Chương 37: Thần đạo
Chương 37: Thần đạo
Chương 37: Thần đạo
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Niệm lực trên người Ngọc Thiên Hàn lập tức tan rã, thân thể trên không trung không còn gì nâng đỡ, nhanh chóng rơi thẳng xuống dưới đất.
Hải Thanh Mạc quỳ trên dưới đất, thở hồng hộc từng hơi, chiêu kiếm vừa rồi không có bất cứ kỹ xảo nào, chỉ dốc toàn bộ niệm lực trên người, khi xuất kiếm thì khí thế vô song, giờ đại địch ngã xuống thì khí tức cạn kiệt, hắn lau mồ hôi trên trán: “Giữ phong thái như cửu sư huynh đúng là khó khăn.”
“Không tệ. Không uổng công ta cứu các ngươi một lần.” Tử Ngọc phu nhân vung tay: “Hồng Nhan, trở lại vỏ!” Chỉ thấy Hồng Nhan kiếm theo tiếng hô bay về, lượn quanh người Tử Ngọc phu nhân, Tử Ngọc vung ống tay áo, cắm trường kiếm về mi tâm Hải Thanh Mạc.
Bên kia, Sở Thanh Tiêu giải trừ Tứ Phương Thiên Lao trận của mình, hắn dắt thanh kiếm gỗ đào sau lưng, thản nhiên lơ lửng giữa không trung, nhìn đám thuấn thuật sư luống cuống tay chân: “Chạy đi. Bên phía chúng ta là người tốt, sẽ không giết các ngươi. Đương nhiên vị công công áo đỏ này không tính, các ngươi biết sư phụ của hắn là ai rồi đấy.”
Hồng Niệm vung tay, hào quang kia lại ngưng tụ thành thanh kiếm trên tay cô. Đám thuấn thuật sư kia thân hình như gió, hốt hoảng bỏ chạy.
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bài lớn cỡ bùa chú, nhẹ nhàng vung lên trời, hàn khí còn sót lại từ Du Long kiếm chậm rãi bay vào trong ngọc bài.
“Ngươi muốn thanh Du Long kiếm này?” Hồng Niệm quay đầu lại nhìn hắn.
Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Ta đang luyện một thanh kiếm cực hạn trên thế gian, Du Long kiếm này sẽ có tác dụng.”
“Thế thì cho ngươi.” Thân hình Hồng Niệm lóe lên, hạ xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc, cô thở dài nói: “Thiếu chủ, bây giờ thì phiền phức rồi.”
Hải Thanh Mạc chống tay xuống đất, sau đó ngửa người ra sau: “Đã giải quyết kẻ địch rồi, còn gì phiền phức?”
“Vì ngươi giết Ngọc Thiên Hàn.” Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Hắn là phó minh chủ Thiên Sinh minh, tuy tu vi không cao nhưng còn trẻ tuổi, có thiên phú, cho nên Thiên Sinh minh cực kỳ coi trọng hắn.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Nhưng hắn tới gây sự với chúng ta.”
“Cho nên phải để ta giết. Ta và hắn đang quyết đấu sinh tử. Nhưng thân phận của ngươi thì khác, kẻ có ý đồ sẽ nắm lấy thân phận của ngươi để giở trò.” Hồng Niệm giải thích.
Hải Thanh Mạc vung tay lên: “Sao phải quan tâm cơ chứ, ai tới gây sự với ta thì ta cũng gây sự lại. Nắm lấy thân phận của ta để giở trò? Thân phận của ta ra sao? Một đứa con phá của trong Lan Lăng thành mà thôi, ta lại sợ Thiên Sinh minh chắc? Hồng Niệm cô nương, không phải chuyện gì cũng cần nghĩ nhiều như vậy, nước lên đất ngăn, binh tới tướng chặn! Cô quá để ý, bọn chúng lại tưởng đã nắm được nhược điểm của cô; cô bỏ mặc không buồn nghĩ, thế thì không ai làm gì được!”
Sở Thanh Tiêu vừa hạ xuống đất, im lặng nửa ngày rồi chậm rãi nói: “Nói rất có lý.” Sau đó lấy quyển sách trên người ra, bắt đầu múa bút thành văn.
Trong lúc nhất thời Hồng Niệm cũng không biết nên trả lời ra áo, đành nói với Sở Thanh Tiêu: “Mấy lời như vậy cũng ghi vào sách mà vẫn không lấp đầy được quyển sách nhỏ này?”
Sở Thanh Tiêu thu bút, đột nhiên thấy trang giấy trước mặt lóe lên ánh đỏ, hắn sửng sốt, tiếp đó ánh đỏ lập tức biến mất.
“Thế là sao?” Hồng Niệm hỏi.
“Quyển sách này có linh, nếu thứ ta viết khiến nó hài lòng, nó sẽ sáng lên. Ta cho rằng thật ra chỉ trang giấy nào có ánh đỏ mới tính là đã được viết, suốt chặng đường ta đi, số lần nó lóe sáng không nhiều. Có lẽ sáng khoảng mấy trăm lần thì quyển sách này sẽ được lấp đầy.” Sở Thanh Tiêu giải thích.
Hải Thanh Mạc đứng dậy, đắc ý nói: “Quả nhiên, những lời ta vừa nói là đạo lý lớn trong nhân gian, ngay cả quyển sách của Sở huynh cũng tán đồng.”
Tử Ngọc phu nhân ở bên cạnh nghe vậy lắc đầu: “Không hổ là đứa con trai được lão Hải Ly kia nuôi dạy, giống hệt như lão, là tên vô lại.”
Hải Thanh Mạc quay đầu sang nói: “Phu nhân, phu nhân rất thân với lão già nhà ta?”
“Lão ấy yêu ta.” Tử Ngọc phu nhân đáp rất thản nhiên.
Ánh mắt Hải Thanh Mạc sáng bừng lên, tiếp đó cười nói: “Lão già nhà ta còn chưa đủ vô lại.”
“Sao lại chưa đủ?” Tử Ngọc phu nhân hỏi.
“Vì phu nhân vẫn độc thân, lão ấy cũng độc thân.” Hải Thanh Mạc trả lời: “Cho nên lão già nhà ta còn chưa đủ vô lại.”
Tử Ngọc phu nhân vuốt lọn tóc mai: “Nói đúng lắm. Lần sau nhớ nói vậy với Hải Ly.”
“Nhưng ta có một câu hỏi.” Hải Thanh Mạc do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: “Lão già nhà ta hơn năm mươi tuổi, nhưng trông phu nhân không lớn hơn chúng ta mấy tuổi, thế rốt cuộc phu nhân...”
Hồng Niệm khẽ ho khan một tiếng.
Sở Thanh Tiêu giả bộ cất quyển sách đi.
“Đây không phải câu nên hỏi.” Tử Ngọc phu nhân giơ ngón tay trỏ, đặt dọc trên môi.
Hải Thanh Mạc huýt sáo một cái, quay đầu đi giả bộ mình không hỏi câu này.
Hồng Niệm ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu sửa niệm lực trong cơ thể, trận chiến vừa rồi khiến cô tiêu hao rất lớn, tuy nhìn bên ngoài không thấy nhưng thực chất đã bị nội thương rất nặng.
Sở Thanh Tiêu vuốt ve tấm ngọc bài trong tay, cúi đầu suy nghĩ.
Khung cảnh lại trở nên lúng túng.
Tử Ngọc phu nhân chậm rãi đi tới, cũng ngồi xếp bằng xuống: “Đã loại trừ kẻ địch, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ tới Tiên Huyền hồ .”
Hải Thanh Mạc thấy Hồng Niệm nhắm mắt chữa thương, không tới quấy rầy cô mà sang bên cạnh Sở Thanh Tiêu: “Sở huynh, hỏi ngươi chuyện này nhé.”
Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Được thôi, Thanh Mạc huynh đệ muốn hỏi gì?’
“Tấm bùa mà ngươi vẽ không cần niệm lực để phát động?” Hải Thanh Mạc hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đương nhiên, sư phụ ta không có niệm lực, ta cũng không có niệm lực.” Sở Thanh Tiêu nói.
“Vậy vì sao lại có uy lực lớn như vậy?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Uy lực của bùa chú chủ yếu tới từ hai phương diện, một là bản thua bùa chú này. Người tu đạo bình thường trên thế giới, cùng lắm chỉ dùng bùa vàng, ngũ hành trong thiên địa này, mặt đất là vàng, đại diện cho lực lượng của nhân gian. Còn một mặt khác là hình vẽ trên lá bùa, đó là lực lượng kết nối với thiên địa.” Sở Thanh Tiêu trả lời, sau đó im lặng không nói gì nữa, có vẻ không muốn nhiều lời.
Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi: “Vậy vì sao người tu hành bình thường không lợi hại như ngươi?’
Sở Thanh Tiêu nghe Hải Thanh Mạc khen vậy cũng không định giấu giếm, tiếp tục nói: “Thứ nhất là bùa vàng của ta không phải bùa vàng bình thường. Loại bùa này được làm từ chất liệu là ngô đồng ba trăm năm trở lên xung quanh Vô Lượng phái chúng ta, lượng thần lực mà nó gánh chịu được vượt xa người tu đạo bình thường. Thứ hai, ngươi có nghe nói tới chuyện trong thời thượng cổ Thương Thần tạo chữ không?”
“Chưa từng nghe nói.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói.
“Theo tích cổ, Thương Thần viết sách, trời đổ mưa thóc, quỷ khóc suốt đêm. Ngày mà Thương Thần tạo chữ, thiên địa chấn động, quỷ thần kêu khóc. Đó là vì trong những ký tự mà Thương thần sáng tạo ẩn chứa thần lực vô thượng, khiến quỷ thần cũng thấy sợ hãi. Nhưng sư phụ nói với ta, chữ viết mà Thương Thần sáng tạo ra không phải chữ viết mà chúng ta thường nói tới; chữ viết mà Thương Thần sáng tạo khiến cả thiên địa cũng phải chấn động, đó là bùa chú!” Sở Thanh Tiêu cất cao giọng nói: “Còn sau ngàn vạn năm, những chữ phù mà Thương Thần sáng tạo bị người đời ra sức chôn giấu, cho nên tới bây giờ chỉ còn một số chữ viết khiếm khuyết, chính vì vậy nên địa vị của người tu đạo mới càng ngày càng thấp.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Nhưng ta cũng từng thấy bùa chú của một số người tu đạo trong Lan Lăng thành, phương pháp của bọn họ không giống với Sở huynh, Bùa chú Sở huynh vẽ rất đơn giản, chỉ có một hình vẽ kỳ quái. Còn bùa chú của những người tu hành khác, ngoài hình vẽ còn có một hàng chữ lớn, ví dụ như sắc lệnh vô thượng, đại hồng tổ thần, khiển tôn thụ phàm.”
“Đúng vậy. Đó là vì bùa chú của bọn họ đã không phải chữ viết lúc đầu do Thương Thần sáng tạo ra mà là bản giảm trừ uy lực, cho nên phải có thêm một hàng chữ lớn để xin thần linh cho mượn lực lượng.” Sở Thanh Tiêu trả lời: “Nhưng sư phụ của ta nói, người đã thấy những chữ viết ban sơ, nhớ được một ít trong số đó, tuy chưa chắc đã giống y như đúc, nhưng chữ phù mà người dạy ta không cần mượn lực lượng thần linh!”
Tử Ngọc phu nhân chậm rãi đi tới sau lưng Sở Thanh Tiêu: “Vị tiểu đạo trưởng này, ngươi có biết không, ngươi đang nói tới một chuyện rất nguy hiểm.”
Sở Thanh Tiêu nhướn mày: “Đúng vậy, ta đang nói tới một chuyện rất nguy hiểm, một truyền thuyết nguy hiểm tới cực điểm.”
“Truyền thuyết gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tử Ngọc phu nhân trầm giọng nói: ”Thần Đạo thư.”
“Đúng vậy, Thần Đạo thư, theo truyền thuyết nó là quyển sách ghi lại những chữ phù ban sơ, có nó thì phù sư không cần mượn lực lượng thần linh, mà chỉ cần...” Sở Thanh Tiêu nhìn về phía Hải Thanh Mạc, khẽ mỉm cười: “... trở thành thần.”
“Đó đã là vượt khỏi phạm vi trù sư mà là chú pháp sư.” Tử Ngọc phu nhân nói đầy ẩn ý: “Đó là thứ thế gian không dung thứ, nếu ngươi nói câu này trong Chính Khí minh, thế thì tất cả các đệ tử đều rút kiếm với ngươi.’
Sở Thanh Tiêu thở dài: “Bọn họ chỉ chi dung thứ cho thứ mà bọn họ khống chế được.”
“Sư phụ ngươi lừa ngươi rồi, thứ ngươi tu luyện không thể là Thần Đạo thư, vì nếu là phù chú trên Thần Đạo thư, thế thì giấy vàng có tốt đến đâu cũng không gánh được, mỗi lần dùng chúng.” Tử Ngọc phu nhân trầm giọng nói: “Đều phải phải trả giá bằng linh hồn của ngươi.”