Chương 382: Tử chiến sa trường
Chương 382: Tử chiến sa trường
Nam nhân khôi ngô cười lạnh: "Ta cũng thích luân hồi như vậy." Dứt lời, hắn liền vác trọng kiếm, chậm rãi bước về phía Bạch Bính. Kiếm Tướng quân nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
"Tướng quân!" Ở phía xa, có tướng sĩ trông thấy cảnh này bèn cao giọng gọi.
Bạch Bính phẫn nộ quát: "Gọi cái gì! Trên chiến trường, sinh tử đều do mệnh trời, đừng làm mất mặt ta!"
Nam nhân khôi ngô giơ cao trọng kiếm: "Ta là Uy Vũ Tướng quân của Ma tộc, sau này sẽ kế thừa vương vị của phụ thân ta."
Bạch Bính cười khẩy: "Chuyện đó, không cần phải nói cho ta biết."
Uy Vũ Tướng quân nhướng mày, vung trọng kiếm trong tay bổ xuống.
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện, chắn trước mặt Bạch Bính, đỡ lấy một kiếm này. Uy Vũ Tướng quân ngẩng phắt đầu lên, sau đó thấy một nam nhân toàn thân bao phủ bởi hắc khí xuất hiện bên cạnh Bạch Bính. Chính hắn là người đã ra tay chặn đứng chiêu kiếm tất sát kia lại.
Kiếm Tướng quân chau mày: "Sao lại là ngươi!"
Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Câu ấy ta cũng muốn hỏi, sao lại là ngươi!"
Uy Vũ Tướng quân dùng sức đè trường kiếm xuống, nhưng Hải Thanh Mạc vẫn bất động, hắn cười: "Xem ra ngươi bây giờ còn chưa là Uy Vũ hầu lực bạt sơn hà kia." Hải Thanh Mạc nhấc trường kiếm lên, đánh bật Uy Vũ Tướng quân về, sau đó kéo Bạch Bính bên cạnh lui ra ngoài mười trượng.
Bạch Bính trầm giọng: "Trận này không còn cơ hội thắng, lui binh thôi."
"Không được, Thiên Thượng Nguyên nhất định phải thắng!" Hải Thanh Mạc trầm giọng.
Kết cục trận chiến Thiên Thượng Nguyên là một mắt xích quan trọng nhất trong Vô Phương chi cảnh này. Nếu đại sự như vậy mà kết quả thay đổi, rất có thể thiên địa sẽ sụp đổ, thí luyện của bọn họ cũng sẽ dừng lại. Cho nên trận chiến Thiên Thượng Nguyên, nhất định phải thắng!
Bạch Bính giận dữ: "Tuy ta trị quân bạo ngược, nhưng cũng không muốn tướng sĩ uổng mạng, viện quân chậm chạp chưa đến, bản thân ta lại trọng thương, trận này thua rồi!"
"Ta nói rồi, nhất định phải thắng!" Hải Thanh Mạc gầm lên, vung trường kiếm đen trong tay, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm binh của Hải Thanh Mạc đã đánh tới. Bạch Bính quay đầu nhìn những bóng ma nửa hư nửa thực phía xa, trong đó lẫn lộn hai tộc Nhân Ma, lúc này họ lại như không hề phát giác mà tấn công Ma tộc, không khỏi nhíu mày: "Ngươi có thể hiệu lệnh âm hồn?"
"Đương nhiên." Hải Thanh Mạc vung kiếm về phía Uy Vũ Tướng quân: "Ta vốn bò ra từ địa phủ. Âm binh đi qua, cỏ cây không mọc, ta đến giúp ngươi giành chiến thắng!"
"Tốt!" Trên người Bạch Bính bùng lên hắc hỏa, thiêu đốt những vết thương đang chảy máu, hắn giơ trường thương, cưỡi sư tử, xông về phía chiến trường: "Vậy thì dốc hết sức, chiếm lấy Thiên Thượng Nguyên này, chúng ta và Ma tộc, bất tử bất hưu!"
Chiến cuộc điên cuồng lại tiếp diễn, tất cả giết chóc được đẩy lên đến cực hạn, mà sau khi điên cuồng, rốt cục cũng phải nghênh đón kết cục.
Trong Tu La đảo, Đảo chủ bất đắc dĩ mở linh châu trong tay, đặt trước mặt Ma chủ: "Nếu vậy, thì..." Ánh mắt Ma chủ hiện lên vài phần kích động: "Tốt!"
"Vậy ta đi đây!" Đảo chủ nắm chặt linh châu, xoay người định bỏ chạy.
—— Nhưng ngay sau đó, hắn lại rơi xuống.
Bàn tay to lớn của Ma chủ đặt lên vai hắn: "Lý Mộc, ngươi tinh thông kiếm thuật, ảo thuật, cũng am hiểu trận pháp, nhưng thuấn thuật thì không được."
"Ấy ấy, chỉ là nói đùa với Ma chủ thôi." Đảo chủ lúng túng xoay người, cố gắng giữ nụ cười.
"Bớt nói nhảm!" Ma chủ đánh một chưởng vào ngực Đảo chủ, một chưởng này không hề nương tay, trực tiếp đánh ma khí vô cùng mênh mông vào người Đảo chủ.
Đảo chủ vội vàng vận khí ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt Ma chủ lại dùng một ngón tay điểm vào cổ tay Đảo chủ, tay phải Đảo chủ buông ra, linh châu rơi xuống đất. Sở Sơn Cô vội vàng muốn nhặt, nhưng bị Ma chủ dùng ma khí đánh bay, sau đó Ma chủ dẫm lên linh châu.
Đảo chủ vội vàng: "Nhẹ chút, nhẹ chút, người mà dùng lực, linh châu vỡ, bọn họ đều chết trong đó."
Ma chủ thở dài: "Dù sao năm đó ta và hắn ở cùng nhau rất lâu, ta cũng biết đôi chút về trận pháp. Ta đã thề sẽ không dùng những thứ hắn dạy. Nhưng nếu Đảo chủ đã không có thành ý, vậy thì xin lỗi."
Đảo chủ sững sờ: "Ta biết người đang vội, nhưng..."
Ma chủ khẽ niệm khẩu quyết, tay phải kết ấn, thân thể hóa thành bạch quang, chui vào trong linh châu. Đảo chủ nhìn linh châu lắc lư hồi lâu mới yên tĩnh, lại nhìn Sở Sơn Cô bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
Sở Sơn Cô nói: "Ta không cảm nhận được địch ý trên người sư nương, hẳn là sư nương sẽ không làm gì bất lợi cho bọn họ. Sư nương ở lại đây rất có thể sẽ khai chiến với chúng ta, vì sao người lại lo lắng như vậy?"
Đảo chủ thở dài: "Tất nhiên là có lý do không thể để cô ta đi vào."
Hai người đang nói chuyện, linh châu bỗng lóe hồng quang, chấn động mãnh liệt.
Sở Sơn Cô kinh hãi: "Vô Phương chi cảnh sắp sụp đổ rồi! Chẳng lẽ mục đích của Ma chủ là hủy diệt nó sao?"
Đảo chủ nhíu mày: "Không thể nào!"
Trong Vô Phương chi cảnh, chiến cuộc đã kết thúc.
Nhân tộc giành được thắng lợi thảm khốc, Ma tộc bại trận lui binh. Hồng Niệm và Chu Hi đứng ở cuối chiến trường, xung quanh toàn là thi thể, chỉ có Bạch Bính chống trường thương xuống đất, cố gắng đứng vững. Hắn cười với hai người: "Thiên Thượng Nguyên, ta thắng rồi."
Chu Hi nhìn hắn, lắc đầu: "Thương thế của ngươi quá nặng."
"Là đại tướng thì phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi máu chảy cạn kiệt, chỉ cần nhìn thấy hi vọng chiến thắng cuối cùng." Bạch Bính cười nói.
Lúc này, cả mặt đất bỗng chấn động.
Mặt trời đỏ như máu xuất hiện trên bầu trời. Chu Hi ngẩng đầu: "Vô Phương chi cảnh sắp sụp đổ rồi."
Hồng Niệm ngạc nhiên: "Tại sao vậy? Chúng ta đã thắng trận chiến Thiên Thượng Nguyên cơ mà."
Chu Hi nhìn Bạch Bính: "Vì hắn sắp chết. Thần tướng Bạch Bính chết, đây là một thay đổi rất lớn, sau này Nhân tộc sẽ không thể chiến thắng. Quỹ tích phát triển của sự kiện đã thay đổi, Vô Phương chi cảnh cũng sẽ sụp đổ."
Bạch Bính thần sắc thản nhiên, dường như không để tâm đến cái chết: "Hình như các người thật sự đến từ rất nhiều năm sau."
Chu Hi bình tĩnh đáp: "Một ngàn năm sau."
"Vậy thì cái chết của ta sau này, so sánh với cái chết hôm nay thì sao?" Bạch Bính hỏi.
Chu Hi ngẩn người: "Cái chết hôm nay đáng giá hơn."
Bạch Bính cười lớn: "Tốt!"