánh về phía sau lưng Cốt tướng quân.
Lại nghe "keng" một tiếng, trường kiếm của Hải Thanh Mạc đâm vào sau lưng hắn nhưng bị hai thanh xương cốt cứng rắn kẹp chặt. Hải Thanh Mạc lập tức thu kiếm lui về phía sau, Cốt tướng quân kia xoay người, tàn kiếm gãy thành hai nửa.
"Quỷ đạo, Thi Lâm Tung Hoành!" Hải Thanh Mạc quát lên một tiếng, chỉ thấy tất cả các thi thể chết cháy trên mặt đất đều đứng dậy, vây công Cốt tướng quân kia. Còn Hải Thanh Mạc thì điểm mũi chân lui đến cách đó mười trượng, tạm thời rời khỏi chiến trường nguy hiểm tới cực điểm này. Gã biết pháp thuật của mình tạm thời có thể kìm chế Đại tướng cốt, vấn đề lớn nhất bây giờ, chính là Kiếm tướng quân phía trên kia, nếu hắn xuất thủ thì mọi việc khó mà đoán trước.
"Trận chiến chán ngắt." Nam nhân kia giậm chân nhảy tới, lao thẳng ra ngoài: "Ta muốn giao chiến với kiếm khách."
Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm: "Ta cũng từng là kiếm khách."