Chương 366: Nhân gian và Hoàng Tuyền
Chương 366: Nhân gian và Hoàng Tuyền
Chương 366: Nhân gian và Hoàng Tuyền
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiếng nổ lớn lập tức hủy diệt hơn nửa thân thể Diễm Cốt của Cốt tướng quân, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt này, vung kiếm lao ra từ trong bụi mù. Ánh mắt hắn đầy sát khí, trên Tuyệt Tình kiếm cũng lóe lên hồng quang, hắn quát lớn: "Chết đi!"
Cốt tướng quân chém xuống một kiếm!
Hải Thanh Mạc lập tức giơ tay phải lên, điều khiển dòng xoáy trong tay đón lấy một nhát kiếm của Cốt tướng quân.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm", nhát kiếm của Cốt tướng quân chém xuống dòng xoáy, khí thế mạnh mẽ khiến đùi phải của Hải Thanh Mạc mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống một gối. Nhưng nhát kiếm hùng mạnh vô cùng của Cốt tướng quân vẫn bị dòng xoáy kia chặn lại, không thể lại gần thêm một tấc nào.
"Đây lại là chiêu thức gì ?" Cốt tướng quân trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc khó nhọc thở ra một hơi, trầm giọng đáp: "Vụ Dẫn Hoàng Tuyền, đưa ngươi đến nơi ngươi phải đến!" Sau đó, dòng xoáy trong tay Hải Thanh Mạc bỗng nổ tung, khói đen nhanh chóng quấn quanh thanh Tuyệt Tình kiếm rồi bao vây lấy Cốt tướng quân. Hải Thanh Mạc đứng dậy, nhảy lùi ra xa hơn mười trượng.
Cốt tướng quân ra sức vung thanh trường kiếm trong tay, từng đường kiếm khí vung ra nhưng không thể chém tới trước mặt Hải Thanh Mạc. Giữa hắn và Hải Thanh Mạc như có một giới hạn vô hình. Những luồng kiếm khí ấy nhanh chóng lướt qua, nhưng khi đến trước mặt Hải Thanh Mạc thì tan biến vô tung.
Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: "Kiếm khí của ngươi không thể làm hại ta nữa, bởi vì ta không còn ở cùng một thế giới với ngươi. Ta ở Nhân gian, còn ngươi đã ở Hoàng Tuyền!"
"Hoàng Tuyền..." Cốt tướng quân lẩm bẩm, bên tai hắn vang lên tiếng gào thét đau thương, dưới chân cũng hiện ra một vực sâu. Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình lao nhanh xuống vực, biến mất trước mắt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm, cảnh vật trước mặt nhanh chóng trở lại bình thường. Gã lau mồ hôi lạnh trên trán, nói nhỏ: "Có bản lĩnh thì leo từ vực sâu kia lên rồi lên đánh với ta thêm một trận nữa!" Nói xong, Hải Thanh Mạc quay đầu nhìn về phương xa.
Gã tu Quỷ đạo, tất nhiên tầm mắt không như người thường. gã thấy khí đen trên chiến trường càng lúc càng nhiều, chứng tỏ binh sĩ tử vong trong trận chiến ngày một tăng. Hải Thanh Mạc khẽ thở dài, lao nhanh về chiến trường.
"Kiếm tướng quân, kiếm thuật của ngươi chưa đạt tới đỉnh cao. Hôm nay ta thắng ngươi một lần, sau khi rời khỏi nơi này ta sẽ thắng thêm một lần nữa!" Hồng Niệm hô to.
Nam nhân cau mày nói: "Lời nói của các ngươi thật kì quái, cứ như có thể thấy được chuyện tương lai. Được, các ngươi gọi ta là Kiếm tướng quân. Vậy từ hôm nay trở đi, ta chính là Kiếm tướng quân!"
Hồng Niệm và Kiếm tướng quân này đã giao thủ mấy chục hiệp. Bây giờ khí thế của Kiếm tướng quân vẫn chưa được như ngày sau, có thể thi triển cả trăm thanh kiếm cùng lúc. Có điều kiếm thuật của hắn ta trong lúc ra chiêu thu chiêu đã hiển lộ rõ phong thái. Trong khi đó Hồng Niệm tuy chưa thành thục pháp tướng, nhưng Đại Tướng Quân chi kiếm lúc bắt đầu còn trúc trắc nay đã được vận dụng thuần thục.
Tâm tư của Chu Hi bên cạnh không hề đặt trên chiến trường này. Dù sao đây cũng chỉ là tái hiện chiến trường. Hắn đặt cả hai tay lên mặt đất, bên cạnh liền hiện lên hai bức kiếm tường do kiếm khí tạo thành. Tất cả những ai tới gần nơi này, cho dù địch hay ta đều sẽ bị chém thành bột phấn. Chẳng bao lâu sau người chung quanh đều biết sự lợi hại trong đó, không còn một ai dám đặt chân vào phạm vi mười trượng bên ngoài tường kiếm của Chu Hi. Còn Chu Hi cũng tiêu dao tự tại, có thể bắt đầu xem trận đối đầu giữa Hồng Niệm và Kiếm tướng quân.
Kiếm tướng quân vung kiếm phát ra kiếm khí cực hàn, đóng băng thanh Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm. Sau đó lại dùng ngón tay hóa kiếm, đâm vào vai Hồng Niệm, xuất chiêu đánh cô từ trên không trung rơi xuống, trực tiếp lui về ngoài tường kiếm của Chu Hi.
Hồng Niệm nghiêng đầu liếc nhìn Chu Hi: "Ngươi vào trong Vô Phương Chi Cảnh này, chẳng lẽ chỉ để xem trò vui thôi sao?"
Chu Hi lắc đầu nói: "Ta muốn gặp một người."
Hồng Niệm giật mình: "Ngươi muốn gặp ai?"
Sử sách ghi chép trong trận chiến Thượng Thiên Nguyên, lúc đầu Bạch Bính Đại tướng quân thế chẻ tre, tạo nên thế thắng trong trận chiến này. Nếu nhớ không nhầm, tiếp theo hắn sẽ sử dụng một chiêu Lôi Trảm chấn động thiên hạ. Khi ấy rất nhiều người đều cho rằng sau chiêu Lôi Trảm này, trận chiến Thượng Thiên Nguyên đã kết thúc. Nhưng sau đó Ma tộc có viện binh tới, thêm nữa còn do em trai Ma chủ là Hiên Viên Hồng trực tiếp chỉ huy. Mà hắn là trận pháp sư mạnh nhất của Ma tộc, Mê Vụ Phá Diệt trận của hắn khiến đại quân của Bạch Bính mất đi phương hướng tấn công. Cho đến tận lúc...” Chu Hi cười nói: "Người kia đến."
Hồng Niệm giật mình: "Sơn chủ?"
"Đúng vậy, trong sử sách ghi lại, Sơn chủ chạy tới trong thời khắc cuối cùng. Nhưng không nói ông ấy phá trận như thế nào. Nói chung, hai vị trận pháp sư mạnh nhất thiên hạ triển khai một trận quyết đấu, Sơn chủ giành chiến thắng, giúp nhân gian đạt được thắng lợi trong trận chiến Thượng Thiên Nguyên." Chu Hi chậm rãi nói: "Ta đang chờ đợi hắn đến."
Lúc này, một bóng đen lướt qua, Hải Thanh Mạc hiện ra bên cạnh hai người.
Hồng Niệm cau mày: "Hắn tới rồi ư?"
Chu Hi nhăn nhó vuốt mi tâm: "Không phải hắn!
Hải Thanh Mạc đứng phắt dậy, ngơ ngác: "Cái gì là hắn, cái gì không phải hắn? Thấy ta sao các ngươi không vui? Ta mới một mình hạ một tướng quân Ma tộc đấy thôi."
"Ngươi thân mang thuật Quỷ đạo. Kẻ truyền thụ toàn bộ tu vi cho ngươi từng là tức giận cận Thành chủ nhất trong Kỳ Dư thành, đánh bại một tướng quân Ma tộc có gì đáng nói. " Chu Hi cười nói: "Hồng Niệm cô nương của chúng ta cũng sẽ đánh bại một tướng quân Ma tộc tương lai mà."
Kiếm tướng quân đứng không xa bọn họ, lúc này đã hơi bất nhẫn: "Các ngươi đã tán gẫu lâu rồi đấy, rốt cuộc có ý định gì? Muốn cùng tiến lên chăng?"
Hải Thanh Mạc vẫy tay: "Ngươi là đối thủ của Hồng Niệm cô nương, một mình cô ấy đủ rồi, không cần ta."
Chu Hi gật đầu: "Cứ đánh trước đã. Cuộc chiến này sắp kết thúc thôi. Chẳng thà hãy tận dụng cơ hội này để rèn luyện thêm kiếm pháp."
Hồng Niệm cũng không nói thêm, lập tức vung Hà Ảnh kiếm xông tới một lần nữa. Lần nhảy vào chiến trường này, dường như pháp tướng chiến thần sau lưng cô càng rõ ràng hơn. Cô vung kiếm lên, Kiếm tướng quân lập tức đưa kiếm đỡ đòn, không ngờ chiêu kiếm của Hồng Niệm lại mang theo khí thế như sấm vang chớp giật, đánh bay hắn ra xa hơn mười trượng.
Hải Thanh Mạc trợn mắt há hốc mồm: "Sao kiếm thế của Hồng Niệm cô nương lại thay đổi?"
Lời vừa dứt, Hồng Niệm lại lao tới, kiếm của cô mạnh mẽ như dông tố. Trong khoảnh khắc này Kiếm tướng quân chỉ kịp phòng thủ, trong lòng hơi bối rối: Sao chỉ trong chớp mắt cô gái này đột nhiên trở nên lợi hại hơn?
Chu Hi cũng liếc nhìn Hải Thanh Mạc bên cạnh, thầm nghĩ: Quả nhiên trong lòng Hồng Niệm, Hải Thanh Mạc vẫn quan trọng hơn. Vừa thấy gã xuất hiện, khí thế xuất kiếm của Hồng Niệm đã thay đổi.
Kiếm của Kiếm tướng quân tuy cũng là vật phi phàm, nhưng không thể so với Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm. Dưới những nhát chém liên tiếp của Hồng Niệm, nó đã có dấu hiệu nứt vỡ. Hắn vội lùi lại, thanh trường kiếm trong tay cũng lập tức tan vỡ. Hắn giơ tay, hét lớn: "Mượn kiếm!"
Chu Hi cười nói: "Hỏi ai mượn kiếm?"
Chỉ thấy mười thanh trường kiếm từ tay các tướng sĩ xung quanh bay ra, xoay tròn trên đầu Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân nhảy lên, cầm một thanh chiến kiếm, đánh tới Hồng Niệm.
Chu Hi nói đầy ẩn ý: "Thì ra mượn là như vậy, e rằng chỉ có mượn chứ không thể trả."