Chương 383: Tướng quân mới
Chương 383: Tướng quân mới
Vừa dứt lời, Bạch Bính liền nhắm mắt lại. Cho đến khi lìa đời, hắn vẫn nắm chặt trường thương trong tay, chống xuống đất, không chịu ngã xuống.
Mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, huyết nhật trên không trung tỏa ra ánh sáng đỏ quỷ dị, vô số luồng hỏa diễm thi nhau giáng xuống, dường như muốn biến cả chiến trường Vô Phương chi cảnh thành tro bụi.
Chu Hi thở dài: "Không ngờ thí luyện lại kết thúc tại đây."
Lúc này Tư Không Nhai và Tiêu Thanh cũng hạ xuống bên cạnh bọn họ, người loang lổ vết máu, xem ra cũng tham gia đại chiến nhân ma vừa rồi. Chu Hi nhìn Tư Không Nhai: "Là thiếu các chủ Thiên Cơ Các, ngươi có biết cách nào hóa giải tình cảnh sụp đổ của Vô Phương chi cảnh này không?"
"Nơi đây là Vô Phương chi cảnh, bản chất là một động thiên khác biệt biệt được hình thành dựa vào trận pháp của Sơn chủ, đã là động thiên khác biệt thì ắt có quy tắc không thể phá vỡ. Một khi quy tắc bị hủy, động thiên sụp đổ là điều khó tránh khỏi." Tư Không Nhai nhíu mày, "Điều chúng ta cần suy nghĩ bây giờ là làm sao thoát khỏi nơi này."
Tiêu Thanh nghi hoặc: "Động thiên khác biệt sụp đổ, không phải chúng ta sẽ tự rời khỏi đây sao?"
"Đúng là vậy, nhưng chúng ta phải chết mới rời đi được." Tư Không Nhai cười, nhìn ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, "Chẳng lẽ chúng ta phải đợi ở đây, đến khi bị thiêu thành tro bụi sao? Tuy đều là rời khỏi, nhưng chết một lần vẫn quá đau đớn."
Chu Hi vuốt chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay: "Thí luyện không nên kết thúc tại đây." Dứt lời, hắn nhìn sang Hồng Niệm.
Hồng Niệm cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, ngọn lửa rơi xuống xung quanh, tạo thành vô số hố sâu, cuối cùng Chu Hi mỉm cười, gật đầu. Hồng Niệm hít sâu một hơi, bước đến bên Bạch Bính, gỡ mũ của hắn xuống, sau đó tháo búi tóc của mình, đội mũ giáp lên đầu.
Tư Không Nhai ngẩn người: "Đây là định..."
Hồng Niệm kéo mạnh mặt nạ trên mũ giáp xuống, che kín khuôn mặt, cô vung cao Hà Ảnh kiếm: "Đại tướng đã mất, vậy ta sẽ là đại tướng mới."
Một luồng lửa khổng lồ giáng xuống đỉnh đầu mọi người, Hồng Niệm tung người, xuất kiếm đánh tan.
Mặt đất ngừng rung chuyển, huyết nhật trên không trung cũng trở lại bình thường.
Tiếng hoan hô của quân lính nhân tộc vang vọng từ xa, đám Ma tộc áo đen tan tác, rút khỏi chiến trường như thủy triều. Tư Không Nhai mừng rỡ: "Như vậy cũng được sao?"
Chu Hi ngạo nghễ: "Tất nhiên là được, bởi vì cô ấy vốn luôn muốn làm Đại Tướng quân."
Tiêu Thanh thở phào: "Xem ra quy tắc bị phá vỡ của mảnh thiên địa này đã được bù đắp, chúng ta có thể tiếp tục thí luyện rồi."
Tư Không Nhai nhìn quanh: "Hải Thanh Mạc đâu? Sao hắn không ở cùng các ngươi?"
Chu Hi nhìn về phía xa, trầm giọng: "Khí tức của hắn vừa rồi đạt đến đỉnh điểm, hiện tại lại vô cùng suy yếu, xem ra đã đến cực hạn."
Tiêu Thanh bỗng cúi người, tay đặt lên chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn trời: "Lại có biến."
Chỉ thấy một bóng đen từ trên chín tầng trời giáng xuống, lao thẳng về phía chiến trường. Rõ ràng là một người.
Hơn nữa người này, chắc chắn là một cường giả!
Chu Hi bực bội: "Ma tộc sao lại có viện binh? Chuyện này khác quá nhiều so với ghi chép trong sử sách!"
Giọng nói của Hồng Niệm bị mặt nạ che phủ nên trở nên trầm thấp: "Là hướng của Hải Thanh Mạc!"
"Đi!" Chu Hi tung người.
Hải Thanh Mạc nằm trong vũng máu, những bóng ma lượn lờ xung quanh, có những bóng ma to gan tham lam lao xuống, liếm máu trên người hắn rồi nhanh chóng lùi lại.
"Ngon quá, đúng là ngon quá." Chúng phát ra những âm thanh thỏa mãn mà đáng sợ.
"Thật ghê tởm." Hải Thanh Mạc đưa tay vẽ một đạo huyết phù trên mặt đất, "Ngũ Xương binh mã, giải!"
Những bóng ma kia gào lên đầy oán hận, rồi tan biến.
Trong vòng ba dặm xung quanh Hải Thanh Mạc chỉ còn lại thi thể la liệt và hắn nằm đó. Hắn nghe tiếng reo hò của quân lính nhân tộc từ xa, đưa tay gối đầu, ngẩng lên nhìn trời, chậm rãi nói: "Cuối cùng cũng kết thúc. Tuy trong lòng ta không cảm thấy vui sướng gì nhưng tạm thời không phải chịu nỗi khổ vạn quỷ phệ tâm, cũng coi như là tốt rồi."
Nhưng chẳng bao lâu sau ánh nắng ấm áp chiếu trên người hắn đã bị che khuất. Một thân hình cao lớn đứng trước mặt hắn.
Tuy cao lớn, nhưng lại là một nữ tử.
Hải Thanh Mạc căng thẳng liếm môi. Hắn nhận ra người này, chính là Ma Chủ từng đánh cho đám người tu hành ở Vạn Kiếm sơn kia tơi tả! Không đúng, chắc bây giờ cô ta chưa phải Ma Chủ, chỉ là con gái của Ma Chủ.
Ma Chủ cười lạnh, cúi đầu nhìn Hải Thanh Mạc: "Lúc nào cũng khiến bản thân thê thảm như vậy."
Hải Thanh Mạc ngẩn người, thăm dò: "Hiên Viên cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Ma Chủ nhướng mày, sau đó giẫm lên ngực Hải Thanh Mạc. Cái giẫm này đến quá bất ngờ, khiến Hải Thanh Mạc phun ra một ngụm máu đen, nghiến răng: "Ngươi làm cái gì vậy!"
Ma Chủ lạnh lùng: "Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy. Hải Thanh Mạc."
Hải Thanh Mạc kinh hãi: "Sao ngươi biết tên ta? Ngươi không phải Ma Chủ ảo ảnh trong Vô Phương chi cảnh, ngươi chính là Ma Chủ! Sao ngươi vào được Vô Phương chi cảnh? Đảo chủ và Sở tiên sinh đâu?"
"Ngươi hỏi nhiều thật đấy." Ma Chủ cúi người, xách Hải Thanh Mạc lên, "Nhưng ta chưa bao giờ thích trả lời câu hỏi của người khác. Đi theo ta."
Hải Thanh Mạc chắp tay, định thi triển thuật pháp Quỷ đạo.
Ma Chủ hất tay, đập mạnh Hải Thanh Mạc xuống đất, ấn mặt hắn xuống sâu cả thước, cười lạnh: "Với chút đạo hạnh ấy mà ngươi cũng dám càn rỡ trước mặt ta?"
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, khó khăn nói: "Quỷ Vương mạnh như vậy, không phải cũng thua dưới tay ta sao."
"Rác rưởi như vậy sao có tư cách so sánh với ta." Ma Chủ rót một luồng ma khí vào người Hải Thanh Mạc, hắn cảm thấy "Âm Tào Địa Phủ" trong bụng bị phong bế, không thể sử dụng. Hải Thanh Mạc chỉ biết cười khổ, từ bỏ chống cự.
Nói ra thì, với khuôn mặt của Sơn chủ, chắc ta sẽ không bị đối xử tàn nhẫn.
Ma Chủ xách Hải Thanh Mạc lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn hồi lâu, sau đó đấm một quyền: "Cứ nhìn khuôn mặt này là ta cảm thấy phiền lòng!"
Hải Thanh Mạc hai mắt tối sầm, ngất lịm đi.