Chương 381: Sinh Tử Luân Hồi
Chương 381: Sinh Tử Luân Hồi
Trên chiến trường, hai phe đang kịch chiến say sưa. Nhân tộc bên này vốn sau khi giết chết Uy Vũ hầu đã khí thế ngút trời, nhưng nào ngờ đối phương lại được viện quân tiếp ứng. Tuy rằng mê vụ phá diệt trận do các Trận pháp sư bày ra đã bị phá, nhưng tướng sĩ Ma tộc bình thường đến tiếp viện vẫn vãn hồi được thế suy tàn trước đó. Sát Thần Bạch Bính dựa vào sức một mình, liều chết mở một con đường máu. Tướng sĩ phía sau lại không cách nào đuổi kịp, khiến cho cuối cùng rơi vào hoàn cảnh bị vây kín bốn bề.
Thanh trường kiếm vừa chém rơi một con Kim Ô từ trên không trung giáng xuống đã nhanh chóng công về phía Bạch Bính. Bạch Bính vung trường thương lên đỡ, lập tức xoay người ngã xuống ngựa, lui liền ba bước.
Kiếm Tướng quân phi thân xuống, đỡ lấy thanh kiếm bị hất ngược trở lại, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Bạch Bính, kẻ đã giết Uy Vũ hầu."
Bạch Bính vung thanh trường thương trong tay, cười nói: "Trong trận chiến này, ta đã chẳng nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu kẻ. Là Uy Vũ hầu hay không, đối với ta mà nói, thật ra cũng chẳng mấy quan trọng. Còn ngươi là ai?"
Kiếm Tướng quân hít sâu một hơi, hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể mình đang cuồn cuộn tuôn chảy một cách mạnh mẽ. Trận chiến vừa rồi, hắn và Hồng Niệm giao đấu, thoạt nhìn thì hắn có vẻ yếu thế hơn một chút, nhưng sau khi rời khỏi chiến trường, không những không có cảm giác mệt mỏi sau đại chiến, ngược lại trong lòng còn dâng lên một sự phấn khích lạ thường. Mới rồi, hắn tung người nhảy lên, một kiếm chém nát con Kim Ô kia, càng cảm thấy trong cơ thể mình như có một sự biến đổi kỳ lạ. Hắn hiểu rằng, đây chính là lúc mình phá cảnh. Nếu như trước đây, việc hắn tự xưng là Kiếm Tướng quân chỉ là một hành động ngông cuồng, vậy thì giờ phút này đây, cái danh xưng ấy mới thật sự danh xứng với thực. Hắn vung kiếm về phía Bạch Bính: "Ma giới, Kiếm Tướng quân."
"Chưa từng nghe nói Ma tộc có vị Kiếm Tướng quân nào." Bạch Bính lạnh lùng nói.
"Sau trận chiến hôm nay, sẽ có." Kiếm Tướng quân điểm chân một cái, lao vụt tới, vung trường kiếm chém xuống.
Bạch Bính vung trường thương lên đỡ, linh khí trong linh hải cuồn cuộn dâng trào. Cùng là trải qua một trận đại chiến nhưng không giống như Kiếm Tướng quân, sau khi Bạch Bính giết chết Uy Vũ hầu thì linh lực đã hao tổn hơn phân nửa. Lúc nãy hắn liên tục liều chết xung phong, hiện giờ càng thêm gian nan. Tuy rằng đối với những người tu hành binh gia như bọn họ, khí thế trên người sẽ ngày càng cường thịnh nhờ vào việc không ngừng chém giết, nhưng dù sao linh lực cũng đang không ngừng bị tiêu hao. Khí thế có dồi dào đến đâu, nếu linh lực không thể tiếp tục duy trì thì cũng là một loại nguy cơ. Bạch Bính vừa giao đấu với Kiếm Tướng quân vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở, hắn biết rõ, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thế này, mình nhất định sẽ bại. Nhưng hắn là Bạch Bính, làm sao có thể chấp nhận thất bại!
Chỉ có một cách duy nhất: Một kích định thắng bại!
"Thần Phạt!" Bạch Bính gầm lên, giơ cao trường thương, dồn tất cả linh lực trong cơ thể lên mũi thương.
Phía trước trường thương, hắc viêm bùng cháy.
Mặt sau trường thương, ám lôi cuồn cuộn.
Tất cả trường kiếm đang vờn quanh Kiếm Tướng quân, trong nháy mắt này, đều bị thương thế kia chấn nát. Kiếm Tướng quân tay cầm trường kiếm, một chiêu đỡ lấy mũi thương kia.
Hai người giằng co quyết liệt, không ai chịu nhường ai. Mặt đất xung quanh đã bị biến thành một vùng khét lẹt.
Lúc này, đám tướng sĩ Ma tộc vốn đang vây công Bạch Bính đều đứng im cách đó mười trượng, không dám tiến lên trước nửa bước. Đây không còn là chiến cuộc mà bọn chúng có thể tham gia nữa. Bất cứ kẻ nào dám tiến lên vào lúc này, đều có thể bị thương thế và kiếm thế kia nghiền nát thành tro bụi.
Bạch Bính cao giọng khen: "Hay! Không hổ danh Kiếm Tướng quân."
Kiếm Tướng quân nhíu mày: "Ngươi đang là nỏ mạnh hết đà, ta thắng ngươi cũng chẳng vẻ vang gì. Nhưng đây là chiến trường, ta chiến đấu vì Ma giới, ngươi nhất định phải chết!"
Bạch Bính gật đầu, dồn toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể tuôn ra: "Đúng là đạo lý này."
Nhưng đúng vào lúc này, sáu bóng đen bất ngờ đáp xuống chiến trường. Chúng có tốc độ cực nhanh, tay lăm lăm binh khí, đồng loạt tấn công về phía sau lưng Bạch Bính. Bạch Bính đang dốc toàn lực quyết đấu với Kiếm Tướng quân, hoàn toàn không kịp trở tay.
Sáu tên kia xuất hiện vào thời khắc then chốt nhất, hợp lực tấn công vào điểm yếu chí mạng trên người Bạch Bính lúc này. Bạch Bính vội vung tay trái lên, một luồng linh lực lập tức ngưng tụ thành một bức tường chắn phía sau lưng hắn. Nhưng lúc này, linh lực của hắn đã dồn hết vào thế công trên trường thương, bức tường chắn này trở nên vô cùng yếu ớt, chỉ trong nháy mắt đã bị sáu tên kia đánh tan. Binh khí của chúng đồng thời đâm thẳng vào lưng Bạch Bính. Hắn cười lạnh: "Thì ra là đạo lý này! Quỷ Hầu Lục Sát, các ngươi chỉ chờ có cơ hội này!"
Kiếm Tướng quân giận dữ quát: "Ai cho phép các ngươi ra tay vào lúc này!"
Tuy Kiếm Tướng quân hiểu rõ nơi đây là chiến trường không phải là võ đài tỷ thí của hắn, thắng bại sinh tử còn quan trọng hơn nhiều so với cái gọi là công bằng, nhưng Quỷ Hầu Lục Sát lại dùng thủ đoạn hèn hạ đánh lén Bạch Bính vào lúc này, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn.
Lão già cầm đầu Quỷ Hầu Lục Sát ấn thanh đoản nhận vào eo Bạch Bính, còn đang cố gắng đâm sâu thêm một tấc, trầm giọng nói: "Như ngươi vừa nói đấy, đây là chiến trường, chỉ có thắng bại mà thôi."
"Hay cho câu 'chỉ có thắng bại'." Bạch Bính cười lớn, "Thắng làm vua thua làm giặc, ta bằng lòng nhận thua. Nhưng những kẻ như các ngươi, nhất định phải chết!"
Bạch Bính đột ngột thu hồi trường thương, ném thẳng lên trời. Trường thương bị hắc viêm và ám lôi trên thân nuốt chửng, hóa thành một cơn mưa hắc viêm và ám lôi cuồn cuộn trút xuống chỗ Bạch Bính. Bạch Bính dang rộng hai tay, nhắm chặt hai mắt, nghênh đón lôi viêm như mưa trút. Sáu tên Quỷ Hầu thấy vậy, vội vàng rút binh khí ra, lui về phía sau.
Nhưng đã muộn!
Lôi viêm điên cuồng trút xuống, san phẳng mọi thứ trong phạm vi mười trượng xung quanh Bạch Bính. Chỉ có Kiếm Tướng quân là vung kiếm lên, tạo thành một kết giới kiếm khí trong phạm vi một tấc vuông xung quanh mình, ngăn cản toàn bộ lôi viêm.
Trên chiến trường, tiếng nổ vang lên không ngớt, hắc viêm bùng cháy dữ dội, khói bụi mù mịt.
Đám tướng sĩ Ma tộc vây quanh ở phía xa, tay lăm lăm binh khí, nhưng không một ai dám tiến lên. Cho đến khi phía sau vang lên tiếng hô xung trận, đám tướng sĩ Nhân tộc đã đến. Bọn họ nhìn thấy lôi viêm từ trên trời giáng xuống, biết rằng vị đại tướng của mình đã thi triển thuật pháp ngọc đá cùng tan, đều liều chết xông lên trợ giúp. Đám Ma tộc chỉ đành quay đầu lại, tiếp tục chém giết với quân Nhân tộc.
Còn Kiếm Tướng quân vẫn luôn nắm chặt trường kiếm trong tay, cảnh giác quan sát mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Cho đến khi khói bụi tan hết, sáu tên Quỷ Hầu Lục Sát nằm la liệt trên mặt đất, toàn thân cháy đen, đều đã bỏ mạng trong trận chiến này. Còn Bạch Bính vẫn đứng sừng sững ở đó, tuy rằng áo giáp trên người đã vỡ vụn, khắp người chi chít vết thương nhỏ, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười với Kiếm Tướng quân: "Yên tâm đi, bây giờ ta không giết được ngươi đâu. Nếu ngươi ra tay, ta chắc chắn sẽ chết."
Kiếm Tướng quân có phần do dự, sau đó khẽ thở dài: "Vừa rồi, các ngươi cũng đã từng có cơ hội giết ta, nhưng các ngươi đã từ bỏ. Đã như vậy, một kiếm này, ta sẽ không ra tay."
"Vậy thì để ta." Một nam nhân cao lớn, vạm vỡ xuất hiện sau lưng Kiếm Tướng quân. Hắn vác một thanh trọng kiếm trên vai, lớn tiếng nói.
Bạch Bính nhìn khuôn mặt có đến chín phần giống với Uy Vũ hầu ở phía đối diện, cười nói: "Ngươi là con của lão, ngươi đến giết ta, rất tốt. Ta thích luân hồi như vậy."