Chương 412: Nên nói lời từ biệt
Chương 412: Nên nói lời từ biệt
Con mắt thứ ba của pháp tướng mở ra, cảnh tượng xung quanh Hồng Niệm bỗng chốc xoay chuyển, cô nhanh chóng nhận ra bản thân đang ở giữa một bình nguyên rực rỡ kim quang, pháp tướng Tam Mục Thần Tướng đứng sừng sững trước mặt cô, giọng nói hùng hậu uy nghiêm vang lên: "Thương xót chúng sinh. Đây là luồng khí thứ hai ngươi lĩnh ngộ sao?"
Hồng Niệm lắc đầu: "Ta không cho rằng cái gọi là thương xót chỉ thuộc về Binh gia, đã đứng giữa trời đất, vốn phải có lòng thương xót. Có lẽ vì nhiều lý do mà chúng ta buộc phải chiến đấu nhưng không thể bị sát tâm khống chế."
"Câu trả lời của ngươi không phải là câu trả lời ta muốn." Tam Mục Thần Tướng chậm rãi nói.
"Ta đi con đường ta cho là đúng, chứ không phải con đường mà ngươi muốn ta đi. Nếu mượn dùng lực lượng của ngươi, ta tất sẽ trở thành con rối của ngươi. Vậy nên, ta cự tuyệt."
Hồng Niệm giơ Hà Ảnh kiếm trong tay lên, nhắm thẳng vào pháp tướng thần tướng khổng lồ.
Tam Mục Thần Tướng im lặng một lát, bỗng nhiên bật cười: "Cũng có phần dũng khí, giống hệt vị bằng hữu năm xưa của ta."
"Ta không phải hắn." Hồng Niệm cau mày đáp.
"Phải. Bọn họ đã chết hoàn toàn, không thể nào bước vào luân hồi được nữa. Binh gia chi khí trong người bọn họ đều đã hóa thành thiên địa, ngươi vì một vài sự cố ngoài ý muốn mà hấp thu được một phần trong số đó. Chỉ là phần ấy, hẳn là đến từ vị bằng hữu cũ của ta." Giọng nói của Tam Mục Thần Tướng thêm vài phần ý cười: "Cô ấy cũng là nữ tử cũng rất quật cường."
Hồng Niệm trầm ngâm một lát rồi nói: "Nhưng giờ đây bên ngoài Vô Phương chi cảnh, nhân gian sắp phải đối mặt với đại kiếp, nếu có thể, ta vẫn hi vọng ngươi có thể ra tay giúp đỡ chúng ta."
"Tất nhiên ta sẽ trợ giúp ngươi, tuy rằng ngươi vẫn chưa nói ra đáp án mà ta mong đợi. Nhưng ít ra, ngươi đã nói ra một đáp án." Tam Mục Thần Tướng chậm rãi nói.
"Vì sao ngươi chỉ mở con mắt thứ ba?" Hồng Niệm hỏi.
"Bởi vì con mắt thứ ba của ta, đại diện cho hình phạt. Vốn dĩ ngươi muốn mượn thiên phạt của ta để đối phó với Tạ Hồng Tuyết. Còn hai con mắt này, khi nào chúng mở ra..." Tam Mục Thần Tướng nhẹ nhàng đưa tay lên, che đi hai mắt: "...chính là lúc ta sẽ trở lại nhân gian."
Lời vừa dứt, kim quang tản đi, bên tai Hồng Niệm lại vang lên tiếng hô của đám binh sĩ kia. Cô giơ trường kiếm lên, hạ lệnh: "Bắt giữ toàn bộ tù binh Ma tộc! Những người còn lại, theo ta đi hội hợp với Quân Tử Hề cùng những người khác, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng sắp tới!"
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Hồng Niệm đại tướng quân!” Các binh sĩ đồng thanh đáp.
Nhưng ngay chỉ trong khoảnh khắc ấy, mặt đất dưới chân bọn họ bỗng chấn động dữ dội. Tư Không Nhai thở dài: “Xong rồi. Tuy rằng Hồng Niệm được toàn thể tướng sĩ tán thành, trở thành tân đại tướng quân nhưng chung quy nơi đây đã bị biến đổi, ảnh hưởng đến vận hành của cả thiên địa này, cho nên, Vô Phương chi cảnh sắp sụp đổ rồi."
Tiêu Thanh thần sắc điềm tĩnh: “Tới được cảnh giới này cũng coi như viên mãn rồi. Sụp đổ thì cứ mặc nó sụp đổ thôi.”
Hồng Niệm nắm chặt trường kiếm, nhìn chúng binh sĩ trước mặt, khẽ thở dài: “Chúng ta có thể rời khỏi đây nhưng những người này đều phải tiếp tục luân hồi chuyển thế. Nói ra, bọn họ còn đáng thương hơn chúng ta."
Thế nhưng những binh sĩ ấy đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhìn ánh lửa ừ chín tầng trời giáng xuống, trên mặt không hề lộ vẻ đau đớn. Trái lại, thân hình một vài người trong số họ trở nên trong suốt rồi tan biến ngay trước mắt.
“Thiên địa sụp đổ, bọn họ liền biến mất như vậy sao?" Tiêu Thanh nghi hoặc.
Tư Không Nhai biến sắc, hạ giọng: “Không đúng. Lần trước dị tượng thiên địa sụp đổ xuất hiện, không có ai trực tiếp biến mất như vậy. Lần này khác với lần trước."
Hồng Niệm chỉ trường kiếm về phía nam, hạ giọng hỏi: “Tư Không Nhai, ngươi có thể tìm được tung tích của Hải Thanh Mạc không?”
“Ta có thể thử.” Tư Không Nhai đặt tay lên mi tâm. "Ít nhiều gì ta cũng biết chút ít thuật tìm khí, xem rồng dò hổ, để ta xem tiểu tử Hải Thanh Mạc kia đang nấp trong cái mai rùa nào!”
Một lát sau, Tư Không Nhai cảm nhận được linh lực của mình như va phải một bức tường kiên cố. "Ầm” một tiếng, bị bật trở lại. Hắn lùi về sau ba bước, ôm ngực thở dốc, một lúc sau mới nói: “Quả nhiên tên tiểu tử kia đang trốn trong một cái mai rùa.”
Hồng Niệm Hoặc hỏi: "Có ý gì?"
Tư Không Nhai giải thích: "Chắc hắn là bị vây trong một trận pháp khổng lồ, khí của ta đuổi theo con đường hắn đi lúc trước, cuối cùng va phải trận pháp ngăn cản, bị đánh bật trở về."
"Cẩn thận!" Tiêu Thanh lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Tư Không Nhai và Hồng Niệm lập tức nghiêng người né tránh, thoát khỏi một luồng hỏa diễm từ trên trời giáng xuống. Hồng Niệm nhìn các binh sĩ đứng tại chỗ mặt không chút biểu cảm nhìn lên trời, thân hình lần lượt biến mất, cô hạ giọng nói: "Ta có một dự cảm."
"Dự cảm của ngươi chắc là chính xác, lần này sau khi Vô Phương chi cảnh sụp đổ sẽ không tái khởi động nữa! Khoảng thiên địa này coi như bị hủy diệt hoàn toàn rồi!"
"Tìm Hải Thanh Mạc trước." Hồng Niệm trầm giọng nói.
Trong núi non hoang vu ở đất Sở, Hải Thanh Mạc vốn đang theo Ma chủ luyện tập cách vận dụng hai cỗ niệm lực trong viện, tuy gã tự xưng mình có đôi phần thiên phú nhưng cũng biết Ma chủ rất nghiêm khắc, không dám qua loa chút nào, mới sáng đã sớm luyện đến mức mồ hôi đầm đìa. Ngay khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát lại thấy trên không trung xuất hiện một ánh lửa cực lớn lao thẳng vào tiểu viện. Hắn kinh hô: "Đây là cái gì?"
Thần sắc Ma chủ biến đổi: "Trời giáng thiên hỏa, chẳng lẽ nơi đây sắp sụp đổ?"
"Chẳng lẽ là bên Hồng Niệm bị phát hiện thân phận rồi sao?" Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm.
Ánh lửa từ trời cao giáng xuống, đập vào kết giới, chỉ trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.
Sơn chủ đứng lên, nhìn ánh lửa sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị vài phần, trầm giọng nói: "Đến nhanh hơn so với tưởng tượng ta một chút."
"Không được!" Ma chủ gầm lên một tiếng, sau đó tung người nhảy lên, trực tiếp lao ra khỏi kết giới. Cô vung tay, một luồng ma khí cường đại đánh lên trời, thế mà lại đánh lui toàn bộ ánh lửa đầy trời.
Hải Thanh Mạc nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm: "Như vậy cũng được sao?"
Sơn chủ khẽ nhíu mày, thở dài: "Tiểu Hoa."
Hải Thanh Mạc nhìn về phía Sơn chủ, trong lòng cũng cảm xúc phức tạp, thiên địa sụp đổ cũng có nghĩa là bọn họ không thể không rời khỏi nơi này, mà một khi bọn họ rời đi, thiên địa này không lâu sau sẽ khởi động lại. Đến lúc đó Sơn chủ vẫn sẽ ở lại trong núi hoang đất Sở này nhưng sẽ quên bọn họ, cũng quên lần gặp gỡ này. Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: "Thanh Sơn huynh, đã đến lúc chúng ta phải nói lời từ biệt rồi."
Sơn chủ lại không để ý tới hắn, chỉ nhìn Ma chủ trên không trung, sau nửa ngày mới gật đầu: "Phải, đã đến lúc nói lời từ biệt rồi."
Hải Thanh Mạc giật mình, trầm giọng nói: "Ngươi biết chuyện gì xảy ra rồi sao?"