Chương 387: Rốt cuộc cũng tìm được
Chương 387: Rốt cuộc cũng tìm được
Chương 387: Rốt cuộc cũng tìm được
Hải Thanh Mạc cảm thấy linh phách của mình đã đi một vòng quanh thiên địa này, dường như nó không hề tìm kiếm kí chủ khác mà chỉ đơn thuần du sơn ngoạn thủy. Hải Thanh Mạc và Ma Chủ đã đợi dưới gốc cây kia suốt một đêm. Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Hay là bỏ đi, nếu ta là Sơn chủ, ta cũng sẽ không sáng tạo ra một bản thân khác trong ảo cảnh."
"Nếu như ngươi vẫn không tìm thấy," Ma Chủ u ám nói, "Ta sẽ giải phóng ba hồn sáu phách của ngươi, để chúng nhanh chóng tìm được người ta muốn."
Hải Thanh Mạc cả kinh, thầm niệm trong lòng: Hồn huynh ơi là hồn huynh, ngươi nhất định phải thay ta tìm được vị Sơn chủ xui xẻo kiếp trước đó!
Trong lúc niệm, hắn cảm giác hồn phách của mình tiến vào một vùng núi rừng.
Trong vùng trời đất bị chiến hỏa bao phủ này, nơi đây có thể coi là một thế ngoại đào nguyên hiếm có. Không có bất cứ dấu vết phá hoại nào, non xanh nước biếc, cỏ cây rậm rạp, khắp nơi trong rừng đều là chim quý thú lạ, vẻ đẹp không tựa như thuộc về Vô Phương chi cảnh này. Thần sắc Hải Thanh Mạc trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng linh phách vốn đang nhanh chóng bay lượn kia đã giảm tốc độ, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí đi lại giữa rừng núi.
Chẳng lẽ Sơn chủ thật sự ở đây?
Hay là nói, bởi vì nơi này cảnh sắc mỹ lệ, nên linh phách này mới thong thả bước đi như vậy?
Ma Chủ cũng cảm giác được hơi thở của Hải Thanh Mạc trở nên dồn dập, cô không nhịn được hỏi: "Ngươi tìm được hắn rồi à?"
Hải Thanh Mạc vội vàng đáp: "Vẫn chưa nhưng mà... hình như, ta nhìn thấy một gian nhà gỗ!"
"Để ta!" Ma Chủ lập tức giơ một tay ấn lên đầu Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác đầu như muốn nổ tung. Sau đó, hắn cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt khác cũng tiến vào thần niệm của mình, cùng hắn chia sẻ tầm nhìn linh phách kia. Hải Thanh Mạc cười khổ: "Ma Chủ, ngươi thật sự không nương tay chút nào."
Linh phách kia dường như không hề hay biết biến cố bên này, chỉ trốn trong bụi cỏ, nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ xa xa, do dự không dám tiến lên.
"Để nó đi tiếp về phía trước." Ma Chủ trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ đáp: "Nếu nó nghe lời ta, ta đã bảo nó đi từ lâu rồi."
Qua hồi lâu, linh phách kia như rốt cục cũng lấy hết can đảm, xuyên qua bụi cỏ cao hơn đầu người, chậm rãi đi về phía căn nhà gỗ. Giữa bụi cỏ và nhà gỗ có một hồ nước nhỏ, trên mặt hồ có một chiếc thuyền gỗ, trong hồ có rất nhiều cá trắng như ngọc đang bơi lội. Linh phách điểm chân một cái, lướt qua hồ nước, đến bên cạnh căn nhà. Nó không chút do dự chui vào trong nhà, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không một bóng người. Linh phách lại xuyên qua căn nhà, đi tới một tiểu viện khác.
Một nam nhân ngồi trên chiếc xích đu gỗ ở đó, đưa lưng về phía bọn họ, lắc lư như đang ngủ trưa.
Linh phách cẩn thận từng li từng tí bước tới gần.
Hải Thanh Mạc căng thẳng hít sâu một hơi, cảm nhận được hơi thở của Ma Chủ bên cạnh cũng trở nên nặng nề. Hắn có phần khó hiểu, vì sao Ma Chủ lại cố chấp với một Sơn chủ trong ảo cảnh như vậy? Chẳng lẽ trong đó có điều huyền diệu gì mà hắn không biết?
"Để linh phách dừng lại, nếu như người nọ thật sự là hắn, linh phách của ngươi sẽ lập tức dung nhập vào thân thể hắn." Ma Chủ bỗng nhiên lên tiếng.
"Vậy chẳng phải ta sẽ trở thành kẻ ngốc sao?" Hải Thanh Mạc vội vàng vận khởi linh lực toàn thân. Hắn hoàn toàn không biết cách điều khiển linh phách kia nhưng Ma Chủ dường như đã dùng một loại pháp môn nào đó, mượn linh lực của hắn để khống chế linh phách, khiến nó dừng lại tại chỗ, không thể tiến lên nữa.
Người trên xích đu kia cứ như vậy đưa lưng về phía linh phách, chiếc xích đu lắc lư, gương mặt ẩn hiện, chỉ có thể nhìn thấy một chút, từ đầu đến cuối không lộ diện mạo.
"Cho ngươi gấp chết đi nhé." Hải Thanh Mạc không nhịn được trêu ghẹo.
"Không được, không thể để hắn dừng lại." Ma Chủ bỗng nhiên rút pháp môn, linh phách được tự do, lập tức hưng phấn nhảy lên, bay thẳng lên không trung.
Lần này từ trên cao nhìn xuống, rốt cuộc cũng thấy rõ!
Kẻ phía dưới, dáng dấp giống hệt Hải Thanh Mạc, "Trở về!" Hải Thanh Mạc quát lớn, hắn nào muốn trở thành kẻ ngu si.
Ma Chủ rút linh lực của mình khỏi thần niệm của hắn, sau đó lướt đến trước mặt Hải Thanh Mạc, nhẹ nhàng điểm một cái lên mi tâm hắn.
Hải Thanh Mạc mở choàng mắt, áo dài tung bay trong gió, hắn quát lớn: "Mau trở về cho ta!"
Một cơn cuồng phong lướt qua, một Hải Thanh Mạc nửa thực nửa hư từ vạn dặm xa xôi lập tức hiện ra, sau đó chậm rãi tiến về phía trước mấy bước, dung hợp với thân thể thực của Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc thở dài một hơi, ngã phịch xuống đất, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thiếu chút nữa thì thành kẻ ngốc rồi."
Ma Chủ quay đầu nhìn về phương nam: "Ngươi cũng đã nhìn rõ rồi."
"Không sai, là ta." Hải Thanh Mạc thở dốc nói.
Ma Chủ nghiêm nghị sửa lại: "Là hắn."
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Làm sao hắn lại tìm một nơi rừng sâu núi thẳm để ẩn cư? Hay là sách sử ghi chép sai, thời kỳ này Sơn chủ vẫn còn ở ẩn?"
"Ta muốn đi tìm hắn." Ma Chủ nhẹ giọng nói, "Ngươi đi theo ta."
Hải Thanh Mạc nhún vai: "Ta chỉ đồng ý giúp ngươi tìm người, chứ đâu có nói sau khi tìm được, còn phải đi cùng ngươi."
Ma Chủ nhíu mày: "Ngươi không muốn gặp hắn?"
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một chút: "Gặp thì cũng muốn gặp."
Ma Chủ trầm giọng: "Vậy thì cùng đi."
Hải Thanh Mạc cười: "Ngươi căng thẳng rồi, Ma Chủ, ngươi căng thẳng rồi! Cho nên mới nhất định phải kéo ta theo đúng không?"
"Nói nhảm nhiều vậy!" Ma Chủ tung người lên, đưa tay chụp tới mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc sững sờ: "Lại định đánh ta?" Gã không thèm tránh, dù sao không tránh được, bị đánh thì chịu thôi, dù có bị đánh bao nhiêu lần, gã vẫn phải mỉa mai.
Nhưng Ma Chủ chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái, Hải Thanh Mạc ngẩn người, chưởng này nhẹ nhàng như đang vuốt ve. Hải Thanh Mạc nghiêng đầu, khi quay đầu lại, cảm thấy da thịt trên mặt mình như động đậy, vội vàng vung tay phải lên, một mặt thủy kính hiện ra trước mặt, hắn nhìn vào gương, cả kinh: "Đây chẳng phải là Chu Hi sao?"
"Ngươi hãy dùng dung mạo này đi gặp hắn." Ma Chủ nói.
Hải Thanh Mạc xoa xoa mặt: "Cũng phải, ai mà biết được vị Sơn chủ trong ảo cảnh này là người thế nào, nếu xuất hiện một người giống hệt hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà rốt cuộc ngươi đã biết nơi đó ở đâu chưa?"
Ma Chủ gật đầu: "Đất Sở, Cô Sơn."
Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: "Chẳng phải đó là nơi Sơn chủ thu nhận Sở tiên sinh sao? Căn nhà gỗ nhỏ đó là nơi năm xưa hai người gặp nhau? Vậy chẳng phải nơi này còn có một đứa trẻ mà Đảo chủ từng nhắc tới?"