Chương 395: Vẫn là chuyện cũ
Chương 395: Vẫn là chuyện cũ
Chẳng lẽ đời này ta đã gây ra quá nhiều tội ác? Tại sao muốn tái tạo Linh Hải lại phải trải qua mười tám tầng địa ngục?
Hải Thanh Mạc rốt cuộc cũng hiểu ra, băng sơn hỏa hải, đao cắt nước nhấn, tất cả đều là hình phạt của địa ngục trong truyền thuyết. Nhưng cho dù biết, thì có thể làm gì đây? Những thống khổ này sẽ không vì thế mà tan biến.
Lần tiếp theo hiện ra, gã thấy mình bị treo trên tường thành cao ngất. Tiếng gầm gừ vang lên bên dưới, gã cúi đầu nhìn xuống.
Vô số mãnh thú tụ tập dưới chân tường.
Nào là sói hai đầu hung dữ, sư tử cao bằng hai người, đáng sợ nhất là đám chuột đen lít nha lít nhít phủ kín mặt đất.
Hải Thanh Mạc nôn ọe một trận, hạ giọng lẩm bẩm: "Đời này ta cái gì không sợ, chỉ sợ mỗi chuột! Thử thách như vậy, có phải quá tàn nhẫn rồi không!"
Nhưng Sơn chủ không hề đáp lại, bởi vì đây không phải là thử thách của y, mà là thử thách xuất phát từ chính nội tâm Hải Thanh Mạc.
Bởi vì gã sợ hãi, nên chúng mới xuất hiện.
Người bị treo bên cạnh bỗng lên tiếng, khẽ gọi: "Nhị ca."
Hải Thanh Mạc giật mình, da gà nổi lên khắp người. Gã vội vàng quay đầu, phát hiện người bị treo bên cạnh chính là tam đệ Hải Thanh Thiên. Gã kinh hãi: "Thanh Thiên, sao ngươi lại ở đây?"
Hai mắt Hải Thanh Thiên tràn đầy huyết lệ, giọng nói thê lương: "Nhị ca, huynh quên rồi sao? Lan Lăng thành chúng ta thất thủ rồi. Chúng ta bị treo ở đây thị chúng ba ngày, hôm nay chính là ngày bị xử tử."
"Xử tử?" Hải Thanh Mạc khẽ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng..."
"Nhị ca, vĩnh biệt huynh." Hải Thanh Thiên nhắm mắt lại, sợi dây trên đầu hắn đột nhiên đứt đoạn. Hắn rơi xuống trước Hải Thanh Mạc, nhanh chóng bị đám mãnh thú xé thành từng mảnh nhỏ.
"Không!" Hải Thanh Mạc phẫn nộ quát. Gã biết đây chỉ là ảo cảnh, gã có thể chịu đựng những nỗi đau đớn khủng khiếp nhất nhưng không có nghĩa là gã có thể trơ mắt nhìn người thân bị xé xác trước mặt!
Cho dù là giả, gã cũng không cho phép!
Hải Thanh Mạc dồn sức, hai tay bỗng thoát khỏi dây trói. Gã lao thẳng xuống dưới.
Lũ mãnh thú phía dưới đồng loạt há to miệng, chờ đợi nuốt sống gã.
"Tất cả... chết tiệt!" Hải Thanh Mạc vung nắm đấm, hung hăng đấm xuống.
Nhưng trong ảo cảnh này, gã chỉ là một người bình thường. Nắm đấm giáng thẳng vào đầu một con hổ dữ nhưng chẳng gây ra thương tổn gì. Một con sói trắng bên cạnh lao tới, cắn phập một cái, nửa cánh tay gã đã đứt lìa. Một con sư tử khác lao tới, nhắm thẳng vào đầu gã.
Trước khi mất đi ý thức lần nữa, ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Hải Thanh Mạc là: May mà đám chuột kia còn chưa kịp xông tới.
Trong căn nhà nhỏ, Sơn chủ nhìn Hải Thanh Mạc đầu đầy mồ hôi, khẽ thở dài: "Tiểu tử này, không chỉ chịu đựng được, mà còn muốn phản kháng."
Lúc này, Ma Chủ đẩy cửa bước vào, nhìn tình hình trước mắt, lập tức hiểu rõ mọi chuyện: "Ngươi đang giúp hắn tái tạo Linh Hải?"
Sơn chủ gật đầu: "Hắn là một đứa trẻ rất tốt."
"Đứa trẻ tốt thì không thể tu Quỷ đạo hay sao?" Ma Chủ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nói vậy, để cho những kẻ tu Quỷ đạo bên ngoài nghe được, bọn chúng sẽ nghĩ thế nào?"
Sơn chủ khẽ nhíu mày: "Ta không có ý đó, chỉ là tu Quỷ đạo dù sao cũng phải ngày ngày tiếp xúc với âm hồn ác quỷ, không bằng làm một Kiếm thuật sư tiêu dao tự tại. Hơn nữa, khi nghe nói có thể tái tạo Linh Hải, dùng kiếm trở lại, đứa nhỏ này rất vui mừng."
"Thế nhân luôn hướng tới những điều tốt đẹp. Làm một Kiếm thuật sư, tất nhiên sẽ được người đời kính trọng hơn là một Thuật sĩ Quỷ đạo. Người đời sợ quỷ cũng sợ ma." Ma Chủ u ám nói: "Chung quy đều là thứ khiến người ta chán ghét mà thôi."
Sơn chủ đưa tay lên trán: "Chẳng phải đã nói là không nhắc đến chuyện này nữa rồi sao?"
Ma Chủ hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nói: "Ồ? Ta vẫn thường nói những lời này à?”
Sơn chủ cười khổ: "Tiểu Hoa, ta cũng không dám chắc nàng thật sự quên rồi hay là đang giận dỗi ta."
"Đừng gọi ta là Tiểu Hoa." Ma Chủ xoay người đi ra khỏi phòng, cô khẽ nhíu mày, xem ra ở nơi tựa như thế ngoại đào nguyên do Sơn chủ tạo ra này, bản thân cô bị huyễn hóa ra cũng vẫn băn khoăn về vấn đề này.
Sơn chủ thấy cô rời đi, khẽ thở dài: "Thần Ma Nhân Quỷ, rốt cuộc vì sao sinh linh thế gian, lại phải có nhiều khác biệt đến vậy?"
Ma Chủ tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn đá, sau đó tản ra một luồng khí tức của mình, khí tức nhanh chóng lượn một vòng trong phòng. Một lát sau, cô lên tiếng, giọng nói thật khẽ: "Kỳ quái."
Ma Chủ tản ra khí tức là muốn tìm kiếm tung tích của mình trong phòng, sau đó định lần theo dấu vết này để tìm ra chính mình. Nhưng cô không ngờ, khí tức của cô sau khi tản ra một vòng lại như trâu đất xuống biển, biến mất không còn tăm hơi. Ma Chủ quay đầu, nhìn căn phòng nhỏ, u ám nói: "Xem ra nơi này, còn cất giấu rất nhiều bí mật?"
Hải Thanh Mạc đang chìm trong ảo cảnh, sau khi trải qua cơn đau bị vạn thú cắn xé, lại tỉnh lại trong một căn phòng vô cùng ấm áp, thoang thoảng mùi đàn hương. Gã mở mắt ra, phát hiện bốn phía treo đầy dải lụa đỏ, gã ngẩn người, nghi hoặc: "Chẳng lẽ lần thử thách này là sắc dục?"
"Ha ha ha ha." Hải Thanh Mạc vừa dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên một tràng cười như chuông bạc. Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử mặc áo tím đang lơ lửng trên đó, dung nhan tuyệt sắc, nụ cười quyến rũ, cô đưa tay ra, ngón tay ngọc thon dài lướt qua ngực Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nuốt nước bọt, vẻ mặt căng thẳng: "Chắc chắn sẽ không có chuyện tốt như vậy, mặt ngươi sắp biến thành đầu lâu đúng không?"
"Ngươi nói là thế này sao?" Nữ tử khẽ cúi đầu xuống một cái, rồi lại cúi thêm cái nữa, dung nhan tuyệt sắc vừa rồi bỗng chốc biến thành đầu lâu máu me.
Vẻ mặt Hải Thanh Mạc đầy đau khổ: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà!"
"Ha ha ha." Nữ tử nhẹ nhàng quay đầu lại, một lần nữa trở về dung mạo khuynh thành, sau đó cúi người xuống, giả vờ muốn hôn Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lập tức nhắm mắt lại, ngũ quan nhăn nhó. Nhìn thấy dung nhan kia rồi, lại còn bị cô ta hôn, quả thực còn đáng sợ hơn là trực tiếp hù dọa gã.
"Hải Thanh Mạc!" Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, một tiếng quát lớn vang lên.
Nữ tử áo tím lập tức hóa thành một hư ảnh rồi tan biến, Hải Thanh Mạc bò dậy khỏi giường, sau đó nhìn thấy một nữ tử áo đỏ tay cầm trường kiếm đang đứng đó.
"Hồng Niệm cô nương?" Hải Thanh Mạc lẩm bẩm.
Hồng Niệm tung người nhảy lên, vung kiếm chém xuống, đầu Hải Thanh Mạc đứt lìa khỏi cổ.
Đầu Hải Thanh Mạc lăn trên mặt đất một vòng, vẫn không quên mắng: "Đúng là quá đáng."