Chương 368: Lôi thiểm chém giết
Chương 368: Lôi thiểm chém giết
Chương 368: Lôi thiểm chém giết
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Lại có yêu thú gì nữa đây?" Hải Thanh Mạc giơ ngón tay, một luồng quỷ hỏa cháy lên trên đầu ngón tay hắn.
Chu Hi đáp: "Đó là Mộng Tượng, loài yêu thú hung tợn. Nhưng không cần lo, để ta đưa chúng ta sang chỗ khác."
Nói đoạn Chu Hi đặt tay lên bả vai Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm, thi triển Di Hình hoán Ảnh, đưa ba người chuyển tới sau lưng Mộng Tượng kia.
Hải Thanh Mạc thở dài: "Hóa ra còn có phương pháp đơn giản như vậy."
Chu Hi đáp: "Loại hung thú như vậy không có ý thức, chỉ biết giết chóc. Giao chiến trực tiếp với chúng quá tốn sức, để mặc đám người trên chiến trường kia lo liệu là được."
Mộng Tượng điên cuồng đấu đá lung tung trên chiến trường, giẫm bị thương giẫm chết không ít binh sĩ, chiến trường vốn đã vô cùng thảm khốc, giờ phút này lại càng thêm tanh máu đáng sợ.
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng một tiếng, Chu Hi ở bên cạnh nói đầy ẩn ý: "Nơi này chỉ là ảo cảnh, người ngươi nhìn thấy cho dù có sống sót qua cuộc chiến này, bây giờ đã sớm đã là một bộ xương trắng. Không cần than thở, chúng ta chỉ là khách qua đường, không thay đổi được bất cứ kết cục gì."
Đột nhiên, một bóng người cao lớn khôi ngô cao lớn nhảy lên, cầm thanh trọng kiếm trong tay, cắm vào gáy của Mộng Tượng. Mộng Tượng kêu lên một tiếng, sau đó một luồng chân khí màu đỏ đánh về phía người nọ.
Chu Hi giải thích: "Đây là Huyết Hồng Mộng Thuật của Mộng Tượng, có thể khiến cho đối phương lập tức rơi vào trong ác mộng của mình. Nhưng rất rõ ràng, vị Sát Thần tương lai này không sợ hãi bất cứ ác mộng nào."
Người vừa rơi xuống đương nhiên là Bạch Bính. Huyết Hồng Mộng Thuật của Mộng Tượng không khiến động tác của hắn dừng lại, hắn cắm mạnh thanh trọng kiếm trong tay thêm vài phần, sau đó thân thể trượt xuống, trực tiếp chém đầu Mộng Tượng thành hai nửa, cuối cùng nặng nề giáng xuống, khiến bụi đất bắn tung.
Mộng Tượng kia vẫn còn duy trì quán tính chạy về phía trước vài bước, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Hải Thanh Mạc bĩu môi: "Hình như người ta giết con hung thú này cũng không hao phí quá nhiều công phu."
"Đây chính là Sát Thần, khí tức thô bạo trên người hắn, cả ngàn năm sau không ai hơn được hắn. Hắn trời sinh khắc chế loại hung thú như vậy." Chu Hi vừa cười vừa nói: "Là loại người còn giống Ma tộc hơn so với chính Ma tộc. Chỉ tiếc là loại tướng quân anh dũng như vậy không phải dưới trướng ta."
Hải Thanh Mạc cau mày nói: "Ai có thể khống chế được một người cường đại như vậy chứ?"
Chu Hi ngạo nghễ nói: "Tất nhiên chỉ có ta."
Bạch Bính đứng dậy, vung kiếm nhìn về phía xa xa.
Uy Vũ hầu mặc giáp nhẹ đã rách nát không thể tả, cầm trọng đao chậm rãi đi tới, con mắt trái của hắn chỉ còn lại một lỗ máu, máu tươi lênh láng, giọng nói đầy phẫn nộ: "Bạch Bính, hôm nay giữa chúng ta chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này.
"Ngươi có biết chênh lệch giữa ta và ngươi ở đâu không?" Bạch Bính thăm thẳm hỏi.
Uy Vũ hầu nhíu mày: "Ở đâu?"
Hải Thanh Mạc không nhịn được liền cười một tiếng: "Không ngờ Uy Vũ hầu lại trả lời câu này. Trả lời mang ý nghĩa thừa nhận giữa mình và Bạch Bính thực sự có chênh lệch hay sao?"
Bạch Bính giơ thanh kiếm lớn trong tay lên: "Trước khi ra chiến trường, ta đã biết việc này." Sau đó, Bạch Bính lao thẳng về phía Uy Vũ hầu. Hắn hạ mũi thanh trọng kiếm xuống đất, vạch thẳng tới. Trong lúc đó, sấm sét nổi lên, nơi lưỡi kiếm đi qua liền xuất hiện một khe rãnh rất dài.
Hải Thanh giật mình: "Đây chính là Lôi Trảm mà ngươi vừa nói sao?" Đối với người đã trải qua vô số trận chiến lớn như bọn họ, người tu hành cao thủ tiện tay đưa tới Thiên Lôi chắc chắn là chuyện bình thường, thế nhưng kiếm này của Bạch Bính lại rất khác biệt.
Không phải hắn dẫn sấm sét trên chín tầng trời mà là niệm lực trên thanh trọng kiếm của hắn đang không ngừng va chạm, khiến thân hình bản thân hắn biến thành một luồng sấm sét.
"Không sai, chiêu thức thất truyền đã lâu trong Đại Tướng Quân chi kiếm - Lôi Trảm!" Hơi thở của Chu Hi cũng trở nên dồn dập hơn hẳn. "Hồng Niệm tiểu thư, phải nhìn cho kỹ đấy."
Hồng Niệm không có thời gian trả lời hắn, bởi vì toàn bộ tâm chí của cô đã dồn hết vào chiêu Lôi Trảm này.
Hải Thanh Mạc cảm khái nói: "Dùng kiếm của chính mình đánh ra sấm sét, chưa từng nghe thấy."
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Bính đã chạy tới trước mặt Uy Vũ hầu, trọng kiếm trong tay giơ lên, phía trên đã xuất hiện hắc lôi lấp lóe phủ kín lưỡi kiếm.
Màu của Âm Lôi.
Mà Uy Vũ hầu lại vung đại đao xoay tròn điên cuồng. Hắn là vương hầu có địa vị cao hơn Tướng quân trong Ma tộc, tất nhiên cũng có thực lực phi thường. Nếu Bạch Bính đã dùng lôi, vậy hắn sẽ dùng Phong Trảm mạnh nhất của mình!
"Rầm" một tiếng, trọng kiếm va chạm với trường đao.
Đầu tiên là một cơn gió mạnh đảo qua nơi đó, trực tiếp san bằng phạm vi trăm trượng xung quanh bọn họ thành bình địa.
Sau đó là sấm dậy nơi đất bằng, tia sét kia từ dưới đất bay thẳng lên chín tầng trời, làm tan đi đám mây trên không trung, khiến thái dương chiếu rọi.
Sau đó bụi mù tan đi, Bạch Bính nhẹ nhàng vung trọng kiếm trong tay, chỉ thấy thân kiếm biến thành mảnh vụn, chỉ còn lại một chuôi kiếm trống rỗng.
Mà nửa người Uy Vũ hầu đã cháy đen, Hắn nhếch miệng, cuối cùng mắng một tiếng: "Thật không cam lòng." Sau đó ngửa đầu ngã xuống đất.
Xa xa, một tướng quân trẻ tuổi đang chém giết thấy cảnh này, giơ đao chém đầu kẻ địch trước mặt, sau đó gầm lên giận dữ: "Phụ thân!"
Bạch Bính ném chuôi kiếm trong tay xuống đất, vung tay lên, một mũi trường thương từ dưới đất chui lên, bay về phía tay hắn. Hắn bỗng nhiên giơ cao trường thương, hét lớn: "Các tướng sĩ, cùng ta diệt sạch lũ Ma tộc!"
"Tuân lệnh tướng quân!" Một bộ phận binh sĩ nhân tộc trên chiến trường cùng hô vang.
Kẻ địch bị chém giết, đây là điều khiến lòng người hân hoan nhất trên chiến trường. Điều này khiến phe nhân tộc vốn đang chiếm một chút ưu thế càng trở nên hăng hái tấn công, trong khi phe Ma tộc chỉ biết lùi bước phòng thủ.
Hồng Niệm trầm giọng nói: "Mọi việc đều như lời người nói."
Chu Hi quay đầu nhìn về phương xa: "Đúng vậy. Vậy tiếp theo, bọn họ sẽ xuất hiện."
Chỉ thấy một con hắc hổ có cánh từ trên trời lao xuống, đáp vào giữa chiến trường. Trên lưng hổ, một nam nhân áo đen, mang nửa khuôn mặt quỷ, tay cầm cây gậy gỗ. Hắn quay nhẹ cây gậy, ngay lập tức ngọn lửa đen bùng lên trên người các binh sĩ nhân tộc bên cạnh, nhanh chóng biến thành đống tro tàn.
Chu Hi khẽ nói: "Hắc Long Mộc."
Bạch Bính vung trường thương trong tay, lạnh lùng nhìn nam nhân phía trước: "Là ngươi, Hiên Viên Hồng."
Giọng nói Hiên Viên Hồng khàn khàn mất tiếng: "Ngươi giết Uy Vũ hầu của chúng ta, hôm nay ngươi cũng phải táng thân trên chiến trường này."
Bạch Bính cười to: "Đừng nói suông, cầm cái gậy khều lò trên tay ngươi mà đến đoạt mạng ta đi!"
Hiên Viên Hồng nhanh chóng quay vòng Hắc Long Mộc trong tay, tiếp đó một làn sương mù dày đặc chậm rãi lan tràn khắp chiến trường.
Bạch Bính hừ lạnh nói: "Quỷ đạo.”
Chu Hi mỉm cười: "Chẳng mấy chốc sẽ thấy người đó rồi.”
Hải Thanh Mạc liếm môi, dường như có phần hồi hộp, dù sao trước mặt kiếp trước uy phong lẫm liệt, bản thân tu luyện Quỷ đạo, khó tránh khỏi cảm thấy mặc cảm tự ti.