Chương 367: Ước hẹn tái chiến
Chương 367: Ước hẹn tái chiến
Chương 367: Ước hẹn tái chiến
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thấy có tổng cộng chín thanh trường kiếm, Hồng Niệm bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Mặc dù cách làm này rất nguy hiểm trong trận quyết đấu với thực lực ngang nhau, nhưng ít ra thua cũng không chết! Hơn nữa phía sau mình còn có chiến hữu đáng tin cậy.
"Hải Thanh Mạc, ngươi còn nhớ chiêu kiếm đầu tiên ngươi học trong đời là gì không?" Hồng Niệm đột ngột hỏi.
Hải Thanh giật mình, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Huyền Cửu Kiếm Quyết?"
“Không sai, dùng Huyền Cửu Kiếm Quyết, kết hợp với đại tướng của ta, quân chi kiếm, lại sẽ ra sao? Hồng Niệm lại hỏi.
Hải Thanh Mạc sắc mặt thay đổi: "Như vậy chẳng phải là -- Phách Thiên Trảm Địa?"
"Vậy thì... Phách Thiên Trảm Địa!" Hồng Niệm quát lớn, lập tức chém ra một kiếm cực kỳ bá đạo.
Kiếm tướng quân giật mình, lập tức chống đỡ.
Tuy nhiên một kiếm này lại chỉ có kiếm thế mà không có kiếm khí. Cũng không có bất kỳ công kích nào tấn công về phía Kiếm tướng quân. Kiếm tướng quân sửng sốt, đang định thu kiếm thì kiếm thứ hai của Hồng Niệm đã đánh tới.
"Hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm, năm kiếm, sáu kiếm, bảy kiếm!" Hồng Niệm liền liên tiếp chém tới tận kiếm thứ bảy.
Năm đó bên bờ Cửu Long Nhai, Quân Cửu từng liên tục vung đầy đủ chín kiếm, khiến cho toàn bộ thác nước chảy ngược, được xưng là nghịch chuyển thiên đạo nhờ một kiếm. Hồng Niệm luôn truy tìm một mục tiêu kiếm đạo, đó là chém ra được một kiếm như Quân Cửu năm đó. Chỉ tiếc trước kia dù cảnh giới của cô không ngừng tăng cao, nhưng chém tới kiếm thứ năm đã cảm thấy khí lực cạn kiệt, vẫn chưa bao giờ có thể đột phá. Khi đó cô vẫn không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ là tu vi chưa đủ, nhưng hôm nay mới hiểu ra, là do luyện tập kiếm thế không đúng.
Từ nhỏ cô đã theo Cửu Thiên Tuế học kiếm, đi theo lối âm u quỷ quyệt biến ảo, cho nên dù cũng có sức mạnh hùng hậu, nhưng vẫn không thể nào tạo ra được kiếm khí nhẹ nhàng sảng khoái. Còn hôm nay dùng Đại Tướng Quân chi kiếm, khí lực khắp người lưu chuyển vô cùng thông suốt, mỗi lần vung kiếm cũng rất tự nhiên thoải mái, nên nhanh chóng liền mạch lưu loát, vừa thi triển đã là bảy kiếm!
Kiếm trong tay Kiếm tướng quân liên tục bị đứt gãy, liên tục lại mượn kiếm chém ra, nhưng vẫn không đỡ nổi kiếm khí bá đạo của Hồng Niệm.
Chín thanh kiếm mượn được rất nhanh đã bị vỡ vụn đến sáu thanh.
Nhưng không kịp thở dốc, Hồng Niệm đã vung ra một kiếm thứ tám.
Kiếm thế của chiêu kiếm này cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả những kẻ đang xem cuộc chiến xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Hải Thanh Mạc không khỏi triệu hồi một luồng hắc khí để bảo vệ thân thể, còn bức tường kiếm bên cạnh Chu Hi dường như sợ hãi trước uy thế của một kiếm thế của Hồng Niệm, nên tự động tan rã. Hắn đầu tiên sửng sốt sau đó đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc: "Để cản thay ca ca của ngươi một chút."
Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày: "Kiếm này dừng rồi"
Hóa ra khi Hồng Niệm vung kiếm thứ tám đến nửa chừng, kiếm thế đột nhiên dừng lại. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán cô rơi xuống. Bàn tay cầm kiếm của cô khẽ run rẩy, thở dài: "Chỉ có thể dừng lại ở đây thôi sao?"
Trong khi đó, Kiếm tướng quân đồng thời triệu hồi ba thanh kiếm cuối cùng, hai thanh treo hai bên, một thanh vắt ngang trên đỉnh đầu. Hắn hô to: "Đi!"
Ba thanh kiếm đồng loạt tấn công về phía Hồng Niệm.
Chu Hi và Hải Thanh Mạc liếc nhìn nhau, đều không hề ra tay.
Thật vậy, thất bại rồi thì phải rời khỏi Vô Phương Chi Cảnh này.
Dù thế nào đi nữa, bất kể sinh tử thắng bại, tất cả chỉ có thể giao phó cho một mình Hồng Niệm quyết định!
Cho dù bọn họ xuất thủ trợ giúp, Hồng Niệm thắng lợi, thì khi có ở lại Vô Phương Chi Cảnh này, ý nghĩa cũng đã mất.
"Ta sẽ không dừng bước tại đây!" Hồng Niệm bỗng hét lớn, vung nửa kiếm thứ tám còn lại.
Sau khi chém ra nhát kiếm ấy, Hồng Niệm dường như thấy được cảnh tượng thuở bé theo phụ thân ra chiến trường quan sát. Phụ thân cô cầm roi thúc ngựa, cầm kiếm xông thẳng phía trước, đối diện thiên quân vạn mã, đối diện thành trì đã mất hô lớn: "Quân ta dẫu thắng hay bại, dẫu sinh hay tử, mãi mãi không dừng bước tại đây!"
Đấy chính là đạo về binh gia.
Dẫu ngàn vạn người ta vẫn tiến tới!
Pháp tướng màu vàng kia lại hiện ra sau lưng cô trong một nháy mắt, cho dù là chớp nhoáng, lần này lại hiện ra rõ ràng chói mắt hơn bao giờ.
Kiếm thứ tám vung ra, ba thanh kiếm kia của Kiếm tướng quân đồng thời hóa thành tro bụi, kiếm thế sau cùng đánh tới trước ngực hắn. Hắn vừa lùi lại, vừa đập tay lên trước ngực, sau đó bỗng rút ra một thanh kiếm hư ảo từ trong lồng ngực, đỡ lấy chiêu kiếm cuối cùng kia. Hai chân hắn chìm xuống đất ba thước, kéo dài hơn mười trượng, nôn ra một ngụm máu đen, giáp nhẹ trên người vỡ vụn thành tro bụi, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu.
Hải Thanh Mạc và Chu Hi đều giật mình, Hải Thanh Mạc nhìn về phía Chu Hi, Chu Hi chậm rãi nói: "Hắn đã dùng kiếm tâm của mình, đây là lần đầu tiên người đầu tiên ta thấy có thể khiến kiếm tâm của mình như thật, còn có thể đánh một trận. Thật sự chưa từng nghe nói tới, Kiếm tướng quân này cũng thật lợi hại."
Trong khi ấy, Hồng Niệm cũng buông kiếm Hà Ảnh trong tay xuống. Cô cười khổ một tiếng, trầm giọng nói: "Cuối cùng vẫn không thể chém ra kiếm thứ chín."
"Vung ra kiếm thứ chín, nghịch chuyển thiên đạo là chuyện phải lên tới cảnh giới Thái Thượng hoặc vô cùng tiếp cận cảnh giới Thái Thượng mới có thể làm được." Chu Hi nói. "Nếu ngươi có thể chém ra, thì cuộc thử luyện của ngươi cũng kết thúc."
Hải Thanh Mạc cũng kiêu ngạo hất cằm: "Chỉ thiếu một kiếm thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian."
Hồng Niệm lắc đầu: "Nghe thì chỉ cách nhau một kiếm, nhưng lại là vực thẳm mà cả đời người cũng không vượt qua được."
"Đó là vực thẳm của kẻ khác, chứ không phải của cô." Hải Thanh Mạc vỗ vỗ bả vai cô.
"Đừng có vỗ." Hồng Niệm cười khổ nói: "Sắp đứng không vững rồi."
Hải Thanh Mạc chỉ vào Kiếm tướng quân phía trước: "Hắn ta cũng sắp đứng không vững rồi kìa."
Thân hình Kiếm tướng quân vốn hơi rung động, giờ đây lại cố hết sức đứng thẳng người, quát: "Đừng có nói bậy!"
"Nhớ hồi đó hắn ngồi trên ngai kiếm sắt, như một vị quân vương xuất hiện trước mặt chúng ta, chỉ cần vung tay lên là vô số phi kiếm bay lượn, không ai địch nổi. Không ngờ bây giờ lại thảm hại đến thế." Hải Thanh Mạc thở dài: "Dù sao sau này hắn vẫn truyền thụ kiếm pháp cho Tiểu Đào Hoa, tuy là ân tình xưa cũ, nhưng cũng phải tính đến thân phận hiện tại của hắn. Vậy nên, Kiếm tướng quân, từ biệt ở đây thôi!"
Kiếm tướng quân lạnh lùng nói: "Người đánh bại ta không phải là ngươi, ta và ngươi chẳng có chuyện gì gọi là từ biệt cả."
"Ngươi...!" Hải Thanh Mạc tức tới mức phát cười.
Hồng Niệm bước lên, cúi đầu nói: "Giữa ta và ngươi vốn chẳng có thắng bại, chỉ là thanh kiếm của ta hơn ngươi một chút mà thôi."
“Kiếm khách sống trên đời, không nên dựa vào ngoại vật.” Kiếm Tướng quân xoay người nói: “Lần sau gặp lại ngươi ta vẫn không có thanh kiếm tốt, nhưng sẽ thắng ngươi.”
Hồng Niệm vuốt thanh Hà Ảnh kiếm trong tay: "Hy vọng lần sau được gặp mặt, ngươi sẽ càng mạnh mẽ hơn, trở thành một Kiếm tướng quân chân chính. Còn kẻ ta này sẽ có thể thi triển kiếm thứ chín kia, một lần nữa đánh bại ngươi."
Chu Hi gãi đầu: "Đây là chiến trường, sao các ngươi lại thố lộ tình cảm thế?"
Mặt đất chấn động dữ dội, một con voi nanh dài khổng lồ to cao như ngọn núi nhỏ từ phương xa lao về phía bọn họ.
Kiếm tướng quân giơ tay ra hiệu, bước lên một thanh kiếm gãy, nhanh chóng rời đi.