Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386: Ngàn Năm Trước

Chương 386: Ngàn năm trước Chương 386: Ngàn năm trước

Ma Chủ cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc dưới chân. Trước kia, trên mặt hắn luôn hiện nụ cười tự tin, cử chỉ toát lên khí thế "ta đây sẽ giải quyết mọi việc", nào có bộ dạng chật vật như kẻ dưới chân này? Cô bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đi tìm một người cho ta."

Hải Thanh Mạc ngồi dậy, xoa xoa mặt mũi bầm tím: "Người muốn ta tìm ai?"

"Sơn chủ." Ma Chủ trầm giọng.

Hải Thanh Mạc ngẩn người: "Trong thiên địa này, làm gì có Sơn chủ”

Ma Chủ nhíu mày: "Lý Mộc nói với ngươi?"

"Không phải." Hải Thanh Mạc lắc đầu. "Lúc trước ở Thiên Thượng Nguyên, chúng ta có nói chuyện với Chiến Thần Bạch Bính, trận pháp sư lợi hại nhất nhân giới là Bách Lý Vô Hư. Bạch Bính hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Sơn chủ. Quỹ tích phát triển của thế giới này đã bị Sơn chủ kia sửa đổi, không giống hiện thế. Chính vì thế, chúng ta mới phải tham gia vào trận chiến đó, bởi trong sử sách, chính Sơn chủ đã xoay chuyển tình thế ở Thiên Thượng Nguyên. Nếu Nhân tộc thất bại, thiên địa này sẽ sụp đổ, chúng ta sẽ bị trục xuất. Đó chính là thử thách đầu tiên của chúng ta ở đây."

Ma Chủ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lên tiếng: "Điều đó chỉ chứng minh Sơn chủ không tham gia vào đại chiến của Nhân tộc, chứ không có nghĩa là nơi này không có hắn."

Hải Thanh Mạc đứng dậy, nhún vai: "Sao người cứ khăng khăng muốn gặp hắn? Nơi này chỉ là ảo cảnh, cho dù có Sơn chủ cũng chỉ là giả."

"Bớt nói nhảm!" Ma Chủ bóp cổ Hải Thanh Mạc. "Ta bảo ngươi tìm thì đi tìm!"

Hải Thanh Mạc vội vàng giơ hai tay lên: "Được được, ta tìm, ta nhất định sẽ tìm! Cho dù hắn có trốn tận chân trời góc biển, ta cũng sẽ lôi hắn về cho người!"

Ma Chủ buông tay, hừ lạnh: "Trước mặt ta đừng có lắm lời. Ngươi mang khuôn mặt này lại thêm cái vẻ hèn nhát ấy, ta nhìn mà chỉ muốn đánh."

Hải Thanh Mạc vô thức lùi lại mấy bước, rồi mới nói: "Nhưng ta phải làm thế nào? Ta chẳng có manh mối gì cả."

Ma Chủ vừa đi về phía một gốc cây cổ thụ, vừa nói: "Ngươi là chuyển thế của Sơn chủ, có cùng một loại linh phách. Ngươi hãy tách ra một phần linh phách, để nó lang thang trong thiên địa. Ta sẽ ép nó đi, nó không tìm thấy ngươi, tự khắc sẽ đi tìm chủ nhân khác."

Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Người ta có ba hồn bảy vía, nếu ta tách ra một phần, lỡ nó cứ thế trôi dạt, thật sự đi theo kẻ khác, từ nay về sau ta thiếu mất một vía, sẽ ra sao?"

Ma Chủ nhìn Hải Thanh Mạc, bất đắc dĩ: "Người thiếu mất một vía, tất nhiên sẽ trở thành kẻ ngốc. Nhưng với ngươi thì có khác gì đâu."

Hải Thanh Mạc nghe vậy, định mở miệng phản bác nhưng nghĩ lại, hắn đành nhịn xuống, thở dài: "Tìm được Sơn chủ rồi, nhớ giúp ta đòi lại. Nhưng ta vẫn cho rằng, nơi này không có hắn."

"Vì sao?" Ma Chủ hỏi.

Hải Thanh Mạc đáp: "Bởi vì Đảo chủ không nói, Sở tiên sinh không nói. Sở tiên sinh từng vào Vô Phương chi cảnh, nếu nơi này có Sơn chủ, đó hẳn là một thông tin rất quan trọng."

Ma Chủ trầm ngâm một lúc, đáp: "Nhưng Lý Mộc tìm mọi cách ngăn cản ta vào đây, phải chăng chứng tỏ hắn đang ở đây?"

"Vì ngươi muốn hắn ở đây, nên mới nghĩ ra trăm ngàn lý do để chứng minh." Hải Thanh Mạc thản nhiên nói.

"Ngươi thật lắm lời!" Ma Chủ giơ tay về phía Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc vội vàng hô: "Xin Ma Chủ dạy ta cách tìm Sơn chủ!"

"Nhắm mắt lại." Ma Chủ trầm giọng.

Hải Thanh Mạc không chút do dự, lập tức nhắm mắt. Hắn cảm nhận thấy Ma Chủ tiến lại gần một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc. Thậm chí Hải Thanh Mạc còn cảm nhận được hơi thở của Ma Chủ phả vào mặt.

Xong rồi, chẳng lẽ Ma Chủ muốn hôn ta, sau đó hút một phần hồn phách từ trong miệng?

Hải Thanh Mạc vẫn nhắm chặt mắt, tim đập như trống. Hắn muốn bỏ chạy nhưng lại sợ hãi uy thế của Ma Chủ, chỉ có thể cắn răng đứng im.

Nhưng nụ hôn dự đoán không hề đến. Thay vào đó, một cơn đau dữ dội truyền đến từ bụng.

Ma Chủ đã tung một quyền vào bụng hắn. Hải Thanh Mạc ngã khuỵu xuống, nôn khan không ngừng.

"Chưa có lệnh của ta, không được mở mắt!" Ma Chủ quát.

Hải Thanh Mạc nào dám cãi lời. Hắn biết nếu dám mở mắt, công sức coi như đổ sông đổ bể, còn bị ăn thêm một quyền nữa. Hắn đành cắn răng nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn. Nhưng khi đang quỳ rạp nôn mửa, hắn bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, có thứ gì đó thoát ra khỏi người từ trong miệng hắn. Chắc chắn đó chính là một phần linh phách mà Ma Chủ nói.

"Đi đi." Ma Chủ hạ giọng.

Sau đó, Hải Thanh Mạc cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua, thứ kia nhanh chóng bay về phía xa.

Trong suốt quá trình, Hải Thanh Mạc vẫn luôn nhắm mắt. Nhưng trước mắt hắn bỗng hiện lên cảnh núi non sông nước, mây trời cuồn cuộn. Hắn giật mình, đoán rằng đó là những gì linh phách nhìn thấy khi bay đi.

Ma Chủ ngồi xuống bên cạnh: "Khi nào nhìn thấy hắn, báo cho ta biết."

Hải Thanh Mạc chậm rãi nói: "Nhưng ta cảm thấy hắn chẳng có phương hướng nào cả, dường như chỉ vì thoát khỏi thể xác này của ta mà vui vẻ du ngoạn khắp nơi thôi. Ngươi xác định hắn thật sự đi tìm Sơn chủ sao?"

"Ta đã thăm dò độ lớn nhỏ của thiên địa này rồi. Với tốc độ bay của linh phách, nếu trong vòng một ngày mà vẫn chưa tìm được kí chủ khác, ta sẽ đưa nó trở về." Ma Chủ đáp.

"Một ngày?" Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt biến ảo không ngừng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nhưng hắn vốn đã nhắm mắt, nên chỉ đành yên lặng chịu đựng.

Ma Chủ ngồi một bên, thoạt nhìn không hề nóng nảy.

"Nếu thật sự không tìm được, ngươi sẽ làm sao?" Hải Thanh Mạc dò hỏi, "Ngươi sẽ giết ta à?"

Ma Chủ bình tĩnh đáp: "Không."

Hải Thanh Mạc thở phào: "Ma Chủ, ngươi cũng coi như còn chút nhân tính. Không đúng, ngươi đâu phải người. Tốt xấu gì ngươi cũng có phần ma tính. À, hình như vẫn sai."

"Nhưng ta sẽ hủy diệt thiên địa này." Ma Chủ âm u nói.

Hải Thanh Mạc trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói tiếp: "Ta rút lại lời vừa rồi, ngươi không phải là một Ma Chủ tốt."

Ma Chủ bất đắc dĩ: "Ngươi đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa. Tuy bây giờ ta không đánh ngươi được nhưng cuối cùng ta sẽ tính sổ với ngươi."

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Tốt xấu gì chúng ta cũng giống nhau, chẳng lẽ ngươi không có chút thương xót nào với ta sao?"

"Ngươi đã chuyển thế nhưng ta thì chưa. Nếu năm đó ta cũng chết, bây giờ chuyển thế thành Ma tộc, chắc chắn ta sẽ đến tìm ngươi." Ma Chủ chậm rãi nói, "Nhưng ta vẫn là ta của ngàn năm trước, người ta muốn tìm đương nhiên cũng là hắn của ngàn năm trước!"
Bình Luận (0)
Comment