Chương 376: Xuất kiếm về phía ta
Chương 376: Xuất kiếm về phía ta
Chương 376: Xuất kiếm về phía ta
Nghe Quân Tử Hề nói xong, Lý Đào Hoa nghi hoặc hỏi: "Chiến thắng ngài?"
Quân Tử Hề gật đầu nói: "Năm đó ta còn một tia tàn phách, bởi vì sợ có một ngày Quân Kiến sơn chúng ta bị đoạn tuyệt truyền thừa, nên mới tạo ra kiếm vực này, cần có người nối lại hương khói cho Quân Kiến sơn. Sư phụ ngươi chưa từng nói cho ngươi chuyện này sao?"
Lý Đào Hoa lắc đầu đáp: "Ta chưa từng gặp sư phụ. Ta là do tiểu sư huynh thay sư phụ thu nhận, sư huynh cũng không truyền thụ cho ta bao nhiêu kiếm pháp của Quân Kiến sơn, phần lớn là do A Cửu truyền thụ."
"Một thanh kiếm tốt như vậy, lại không có được truyền thừa xứng đáng. Chờ ngươi lĩnh hội truyền thừa, đánh bại ta, Kiếm Vực sẽ biến mất." Quân Tử Hề nói tiếp, "Còn ngươi, sẽ trở thành một thanh thần kiếm chân chính!"
Lý Đào Hoa chậm rãi nói: "Ngài là Thánh nhân Thái Thượng cảnh, ta cần bao lâu mới có thể đánh bại ngài? Hiện giờ ta có hơi gấp gáp..."
"Ha ha ha." Quân Tử Hề cười lớn, xoay người nói với đám chưởng môn đứng trên bậc thang: "Các ngươi nghe thấy chưa? Tiểu nha đầu này hỏi bao lâu mới có thể đánh bại ta, chứ không phải... làm sao ta có thể đánh bại ngươi."
Trên đài, đám chưởng môn đều mang ý cười, sư phụ của Bạch Vân chân nhân lên tiếng: "Tuổi còn trẻ đã trở thành chưởng môn Quân Kiến sơn chúng ta, tất nhiên phải có vài phần ngạo khí."
Lý Đào Hoa lặp lại: "Thật ra ta muốn nói là, ta đang rất gấp."
Đại chiến nhân gian đã bắt đầu, nói đến nguy cấp, có thể nhân gian sắp bị hủy diệt, cô phải nhanh chóng tìm đủ mảnh vỡ của Huyền Dương Kiếm, phá tan băng hàn của Luân Sơn, cứu Triệu chân nhân. Cô tự phụ thực lực mạnh hơn nữa, muốn đánh bại Quân Tử Hề, ít nhất cũng phải mất mấy chục năm tu luyện, đến lúc đó e là nhân gian đã không còn.
Quân Tử Hề cười hỏi: "Rốt cuộc vì sao ngươi lại gấp gáp như vậy? Đại loạn mà ngươi nói rốt cuộc là chỉ cái gì?"
Lý Đào Hoa tuy sốt ruột, nhưng dù sao trước mặt cũng là lão tổ tông, nên vẫn kiên nhẫn đáp: "Phong ấn ngũ giới đã vỡ, Ma tộc đã phát động chiến tranh với nhân gian, Quỷ giới thì như hổ rình mồi, Thiên giới tạm thời bị Triệu chân nhân chặn ở Thiên Môn, nhưng cũng vì vậy mà hắn bị nhốt lại, ta đến đây chính là muốn cứu hắn. Bởi vì bên Tu La giới, Thánh chủ sắp xuất hiện rồi."
Quân Tử Hề không cười nổi: "Quả là... loạn thật."
Cả đám chưởng môn gật đầu lia lịa: "Đúng là rất loạn."
Có một người còn tiếp lời: "Còn lớn hơn cả hạo kiếp ta gặp lúc xưa."
Trong bọn họ, rất nhiều người vì cứu vớt thương sinh mà chết nên dường như đã quen với việc tai họa nhân gian xuất hiện. Giờ phút này lấy thân phận người ngoài cuộc đàm luận chuyện này, ngược lại có vài phần hài hước.
Quân Tử Hề tiếp tục nói: "Yên tâm. Cái gọi là Kiếm Vực, tất nhiên thời gian sẽ không lưu chuyển giống như nhân gian. Bằng không cho dù ở đây ngươi có tập được thần kiếm, sau khi đi ra ngoài, thân thể cũng sớm hóa thành xương khô rồi. Mà thời gian Kiếm Vực lưu chuyển, là chỉ..."
Lý Đào Hoa khẽ cau mày: "Chỉ...?"
"Một chớp mắt trong kiếm tâm!" Lời còn chưa dứt, Quân Tử Hề đã đáp xuống trước mặt Lý Đào Hoa, kiếm khí cường đại tản ra bốn phía, khiến cả trường sam trên người Lý Đào Hoa và mái tóc dài đều bay lên rối bời.
Lý Đào Hoa từng gặp rất nhiều kiếm khách lợi hại, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy kiếm khí cường đại như vậy.
Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, kiếm khí của một người có thể phun trào tự tại mà mãnh liệt như vậy, còn hóa thành kiếm khí có hình dạng thật. Nếu không phải cô cũng dùng kiếm khí dựng lên một vách ngăn quanh người, cô cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị những kiếm khí kia cắt trúng.
"Tới đây, để ta xem thử chưởng môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân Kiến sơn, kiếm thuật đến mức nào!" Quân Tử Hề duỗi một ngón tay, trực tiếp đánh ra một luồng kiếm khí về phía Lý Đào Hoa.
Lý Đào Hoa cả kinh, Lạc Cửu Thiên đã hiện ra trong tay, cô vung kiếm ngăn cản, lại bị bức lui ra ngoài hơn mười trượng.
Thần sắc trên mặt đám chưởng môn lúc này đều trở nên nghiêm nghị, bắt đầu nghiêm túc quan sát trận quyết đấu đột ngột này.
Lý Đào Hoa tuy đã bị đánh lui, nhưng Quân Tử Hề vẫn lấy ngón tay làm kiếm, không ngừng phóng ra kiếm khí của mình, từng luồng đều hóa thành hư ảnh kiếm khí, cuồn cuộn ép về phía Lý Đào Hoa. Lý Đào Hoa lập tức vận dụng Lạc Chung kiếm pháp của nhị sư huynh mà A Cửu cô nương truyền thụ để ngăn cản. Bộ kiếm pháp này hoàn toàn khác với đại đa số kiếm pháp phiêu dật linh động của Quân Kiến sơn, đi theo con đường trầm ổn cẩn thận, bởi vì không chú trọng công kích, mà chú trọng phòng ngự. Nghe nói là kiếm chiêu phòng ngự mạnh nhất từ trước đến nay của Quân Kiến sơn.
Đối mặt với công kích mênh mông cường đại này, Lý Đào Hoa không có bất kỳ cơ hội tấn công nào.
Quân Tử Hề lộ vẻ không vui: "Đây là kiếm pháp ngu xuẩn gì thế này? Tại sao Quân Kiến sơn chúng ta lại có kiếm pháp ngu xuẩn như vậy?"
Sư phụ của Bạch Vân chân nhân lộ vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Kiếm pháp này trông quen mắt lắm. Hình như năm xưa ta từng thử tìm hiểu một bộ kiếm pháp phòng ngự, sau đó có việc dang dở, nên không tiếp tục nghiên cứu kỹ lưỡng. Bây giờ xem ra, là có hậu nhân hoàn thành bộ kiếm pháp này."
Nữ chưởng môn bên cạnh nghi hoặc: "Ngươi sáng tạo ra loại kiếm pháp ngu ngốc này để làm gì?"
Lão già kia đưa tay ôm trán, cười khổ nói: "Từ khi sư tổ khai phái đến nay, chúng ta luôn chỉ chú trọng kiếm chiêu hoa lệ và phiêu dật, cho nên mười đời chưởng môn, thì có đến chín người đồng quy vu tận cùng đối thủ. Ta nghĩ, liệu có thể sáng tạo ra một bộ kiếm pháp, để chúng ta sống lâu hơn một chút..."
"Vậy nên sau đó ngươi không sáng tạo xong là vì..." Nữ chưởng môn tiếp tục hỏi.
Lão già đắc ý: "Vì vô ý, ta cũng chết sớm!"
Lý Đào Hoa bị kiếm khí cuồn cuộn kia áp đến mức khó thở, cô trầm giọng nói: "Kiếm khí của sư tổ thật mạnh mẽ. Đệ tử không thể phản kháng, chỉ có thể tạm thời tránh né!"
"Ta muốn thử kiếm của ngươi, tự nhiên là muốn xem mặt mạnh nhất của ngươi. Ngươi không cần phải nghĩ cách đánh bại ta lúc này, vì ngươi không làm được." Quân Tử Hề ý vị thâm trường nói: "Ta muốn xem kiếm của ngươi. Để báo đáp... ta sẽ cho ngươi thấy kiếm của ta. Quân Tử kiếm chân chính!"
Quân Tử Hề không nói dối, bởi vì lúc này hắn vẫn chưa rút kiếm. Hắn lấy ngón tay làm kiếm, dùng kiếm khí để đối địch. Nếu như thân phận của hắn không đủ cao, vậy hành vi này chính là một loại sỉ nhục đối với kiếm khách đối diện.
"Được!" Lý Đào Hoa nhíu mày, đột nhiên chuyển thủ thành công, trực tiếp từ trong kiếm khí mênh mông kia chém ra một con đường.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm, năm kiếm, sáu kiếm, dừng!
Dừng lại ở sáu kiếm, đây chính là cực hạn mà Lý Đào Hoa tu luyện Huyền Cửu Kiếm Quyết có thể đạt đến.
Trên đài, đám chưởng môn chưa từng thấy qua kiếm pháp này, đều trợn trưfng hai mắt: "Đây là kiếm chiêu gì vậy?"
"Huyền Cửu Kiếm Quyết, chín kiếm mà thành, nghịch chuyển thiên đạo!"
Lý Đào Hoa dựa vào sáu kiếm này đã xông đến trước mặt Quân Tử Hề.
Quân Tử Hề vẫn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Đã là chín kiếm, mà chỉ thi triển sáu kiếm, vậy chính là kiếm pháp vô dụng!" Hắn quát lớn một tiếng, kiếm thế càng cường đại hơn so với vừa rồi, trực tiếp đánh bay Lý Đào Hoa ra ngoài.
Lý Đào Hoa bay trên không trung, cảm nhận được những kiếm khí kia không ngừng xuyên qua người, trên người truyền đến từng cơn đau nhức.
"Vẫn chưa đủ, hãy cho ta xem, bất ngờ lớn hơn nữa nào!"
Quân Tử Hề cất cao giọng nói.