Chương 365: Điểm hương dẫn hồn
Chương 365: Điểm hương dẫn hồn
Chương 365: Điểm hương dẫn hồn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Xa xa tiếng chiến trận càng lúc càng dữ dội, ánh mắt Cốt tướng quân lướt qua Hải Thanh Mạc, nhìn về chiến trường xa xăm. Hắn chậm rãi nói: "Giờ khác này đáng lẽ ta phải ở trên chiến trường mới đúng."
"Ở đây có cái gì không tốt. Có thể bớt tạo một ít sát nghiệt." Hải Thanh Mạc khẽ thở dài một tiếng nói, "Tuy chỉ là ở trong ảo cảnh, nhưng tiếng gào bi thảm lại là thật sự!"
"Ảo cảnh?" Cốt tướng quân nhãn thần hơi liễm xuống.
Hải Thanh Mạc khẽ cau mày, sau đó nhẹ nhàng vung tay phải, một ngọn nến màu đen hiện ra trong tay gã, gã hạ giọng nói: "Nếu phía xa đã chém giết đến mức này, vậy ... mời các vị đến đây đánh một trận!”
Diễm cốt màu đỏ trên người Cốt tướng quân phát ra một luồng ánh sáng hừng hực, hắn trầm giọng nói: "Đây là, đốt đèn dẫn hồn?"
"Đúng vậy, tướng sĩ bỏ mình, hồn phách còn lưu lạc trên chiến trường không chịu rời đi!" Hai ngón tay của Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng bấm một cái, một đốm lửa rơi xuống ngọn nến đen, Hải Thanh Mạc nhanh chóng nâng ngọn nến lên quá đầu, chỉ thấy vô số bóng quỷ hư ảo từ chiến trường xa xa lướt tới.
Chu Hi và Hồng Niệm thấy thế quay sang nhìn nhìn nhau, Chu Hi nhún vai nói: "Loại thuật âm quỷ này, nhất định là đệ đệ không nên thân của ta cũng tới rồi."
Giọng điệu Hồng Niệm lại như đang tiếc nuối: "Nếu như có thể, sao hắn lại muốn dùng pháp thuật như vậy?"
"Nhàm chán, thật quá nhàm chán." Một bóng người từ đằng xa lướt tới, vung kiếm trong tay, trực tiếp bổ xuống, trực tiếp chém rụng một đợt quỷ ảnh.
"A? Kiếm thuật của người này đúng là lợi hại." Chu Hi ngẩng đầu tán thưởng.
"Là Kiếm tướng quân, ta từng giao thủ với hắn." Hồng Niệm bình tĩnh nói.
Chu Hi nhướng mày hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hồng Niệm nhẹ nhàng xoay thanh Hà Ảnh kiếm trong tay: "Không biết. Thua rồi, hơn nữa rất có thể hắn cũng không nhớ rõ ta. Bởi lúc đó, ta quá yếu ớt."
"Hôm nay không giống như ngày xưa, lần này tái chiến, không những người phải làm cho hắn nhớ mặt mình, mà còn phải đánh bại hắn." Chu Hi lười biếng nói: "Nhưng cách đây ngàn năm, hắn đâu có mạnh như bây giờ."
Hồng Niệm giậm chân lao tới, vung thanh Hà Ảnh kiếm trong tay lên. Trong khoảnh khắc khi cô vung kiếm, phía sau lưng dường như hiện lên một pháp tướng, nhưng chỉ thoáng qua, lại rất mơ hồ. Cô xuất kiếm chém tới Kiếm tướng quân, Kiếm tướng quân vung kiếm đỡ lấy, cả hai đồng thời lùi lại hơn mười bước.
Kiếm tướng quân vẻ mặt vui mừng: "Ồ? Thú vị đấy."
Hồng Niệm thở hổn hển, ổn định niệm lực đang điên cuồng tuôn trào, cười khổ một tiếng: "Cho dù là ngàn năm trước cũng mạnh như vậy rồi."
"Lại đến!" Kiếm tướng quân cầm kiếm tung người nhảy tới.
Xa xa Hải Thanh Mạc cảm nhận được cây đèn đưa mình đang gọi âm hồn tới, đột nhiên có một lượng lớn bị kiếm kia chém xuống, sắc mặt lập tức kém đi vài phần, cũng may Hồng Niệm kịp thời xuất thủ, mới không làm Dẫn Hồn thuật của gã thất bại trong tích tắc.
Mắt thấy âm hồn trên ngọn nến đen tụ lại càng nhiều, cuối cùng Cốt tướng quân cũng ra tay, hắn lập tức lao tới trước mặt Hải Thanh, sau đó vung Tuyệt Tình kiếm trong tay đâm về phía đầu Hải Thanh Mạc.
Chỉ nghe "keng" một tiếng, trường kiếm Cốt tướng quân vẫn đứng lại trong gang tấc kia.
Nhưng Tuyệt Tình Kiếm là chí bảo của Ma giới, vượt xa những thanh cốt kiếm tầm thường kia, một đòn hùng hổ như vậy lại không gây ra bất cứ tổn hại nào cho Tuyệt Tình Kiếm.
Hải Thanh Mạc vẫn đang chậm rãi tụ tập âm hồn, vẫy nhẹ ngọn nến đen trong tay, mỉm cười đắc ý: "Cảm giác đứng trong thế bất bại thật sự không tồi."
Cốt tướng quân lạnh lùng cười nhạt: "Tên gian xảo."
"Ta chẳng dùng mưu mô gì độc ác cả, Chỉ Xích thuật vốn có trên người ta, nếu ngươi có bản lĩnh thì phá vỡ nó trước đã." Hải Thanh Mạc đáp.
"Vậy thử xem sao sao." Cốt tướng quân cuồng nộ vung vẩy thanh kiếm, liên tiếp chém xuống Chỉ Xích thuật của Hải Thanh.
Nhưng trận pháp phòng thủ mạnh nhất thiên hạ, quả thật xứng đáng với hai từ "mạnh nhất". Ngày đó đối mặt ngọn lửa của Chúc Dung còn chịu đựng nổi, huống hồ chỉ là Cốt tướng quân chưa đạt cảnh giới tối cường của mình.
Có điều Chu Hi bên kia chiến trường lại bất đắc dĩ nhíu chặt lông mày, hắn trầm giọng nói: “Thằng nhãi này phải biết rằng tất cả trận pháp đều cần lực lượng của người triển khai để duy trì chứ? Sao hắn lạm dụng Chỉ Xích của ta như vậy?" Chu Hi vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái lên bụng mình.
Chỉ chớp mắt hắn lại phong bế Linh Hải của mình.
Hải Thanh Mạc không ở trước mặt hắn, hắn không thể chủ động triệt tiêu trận pháp tấc kia, nhưng một khi Linh Hải của mình bị phong bế, không có niệm lực tràn ra, Chỉ Xích chi trận sẽ mất đi lực lượng duy trì, đương nhiên cũng tạm thời mất đi hiệu lực.
Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm thấy toàn thân trống rỗng, lập tức ý thức được không còn Chỉ Xích chi trận này, gã không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng cả kinh: trận pháp phòng ngự mạnh nhất trong truyền thuyết lại dễ dàng bị phá như vậy sao? gã vội vàng lùi lại, vô cùng mạo hiểm tránh được một kiếm của Cốt tướng quân.
Giờ phút này trên đỉnh đầu của gã đã hiện đầy âm hồn, vừa có binh sĩ của Ma tộc, lại có binh sĩ và người tu hành của Nhân tộc. Hải Thanh vội vàng thu hồi ngọn nến đen, sau đó chỉ tay về phía quân tướng xương kia, trầm giọng nói: "Hồn về!"
Theo tiếng ra lệnh này, mặc kệ lúc còn sống thuộc về trận doanh phương nào, giờ phút này tất cả âm hồn đều trở thành binh lính dưới trướng Hải Thanh Mạc, điên cuồng lao tới Cốt tướng quân kia.
Cốt tướng quân cười lạnh nói: "Lúc còn sống chẳng qua là một đám tạp nham, sau khi chết chẳng lẽ bổn tướng quân còn phải sợ các ngươi sao?" Hắn vung cốt kiếm trong tay, chém thẳng về phía những âm hồn đầu tiên, nhưng vừa chém vỡ âm hồn thứ nhất lại phát ra tiếng nổ kịch liệt. Cốt tướng quân cả kinh, vội vàng thu kiếm, nhưng đã không còn kịp. Những âm hồn kia tiến lên trước, tiếp tục tràn lên, mỗi khi tới gần bên cạnh Cốt tướng quân, đều tỏa ra toàn bộ linh phách của mình, sau đó dẫn phát vụ nổ kịch liệt.
Hải Thanh không khỏi trầm giọng nói: "Chiêu này tên là Linh Bạo, sẽ làm hồn phi phách diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh. Nếu không phải vì cân nhắc đến đặc thù của nơi này, ta sẽ không sử dụng. Quá tổn hại âm đức, chỉ có thể nói ngươi rất bất hạnh, Cốt tướng quân."
Diễm Cốt trên người Cốt tướng quân không ngừng phát ra hồng quang rừng rực, sau khi bị tổn hại do nổ tung kia nhanh chóng được tu bổ tổn, nhưng bởi vì quỷ hồn do Hải Thanh Mạc điểm hương dẫn hồn đưa tới thực sự quá nhiều, tốc độ bạo tạc nhanh chóng vượt qua tốc độ sửa chữa Diễm Cốt. Cốt tướng quân bị buộc phải liên tục lui về phía sau, phía trên Tuyệt Tình kiếm trong tay bỗng nhiên cháy lên ngọn lửa đỏ hừng hực.
Hải Thanh Mạc hơi cúi người, duỗi tay phải ra, một vòng xoáy màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó chỉ vào những âm hồn phía sau, tất cả chạy tới lòng bàn tay của hắn, vòng xoáy kia cũng càng lúc càng lớn.
"Hồn Độ Hoàng Tuyền, trảm!" Cốt tướng quân tức giận nâng Tuyệt Tình kiếm lên, sau đó đón nhận một lần bạo tạc kịch liệt nhất.