Chương 385: Vượt qua khống chế
Chương 385: Vượt qua khống chế
Dứt lời, Ma Chủ liền mang theo Hải Thanh Mạc biến mất trước mắt cô. Hồng Niệm nắm chặt Hà Ảnh kiếm trong tay, muốn đuổi theo nhưng cũng biết thực lực mình kém xa đối phương, đuổi theo cũng chỉ là uổng công, bèn phẫn uất cắm trường kiếm xuống đất.
Lần này Tư Không Nhai và Tiêu Thanh cũng chạy tới. Tư Không Nhai chứng kiến mọi chuyện từ xa bèn tiến lên khuyên nhủ: "Yên tâm đi. chắc Ma Chủ sẽ không gây bất lợi cho Hải Thanh Mạc đâu, có lẽ đây là một loại rèn luyện dành cho hắn."
Tiêu Thanh lau vết máu trên mặt, nói: "Vậy ra chúng ta ở đây là độ khổ kiếp, còn hắn lại là độ tình kiếp? Vậy chẳng phải hắn quá nhẹ nhàng sao?"
"Tình kiếp với Ma Chủ, ngươi nghĩ xem có thể nhẹ nhàng được sao?"
Tư Không Nhai nhún vai.
"Tướng quân!" Xa xa, các tướng sĩ hô lớn, cùng nhau chạy về phía này.
Tư Không Nhai quay đầu nhìn Hồng Niệm. Hồng Niệm không chút do dự, khẽ ngoắc tay, triệu hồi Sư thú đến bên cạnh. Cô xoay người, ngồi lên lưng Sư thú, giơ cao trường kiếm trong tay, đáp lại lời kêu gọi của các tướng sĩ.
"Tiếp theo, Hồng Niệm cô nương, ngươi phải tiếp tục giả làm Bạch Bính, ở lại Vô Phương chi cảnh này. Nếu không, thiên địa này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào." Tư Không Nhai nói.
Tiêu Thanh hỏi: "Vậy còn chúng ta?"
Tư Không Nhai cười khổ: "Chuyện về Bạch Bính, trên sử sách đã bị xóa đi bảy tám phần, nếu chỉ có một mình Hồng Niệm cô nương ngụy trang chắc chắn sẽ nhanh chóng lộ tẩy. Còn ta, vừa vặn biết được tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong thiên địa này. Tiêu Thanh, chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở lại đây, làm quân sư cho Bạch Bính Đại Tướng quân thôi."
Tiêu Thanh nhìn trái nhìn phải: "Vậy còn Chu Hi thì sao?"
Hồng Niệm trầm giọng đáp: "Chu Hi bị Ma Chủ ném vào Vạn Ác Chi Môn, nói là muốn hắn ở đó tiếp tục rèn luyện."
"Trong một động thiên khác biệt lại mở ra một động thiên khác biệt?" Tư Không Nhai dường như biết "Vạn Ác Chi Môn thứ hai" này là thứ gì, nhíu mày, "Ma Chủ đúng là thích làm bừa. Chu Hi lần này thảm rồi, thứ ẩn giấu trong Vạn Ác Chi Môn đó mới chính là vạn ác, còn hung hiểm hơn chiến trường chúng ta vừa trải qua gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!"
Hồng Niệm ngẩn người: "Nhưng Ma Chủ nói đó là một món quà lớn dành cho hắn. Nếu hắn vượt qua được cửa ải này, sẽ có thể học được cách nắm giữ thiên địa chi khí."
"Món quà lớn?" Tư Không Nhai đưa tay lên, day day trán, "Ta chỉ biết, cho dù chúng ta có bị ngũ mã phanh thây ở đây thì một khắc sau vẫn có thể trở về Tu La Đảo, ngồi uống rượu cùng tên Đảo chủ ẻo lả kia. Nhưng Chu Hi thì khác, hắn đã vào Vạn Ác Chi Môn, nếu chết, vậy là thật sự hồn phi phách tán!"
Hồng Niệm trầm mặc một lát, thúc Sư thú đi về phía trước: "Nhưng hắn là Chu Hi, hắn nhất định sẽ bình an bước ra từ Vạn Ác Chi Môn."
Trên Tu La Đảo, Đảo chủ xoa xoa linh châu trong tay, nhìn hồng quang lưu chuyển phía trên, khẽ nói: "Mọi chuyện dường như đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của ta rồi."
Sở Sơn Cô đứng bên cạnh đáp: "Chuyện chúng ta cần làm, chưa bao giờ là khống chế sự trưởng thành của những đứa nhỏ đó. Nếu mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, biết đâu lại là một kết quả tốt hơn?"
"Sư phụ ngươi để mặc ngươi phát triển tự do nên ngươi mới trở thành cái dạng này?" Đảo chủ quay đầu lại, liếc nhìn Sở Sơn Cô.
Sở Sơn Cô nhíu mày: "Ta thì sao?"
"Tiểu Sở, ngươi rất tốt, ta chỉ đùa chút thôi." Đảo chủ cất linh châu, nhìn về phía xa, "Kết giới yếu ớt kia, nếu Tu La giới quyết tâm công phá, chắc là đã bị phá từ lâu rồi mới phải. Lúc nào ta cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, nhưng hình như đối thủ của chúng ta lại không hề nóng vội."
Sở Sơn Cô trầm giọng: "Ta rất muốn biết, rốt cuộc đối thủ của chúng ta là ai. Là Thánh chủ, hay là kẻ thù từ thời đại xa xưa nào đó?"
"Xem ra ngươi biết rõ chuyện xưa kia." Đảo chủ mỉm cười, "Những vị Thượng Cổ chi thần bị giam cầm ở Tu La giới kia đã từng muốn chiếm lấy thân thể của sư huynh ta. Nhưng ngươi yên tâm, người cuối cùng phá giới bước ra, nhất định là sư huynh của ta. Ta tin tưởng hắn."
Biểu cảm của Sở Sơn Cô có phần kỳ lạ: "Đảo chủ, nếu không phải đã quen biết ngươi hơn ngàn năm, nghe ngươi nói câu này, ta còn tưởng ngươi là người bên phe bọn chúng."
"Ha ha ha ha." Đảo chủ cười lớn, "Ta cũng hy vọng là như vậy lắm chứ."
Sở Sơn Cô khó hiểu: "Ý ngươi là sao?"
"Nếu ta là người của hắn, vậy thì mọi chuyện đã không còn vất vả như thế này nữa rồi." Đảo chủ khẽ thở dài, "Nếu ta và hắn liên thủ, thiên hạ này còn ai có thể địch nổi? Cho dù tất cả Thánh nhân trong thiên hạ này cộng lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta."
Sở Sơn Cô hừ lạnh: "Ngươi thật tự tin đấy."
"Vẫn là câu nói đó, tự tin hay không, với ta cũng không phải là chuyện quan trọng nhất." Đảo chủ vỗ vai Sở Sơn Cô, "Ta tin tưởng hắn là được."
Trong Vô Phương chi cảnh, Ma Chủ mang theo Hải Thanh Mạc rời khỏi chiến trường, đi được hơn trăm dặm. Cô ném Hải Thanh Mạc vẫn đang hôn mê sang một bên, sau đó ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát thiên địa nơi này. Phong cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc. Đã ngàn năm trôi qua, cảnh tượng nhân gian thay đổi vô số lần, nhưng nơi này vẫn giữ nguyên vẹn như thuở ban đầu. Ma Chủ thậm chí có thể nhận ra một ngọn núi cách đó không xa. Năm đó, cô đã từng ẩn cư tại đó một thời gian.
"Một cái động thiên nho nhỏ này không thể nào chứa đựng nổi cả một thế giới, nơi này hẳn là phải có điểm cuối." Ma Chủ khẽ phẩy tay áo. Chớp mắt một cái, thân hình cô đã xuất hiện trước một tòa thành trì u ám.
Khán Dần thành.
"Phía nam thật sự có Khán Dần thành sao?" Ma Chủ bước lên phía trước vài bước, đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy về phía trước. Đúng như dự đoán, bàn tay cô chạm phải một bức tường vô hình.
Quả nhiên, Sơn chủ chỉ vẽ ra hình dạng của Khán Dần thành chứ không hề tạo ra một Khán Dần thành chân chính ở nơi này.
Ma Chủ lại phẩy tay áo một cái. Lần này, trước mặt cô chính là Côn Lôn.
Sơn môn Côn Lôn, một gốc đào đơn độc đứng đó. Giữa trời đất gió tuyết ngập trời, cành đào vẫn trĩu nặng quả ngọt. Một đạo sĩ mặc áo xanh ngồi dưới gốc cây, ung dung ăn đào.
Ma Chủ nhíu mày: "Ngươi chính là Trang chủ?"
Đạo sĩ chẳng để ý đến cô, cứ tự nhiên ăn đào. Ăn xong, hắn quay đầu lại, mỉm cười với Ma Chủ: "Nơi này, ngươi không qua được."
Trong chớp mắt, một luồng kiếm khí mạnh mẽ đã ập tới Ma Chủ. Trang chủ người đang ở đây nhưng thực chất nằm ngoài thiên địa, mọi đòn tấn công của Ma Chủ đều bị bức tường vô hình kia chặn đứng, nhưng kiếm khí của Trang chủ lại có thể xuyên tường, dễ dàng lấy mạng cô trong khoảnh khắc. Ma Chủ không muốn dây dưa, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, lập tức lui về bên cạnh Hải Thanh Mạc.
"Xem ra đây là điểm tận cùng của phương Bắc, lại còn bày ra cấm chế khó chịu thế này." Ma Chủ nghĩ đến việc mình bị Sơn chủ kia gài bẫy ngay trong ảo cảnh, lửa giận bùng lên, đá vào người Hải Thanh Mạc đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh một cái: "Tên không ra gì!"
Bị đá một cú, Hải Thanh Mạc lăn lông lốc trên đất, mơ màng tỉnh lại. Hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Ma Chủ bên cạnh là vội vàng che mặt: "Ma Chủ đại nhân, rốt cuộc người muốn làm gì?"