Chương 394: Nỗi đau vô hạn
Chương 394: Nỗi đau vô hạn
Hải Thanh Mạc nghe xong hồi lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Vậy, sau này ta có thể sử dụng lại kiếm thuật của Quân Kiến sơn?"
Sơn chủ sững người, sau đó cười lớn, ngạo nghễ đáp: "Từ nay về sau, bất kỳ kiếm thuật nào trên đời này ngươi đều có thể sử dụng được."
Hải Thanh Mạc lắc đầu cười: "Ta là đệ tử Quân Kiến sơn, ta chỉ muốn dùng kiếm pháp của Quân Kiến sơn chúng ta."
Sơn chủ gật đầu: "Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Nhưng có một việc ta phải nói trước cho ngươi rõ, quá trình tái tạo Linh Hải này sẽ vô cùng đau đớn."
"Ta đã từng trải qua rất nhiều đau khổ." Hải Thanh Mạc nghiêm mặt nói, "Năm đó, khi băng tuyết đông cứng máu tươi của ta, ta đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở nơi đó. Nhưng ta vẫn sống sót. Lúc mới tu luyện Thần Đạo Thư, ta như rơi vào hắc ám vô tận nhưng ta vẫn vượt qua. Lúc mới bắt đầu tu luyện Quỷ đạo chi thuật, mỗi lần thi triển thuật pháp, ta đều cảm thấy vạn quỷ đang gặm nhấm trái tim ta nhưng giờ ta đã quen rồi."
Sơn chủ nghe xong, khẽ nhíu mày, im lặng một lát rồi mới nói: "Nhìn ngươi, ta cứ tưởng ngươi chưa từng trải qua sóng gió gì."
Hải Thanh Mạc cười: "Vì ta trông ngốc nghếch à?"
Sơn chủ giả vờ giận dữ: "Nói năng kiểu gì vậy, đó gọi là có một trái tim thuần khiết như thiếu niên."
Hải Thanh Mạc trầm giọng đáp: "Bởi vì ta liên tục gặp được những người chỉ cho ta thấy những điều tốt đẹp trên thế gian này."
"Tốt lắm. Vậy thì nỗi đau tiếp theo, ngươi hãy coi như là cái giá phải trả cho những điều tốt đẹp trong tương lai." Vừa dứt lời, Sơn chủ đánh một chưởng vào bụng Hải Thanh Mạc.
Chỉ trong nháy mắt, Hải Thanh Mạc cảm thấy như có một tia sét đánh xuyên qua cơ thể, sau đó nhanh chóng mất đi ý thức. Trong cơn mê man, gã cảm thấy thân thể mình đang rơi xuống, cuối cùng, cái lạnh thấu xương khiến gã phải mở mắt ra, nhận ra mình đang rơi xuống một vùng băng tuyết.
Tuyết rơi đầy trời, bốn phía đều là núi băng cao chọc trời, phía dưới là mặt băng phẳng lặng như gương, thi thoảng lại có những con Côn Ngư khổng lồ bơi lội phía dưới.
"Đây là đâu?" Hải Thanh Mạc run rẩy nói, cố gắng vận chuyển quỷ khí trong cơ thể để chống chọi với cái lạnh nhưng lại nhận ra cơ thể mình trống rỗng, giờ gã chỉ là một người bình thường.
Gã rơi xuống, đập vỡ mặt băng trong suốt như gương, rơi thẳng xuống hồ băng phía dưới.
Nhưng thứ ập đến tiếp theo không phải là cái lạnh cắt da cắt thịt, mà là một luồng nhiệt khủng khiếp. Cái nóng khủng khiếp như vậy, gã mới chỉ cảm nhận được một lần, đó là khi Chu Hi triệu hồi ra Chúc Dung chi hỏa.
Bên dưới lớp băng giá lại là một thế giới đỏ rực như lửa.
Nham thạch nóng chảy phun trào từ hai ngọn núi lửa hai bên, trên bầu trời treo mười mặt trời, những con Phượng Hoàng lửa với toàn thân bốc cháy rực rỡ bay lượn trên không trung.
Hải Thanh Mạc nhìn xuống cổ tay mình, thấy trên đó đã xuất hiện những vết nứt, máu đỏ tươi chảy ra. Gã không thể nào diễn tả được cảm giác lúc này. Khi nãy trong băng vực, gã còn có thể khó khăn thốt ra vài lời nhưng giờ đây, vừa há miệng, gã đã cảm thấy như có một ngọn lửa muốn phun ra từ trong người.
Sau đó, gã rơi xuống dòng nham thạch.
Chẳng lẽ mình sắp bị thiêu thành tro bụi sao? Hay là còn có những nơi khủng khiếp hơn đang chờ đợi mình ở phía trước?
Hải Thanh Mạc thầm nghĩ, sau đó cảm thấy hai chân mình mất đi cảm giác, rồi cả người lại chìm vào hôn mê.
Lần này tỉnh lại, gã mở to hai mắt, hai tay không ngừng vùng vẫy.
Bởi vì cùng với ý thức trở lại là cảm giác ngạt thở.
Gã đang trong nước biển.
Gã không ngừng vùng vẫy, muốn ngoi lên mặt nước, muốn hít thở không khí trong lành. Nhưng gã đã bơi rất lâu, rất lâu, ánh trăng trên mặt biển dường như ở ngay trước mắt nhưng gã bơi mãi, bơi mãi vẫn không tới. Cuối cùng, gã không thể chịu đựng thêm được nữa, há miệng ra, nước biển tràn vào miệng... Chẳng lẽ mình sẽ chết như vậy sao?
Trong tuyệt vọng, Hải Thanh Mạc như có điều ngộ ra, cuối cùng gã cũng hiểu được cái gọi là thống khổ mà Sơn chủ nói là có ý gì. Nỗi đau này khác với những khổ cực mà gã phải chịu khi còn nhỏ. Bởi vì ngày đó, gã có thể cảm nhận được sinh mạng của mình đang trôi đi từng chút một, quá trình đó tuy phiền toái nhưng cũng nhanh chóng. Còn hiện tại, gã biết mình sẽ không chết, cho nên nỗi thống khổ này sẽ chẳng bao giờ dừng lại!
Một con cá mập khổng lồ bỗng xẹt qua, há to miệng, một ngụm nuốt chửng Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lại chìm vào bóng tối, gã cảm thấy thân thể trượt xuống theo thực quản của con cá mập, cuối cùng rơi xuống một vũng nước chua. Bên trong có mấy con cá đuôi tựa như đèn lồng đang bơi lại, chỉ có điều nửa thân trên của chúng đã lộ ra xương cá nhưng vẫn không ngừng bơi lội, dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức. Hải Thanh Mạc muốn động đậy một chút nhưng hai chân đã không còn khống chế được nữa. Gã cười khổ, có lẽ nửa thân dưới của gã đã hóa thành xương khô rồi.
Lúc này, một cái đầu lâu bơi qua bên cạnh, nó bất ngờ há to miệng, nói với Hải Thanh Mạc bằng giọng điệu châm chọc: "Ngươi đã bỏ cuộc rồi sao? Không chèo chống nổi nữa phải không? Vậy thì thôi đi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Hải Thanh Mạc vươn tay tóm lấy cái đầu lâu.
Đầu lâu kêu lên thất thanh: "Thả ta ra! Thả ta ra!"
"Ta đã nói rồi, câm miệng!" Hải Thanh Mạc vận lực bóp nát đầu lâu.
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, Hải Thanh Mạc lại rơi xuống. Lần này xung quanh không có băng, phía dưới không có lửa. Gã vô thức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cười khổ: "Ta đã hiểu đây là thử thách gì rồi."
Trên đỉnh đầu gã là một ngọn núi treo ngược.
Một ngọn núi đao.
Vừa dứt lời, vô số lưỡi đao từ trên núi phóng xuống, Hải Thanh Mạc không thể né tránh, chỉ có thể mặc cho chúng cắt đứt máu thịt của mình.
Gã biết rõ đây là ảo cảnh nhưng nỗi đau đớn lại chân thật đến tàn nhẫn.
"Còn gì nữa không?" Gã nghiến răng quát.
Ngọn núi đao rung chuyển dữ dội, một tấm lưới đao khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Hải Thanh Mạc sững người: "Ta sai..."
Lời còn chưa dứt, lưới đao đã ập đến trước mặt, cắt thân thể gã thành vô số mảnh nhỏ.
Giây tiếp theo, Hải Thanh Mạc mở mắt, phát hiện tứ chi bị trói chặt bằng xiềng xích. Một nam nhân khôi ngô đeo mặt nạ giấy đứng trước mặt gã, tay cầm một thanh đại đao to như cánh cửa, bổ thẳng xuống đầu gã.