Chương 38: Ca ca
Chương 38: Ca ca
Chương 38: Ca ca
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc vuốt cằm, như đang suy tư: “Chú pháp sư.”
Tử Ngọc phu nhân hạ giọng nói: “Thế gian từng xuất hiện rất nhiều chú pháp sư, nhưng kết quả cuối cùng của bọn họ đều rất thê thảm. Cho nên giới tu hành nghiêm cấm môn hạ đệ tử không được luyện tập chú pháp. Hải Thanh Mạc, mấy trăm năm qua Quân Kiến sơn các ngươi luôn lưu tiếng tốt trên thế gian, đừng dính vào cái này.”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Nói hơi xa rồi. Không phải ta muốn tìm hiểu cái này, ta chi tò mò về Sở huynh thôi, người không có niệm lực có thể theo Sở huynh học tập pháp môn vẽ bùa hay không?”
Sở Thanh Tiêu và Tử Ngọc phu nhân đều sửng sốt, Sở Thanh Tiêu cười nói: “nói thế nào nhỉ, một người không được gia nhập hai sư môn, ngươi là đệ tử Quân Kiến sơn, không phải không thể gia nhập Vô Lượng phái, nhưng phải rời khỏi Quân Kiến sơn trước đã.”
Hải Thanh Mạc cười xấu hổ, đi tới bên người Sở Thanh Tiêu huých khuỷu tay vào người hắn: “Cứ tùy tiện dạy ta mấy bài hộ thân phù cũng được. Ngươi xem, chúng ta cũng coi là giao tình sinh tử mà.”
Tử Ngọc phu nhân ở bên cạnh nghe vậy không khỏi lắc đầu: “Hiếm có ai như ngươi, hỏi thẳng bản lĩnh giữ nhà của môn phái người ta.”
“Ta có thể dạy Sở huynh Huyền Cửu kiếm quyết!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Sở Thanh Tiêu nhấp nháy mắt: “Ngươi biết ta không dùng kiếm mà.”
Hải Thanh Mạc thở dài: “Không được thật à?”
“Không phải ta keo kiệt, nếu được, ta dạy ngươi vẽ vài tấm bùa ngay. Chẳng qua họa tiết trên bùa chú là phải qua ngàn vạn lần vẽ mới học được, nếu trong lúc vẽ sai mất một nét, rất dễ bị phản ngược lại. Thế này đi, ta tặng ngươi ba tấm bùa.” Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra ba tấm bùa vàng, tiếp theo nâng bút vẽ hai hình vẽ giống hệt nhau lên hai tấm, sau đó vẽ một hình vẽ cực kỳ phức tạp lên tấm cuối cùng, tiếp đó đặt ba tấm bùa vàng vào tay Hải Thanh Mạc: “Thứ ngươi muốn đều ở đây.”
Hải Thanh Mạc lập tức ghé sát tai lại: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Sở Thanh Tiêu bất đắc dĩ mỉm cười, tiếp đó nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc nghe xong vui mừng ra mặt, cuối cùng đứng dậy, cúi người chắp tay thi lễ: “Đa tạ Sở huynh, Sở huynh hiểu lòng người, còn giúp người khác loại bỏ sầu lo, sau này chắc chắn sẽ là thần tiên.”
Sở Thanh Tiêu xua tay: “Này này này, sau này ta không làm thần tiên đâu, ta làm chuyện tốt, sao ngươi lại rủa ta?”
“Thế sau này ngươi phải làm thánh nhân!’ Hải Thanh Mạc vẫy tay nói: “Không sao cả, ngươi muốn làm sao thì cứ làm như vậy, sau này nếu Sở huynh cần ta tương trợ, chắc chắn ta không chối từ.”
Sở Thanh Tiêu chắp tay: “Vậy xin đa tạ trước.”
Tử Ngọc phu nhân ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thấy cuối cùng hai người cũng diễn trò xong, phu nhân đi tới nhìn vào mi tâm Hải Thanh Mạc: “Ta biết rồi. Tình kiếm Hồng Nhan là một cấm chế trên người ngươi, nó kiềm chế niệm lực lưu chuyển trong người ngươi. Cho nên khi Hồng Nhan kiếm chưa được lấy ra, ngươi chỉ là một người bình thường.”
Hải Thanh Mạc giơ ngón tay đặt lên môi: “Suỵt. Tử Ngọc phu nhân, phu nhân phải giữ bí mật chuyện này cho ta đấy nhé.’
“Phải giữ bí mật à?” Tử Ngọc phu nhân lắc đầu nói: “Bất cứ ai từ Huyền Tâm cảnh trở lên đều có thể nhìn ra trên người ngươi không có niệm lực, bọn họ cũng nhanh chóng nhận ra biến hóa trong chuyện này thôi. Ngươi chỉ cần ghi nhớ, tới Tiên Huyền hồ, tuyệt đối không được tùy tiện ra tay, trừ phi tới thời điểm cuối cùng vạn bất đắc dĩ, vì rất có thể ngươi sẽ không còn cơ hội ra tay lần thứ hai. Nếu biết bí mật của ngươi, bọn họ sẽ không cho ngươi cơ hội nữa đâu.”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Thanh Mạc hiểu rồi.”
“Lần này tới Lương Ngọc hội chỉ quan sát thôi là được.” Tử Ngọc phu nhân xoay người sang chỗ khác: “Không cần quá nghiêm túc.”
“Nhưng ta đáp ứng cửu sư huynh phải đoạt ngôi đầu.” Hải Thanh Mạc trả lời.
Tử Ngọc phu nhân sửng sốt, tiếp đó không nhịn được bật cười: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, đừng nói không có niệm lực, cho dù vừa rồi ngươi giải trừ cấm chế, đạt tới thực lực Tiêu Dao cảnh, muốn đạt hạng nhất cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cái gã Quân Cửu này, năm xưa đã ngông cuồng rồi, giờ lại cho rằng ngươi có thể đi theo con đường năm xưa của hắn.”
“Dẫu sao cũng phải thử một chút.” Hải Thanh Mạc cười ha hả.
Lúc này Hồng Niệm đột nhiên mở mắt, cô đứng dậy, chém Hà Ảnh về phía trước rồi đi tới, ánh mắt nghiêm túc nhìn trước mặt.
“Sao vậy?” Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi.
Hồng Niệm cau mày: “Một lực lượng cường đại đang tới gần.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Còn mạnh hơn Ngọc Thiên Hàn?”
Hồng Niệm gật đầu: “Còn mạnh hơn hẳn. Tử Ngọc phu nhân, phải mở Kim Quang trận lần nữa rồi.”
“Không cần.” Tử Ngọc phu nhân nhìn phượng hoàng dưới chân: “Nó không mở đâu, ngươi nhìn nó kìa, giờ phút này nó bay nhanh như vậy là tâm trạng rất tốt. Bởi vì người tới là chủ nhân của nó.”
Dứt lời đã có một ánh kim hạ xuống, tiếp đó một nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào vàng vàng kim xoay người. Nam nhân này có gương mặt hết sức tuấn tú, toàn thân toát lên vẻ nói đầy ẩn ý nhã quý phái, hắn nhẹ nhàng cúi người, vuốt ve bộ lông kim phượng dưới chân: “Làm tốt lắm.”
“Ngươi là?” Trong lòng Hải Thanh Mạc hiện lên một cái tên, đã nghe rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Nhưng nếu từng nghe cái tên đó, gặp người này, thế thì sẽ cảm thấy chắc chắn người này có cái tên đó.
Kim Phượng Hàm.
Là người đáng lẽ sẽ là sư phụ của gã.
“Phượng Hàm ca ca!” Hải Thanh Mạc vội vàng quỳ một gối xuống đất, cao giọng gọi.
Gặp mặt Kim Phượng Hàm vốn đang mỉm cười, khí độ ưu nhã, nhưng tiếng “Phượng Hàm ca ca” này khiến khóe miệng hắn giật giật.
Tử Ngọc phu nhân và Sở Thanh Tiêu cùng nhìn sang phía Hồng Niệm, nhưng Hồng Niệm cũng rất kinh ngạc, cô hỏi: “Thiếu chủ, ngươi từng gặp Kim phó minh chủ rồi à?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Chưa từng!”
“Thế thì câu Phượng Hàm ca ca.” Sở Thanh Tiêu nhìn sang phía Kim Phượng Hàm không biết đáp lời thế nào, chậm rãi nói: “Làm sao mà gọi ra khỏi miệng được?”
Hải Thanh Mạc nhìn Kim Phượng Hàm một cái, hai mắt nhấp nháy: “Chắc cửu sư huynh không lừa ta đấy chứ?”
Kim Phượng Hàm khẽ thở hắt một hơi: “Hắn không lừa ngươi, hôm ấy ta và hắn gặp nhau, đúng là hắn đã thay ngươi kết bái huynh đệ với ta, nhưng ta không nói mình đồng ý.”
“Thế ca ca có cự tuyệt không?” Hải Thanh Mạc truy hỏi.
Kim Phượng Hàm suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Cũng không.”
“Không cự tuyệt, tức là cam chịu, đây là quy củ từ khi thiên địa sơ khởi, hỗn độn sơ khai.” Hải Thanh Mạc đi tới vài bước: “Cho nên Phượng Hàm ca ca, ca ca có biết bây giờ ca ca phải gọi ta như thế nào không?”
Từ khi ra đời đến giờ Kim Phượng Hàm luôn được mọi người tôn là thiên tài, trong việc tu hành chưa bao giờ ngập ngừng, gặp thần sát thần, thấy quỷ chém quỷ, cho dù là mấy việc đánh đánh giết giết hay chuyện khôn khéo trong nhân gian, hắn đều rất thông thạo. Có điều bây giờ lại là tình thế chưa bao giờ gặp phải, hắn đã suy nghĩ phong thái nên thể hiện khi gặp gỡ lần đầu, tốt nhất là khiến Hải Thanh Mạc lập tức cảm thấy ngưỡng mộ, cắt đứt suy nghĩ học tập ở Quân Kiến sơn, trực tiếp gia nhập Chính Khí minh. Nhưng hôm nay...
Kim Phượng Hàm do dự một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Thanh Mạc...”
Hải Thanh Mạc nhìn Kim Phượng Hàm với vẻ mong chờ: “Nói đi.”
“Thanh Mạc đệ đệ.” Kim Phượng Hàm dùng hết tất cả sức lực trên người mới nói được bốn chữ này.
“Phượng Hàm ca ca.” Hải Thanh Mạc chạy thẳng tới, ôm chặt lấy Kim Phượng Hàm: “Xem như đã gặp nhau rồi.”
Sở Thanh Tiêu ở bên cạnh thấy vậy toàn thân nổi da gà, hắn hỏi Hồng Niệm: “Sao lại diễn cái trò này?”
Hồng Niệm cũng dở khóc dở cười: “Ta thật không dám về Thần Đô, ta sợ điện hạ sẽ không nhịn nổi, đích thân ra tay giết hắn.”
Tử Ngọc phu nhân lại gật đầu: “Đúng là đứa trẻ thông minh.”
Hải Thanh Mạc lén lút nhếch mép đắc ý.
Còn chưa gia nhập Chính Khí minh đã có chỗ dựa lớn rồi.
Một vị sư phụ với quan hệ lợi ích, làm sao thân mật bằng đại ca kết bái?
Lần này ai ngăn được ta?
Ai ngăn được ta!