Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384: Vạn Ác Chi Môn Thứ Hai

Chương 384: Vạn Ác Chi Môn thứ hai Chương 384: Vạn Ác Chi Môn thứ hai

Ma Chủ thấy Hải Thanh Mạc ngất đi, hừ lạnh một tiếng, xách hắn lên định rời đi. Bỗng một bóng đỏ rơi xuống sau lưng cô, chính là Chu Hi. Chu Hi hai tay ấn xuống đất, trầm giọng: "Nơi cấm địa, cấm bước đi!"

Một luồng hồng quang tỏa ra, bao trùm cả trăm trượng xung quanh.

Ma Chủ hơi nghiêng đầu: "Ngươi cũng là đồ đệ của hắn?"

"Ai?" Chu Hi hỏi.

"Trận pháp này cũng là do hắn sáng tạo." Ma Chủ ẩn ý nói, "Trong vòng trăm trượng, nửa bước cũng không đi được. Khi hắn ngủ trưa không muốn bị quấy rầy sẽ bày trận pháp này trong phòng."

Chu Hi bừng tỉnh: "Ngươi nói là Sơn chủ? Không đúng! Trong thiên địa này không có Sơn chủ! Ngươi là ai?"

"Ngươi còn trẻ, trình độ về trận pháp có lẽ ngang ngửa với hắn lúc ta mới gặp. Chỉ tiếc..." Ma Chủ nhấc chân, bước lên một bước, phá tan trận pháp của Chu Hi, "Ta đã không còn là ta lúc mới gặp hắn nữa rồi."

"Ầm" một tiếng, trận pháp bị phá, linh lực phản ngược mãnh liệt, Chu Hi trúng một đòn nặng nề, liên tục lùi về sau ba bước, lập tức nhận ra thân phận nữ nhân cao lớn trước mặt: "Ngươi là Ma Chủ?"

"Xem ra, ngươi cũng là người từ bên ngoài đến." Ma Chủ lắc đầu, giơ một ngón tay về phía Chu Hi, "Vậy thì giữa ngươi và ta không còn gì để nói nữa."

Ngay lúc này, Hồng Niệm người mặc giáp, cưỡi sư tử của Bạch Bính chạy như bay về phía bọn họ. Cô rút Hà Ảnh kiếm ra, thẳng tay tấn công vào gáy Ma Chủ. Ma Chủ không buồn ngoảnh đầu lại, đưa hai ngón tay ra kẹp lấy thân kiếm: "Đại Tướng Quân kiếm? Đáng tiếc, hỏa hầu chưa đủ, ngươi không phải Bạch Bính." Ma Chủ tay phải khẽ vung, đẩy Hồng Niệm đến bên cạnh Chu Hi.

Hồng Niệm trầm giọng: "Thiên địa này không có Sơn chủ, ta nghĩ cũng sẽ không có Ma Chủ."

Chu Hi đáp: "Ả biết chúng ta là người ngoài đến, nên ả cũng không phải người trong thiên địa này. Vừa rồi ả rơi từ chín tầng mây xuống, chắc cũng là từ Tu La đảo vào Vô Phương Cảnh."

Hồng Niệm nhíu mày: "Vậy Đảo chủ và Sở tiên sinh thì sao?"

Chu Hi lắc đầu: "Ma Chủ tuy mạnh, nhưng với năng lực của ả, muốn đồng thời thắng cả Đảo chủ và Sở tiên sinh là điều không thể. Chắc chắn là có khả năng khác."

"Với năng lực của ta, không thể thắng nổi hai người bọn họ sao?" Ma Chủ nhướng mày, đưa một ngón tay về phía hai người, một luồng hắc khí ngưng tụ trên đầu ngón tay cô.

Chu Hi áo đỏ tung bay, siết chặt hai tay, hạ giọng: "Hồng Niệm, đối mặt với Ma Chủ, chúng ta có thể bị giết bất cứ lúc nào. Nhưng cũng không phải là không có cơ hội, nghe ta chỉ huy..."

"Người trẻ tuổi, ngươi rất tự tin." Lúc Ma Chủ nói "người trẻ tuổi" vẫn còn đứng im, nhưng khi dứt lời thì thân hình đã ở giữa Chu Hi và Hồng Niệm.

Chu Hi thầm kêu: "Nhanh thật!"

Hai người đồng thời lướt sang hai bên, Hồng Niệm giậm một cái đã nhảy ra ngoài mười trượng, còn Chu Hi lại bị một tay của Ma Chủ tóm lấy. Ma Chủ trầm giọng: "Ta biết rồi, ngươi là đồ đệ của Tiểu Sở, tuy cách nhau ngàn năm, nhưng ngươi là đồ tôn của hắn."

Chu Hi bị Ma Chủ kiềm chế, tạm thời không thể động đậy, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, tư thế không hề kém cạnh: "Chẳng lẽ sư nãi còn để ý chút tình nghĩa này sao? Sư công chuyển thế đang bị ngươi nắm trong tay kia kìa, nhìn vết thương trên người hắn, lúc đánh hắn ngươi nào có nương tay."

"Truyền thừa trận pháp chính là kế thừa tinh thần. Còn cái gọi là chuyển thế, chẳng qua chỉ là thay cái túi da mà thôi." Ma Chủ trầm giọng, "Vì câu 'sư nãi' ấy, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn."

Chu Hi suy tư một lát: "Năm đó sư công để lại Vô Tướng Tỏa, vượt xa pháp khí trận nhãn Hắc Long Mộc, nghe nói là tặng cho sư nãi rồi?"

"Nghĩ hay lắm." Ma Chủ buông tay đang giữ Chu Hi ra, vung tay về phía trước, một cánh cửa sắt thép mọc lên từ mặt đất. Trên cửa khắc họa cảnh tượng bách quỷ hỗn loạn, đáng sợ dị thường, mà trên cùng là một con quái thú miệng nhọn răng nanh, con ngươi của nó vốn là màu trắng, nhưng khi cánh cửa hiện ra hoàn toàn thì lại biến thành màu đỏ như máu.

Hồng Niệm từng thấy cánh cửa này, kinh hãi: "Vạn Ác Chi Môn!"

Chu Hi ngẩn ra: "Thì ra đây chính là Vạn Ác Chi Môn của Ma tộc? Ngươi gọi nó ra làm gì?"

"Vạn Ác Chi Môn có hai cái, một cái ở Vạn Kiếm sơn, dẫn đến thiên địa của Ma tộc, cái còn lại là chí bảo của Ma giới, có thể mang theo bên mình, bên trong là cảnh tượng bách quỷ hỗn loạn, còn đáng sợ hơn cả Thập Điện Diêm La." Ma Chủ chậm rãi nói.

Chu Hi khó hiểu: "Ngươi muốn tặng ta Vạn Ác Chi Môn này? Hay là muốn truyền vị trí Ma Chủ cho ta? Để ta mang thân phận Ma Chủ thống nhất nhân gian, trở thành chúa tể của cả hai giới Nhân Ma?"

Ma Chủ vung tay, Vạn Ác Chi Môn mở ra, một luồng gió tanh tưởi phả vào mặt, cô nàng nói đầy ẩn ý: "Ngươi có biết năm đó Sơn chủ lĩnh ngộ thiên địa chi lực như thế nào không?"

Chu Hi đáp: "Sau khi đại chiến bắt đầu, bế quan bảy ngày rồi ngộ ra."

"Đó là thiên địa chi lực hoàn chỉnh cuối cùng. Nhưng lần đầu tiên hắn có cảm ngộ về thiên địa chi lực chính là lúc bước vào Vạn Ác Chi Môn này." Ma Chủ đẩy Chu Hi vào trong, "Ta tặng ngươi món quà này, để ngươi cũng lĩnh ngộ thiên địa chi lực, chỉ cần ngươi có thể... sống sót... đi ra!"

Chu Hi rơi vào Vạn Ác Chi Môn, xung quanh tối đen như mực, nhưng hắn có thể cảm nhận được sau lưng có một con quái vật khổng lồ đang đứng dậy, để lộ hàm răng sắc nhọn. Nhưng dù rơi vào hiểm cảnh, hắn vẫn thản nhiên cười, cúi đầu với Ma Chủ: "Đa tạ sư nãi."

Ma Chủ khinh thường hừ một tiếng, vung tay đóng Vạn Ác Chi Môn lại. Cánh cửa cũng theo đó chìm xuống đất, ả lẩm bẩm: "So với kẻ chuyển thế kia, đồ tôn này có phần giống hắn năm xưa."

Hồng Niệm ở bên cạnh không nhịn được nữa, lập tức lao đến bên Ma Chủ. Lần này cô không dùng Đại Tướng Quân kiếm nữa mà sử dụng Bạch Phát Tam Thiên Trượng do Cửu Thiên Tuế truyền thụ, xuất kiếm chém xuống vai Ma Chủ. Vô số sợi tóc bạc từ mặt đất bay lên quấn lấy hai chân Ma Chủ. Nhưng Ma Chủ vẫn bất động, đợi Hồng Niệm làm xong mọi thứ, cô khẽ lắc người, biến tất cả số tóc bạc thành tro bụi, sau đó điểm chân một cái, đã bay ra xa cả chục trượng.

Hồng Niệm không cam lòng lại chém ra một kiếm nhưng vẫn bị Ma Chủ dễ dàng hóa giải. Ma Chủ quay đầu nhìn Hồng Niệm, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tuy rằng gặp cùng một khuôn mặt, nhưng ánh mắt của cô nương, thật sự hơi kém." Rõ ràng giọng điệu của Ma Chủ dịu dàng hòa hoãn hơn rất nhiều so với lúc đối mặt Hải Thanh Mạc và Chu Hi.

Hồng Niệm hỏi: "Ngươi muốn đưa hắn đi đâu?"

"Yên tâm, ta sẽ không giết hắn." Ma Chủ đáp: "Ta chỉ cần hắn giúp ta đi tìm một người."
Bình Luận (0)
Comment