Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413: Thủ Hộ

Chương 413: Thủ hộ Chương 413: Thủ hộ

Sơn chủ không quay đầu nhìn về phía Hải Thanh Mạc, lúc này ánh mắt của y chỉ nhìn lên người Ma chủ đang lao tới ngăn cản thiên địa sụp đổ. Y thở dài, cười dịu dàng: "Phải. Từ lúc các ngươi bước vào nơi này, ta đã biết chuyện gì xảy ra rồi."

Thần sắc Hải Thanh Mạc đại biến, nhìn ma khí ngập trời của Ma chủ mà mưa lửa kia không cách nào xuyên qua, hắn khẽ lắc đầu: "Đáng lẽ phải nghĩ ra mới đúng, dù sao Vô Phương chi cảnh này cũng là do ngươi tạo ra, thế thân ngươi tạo ra cho mình ắt có điểm khác biệt."

"Ngươi sai rồi, ta khác với bất cứ thứ gì trong thiên địa này, ta không phải thế thân." Sơn chủ bình tĩnh nói: "Ta là tồn tại chân thật."

"Có ý gì?" Hải Thanh Mạc cau mày.

"Khi tạo ra Vô Phương chi cảnh, ta đã rút một phần quan trọng nhất trong thần niệm của mình ra, sau đó lưu lại nơi đây. Ta dựng một tòa tiểu viện, nhìn trời đất không ngừng khai thiên tích địa. Nhưng thật ra trong tiểu viện này đâu có nữ chủ nhân nào." Sơn chủ chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc bừng tỉnh: "Trong thiên địa này không có Ma chủ thứ hai, ngươi nói cô ấy rời khỏi nơi này, đi tìm tộc nhân, đều là lừa gạt!"

"Đương nhiên là không có. Vì ta tạo ra Vô Phương chi cảnh chính là để một ngày nào đó có thể gặp lại nàng ấy!" Sơn chủ vung tay về phía Hải Thanh Mạc, hất lớp ngụy trang trên mặt hắn, rồi quay đầu lại.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhìn nhau.

"Gặp lại ngươi cũng là một chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng rất đặc biệt nhưng thật có lỗi, hiện tại ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói." Sơn chủ mỉm cười dịu dàng, sau đó giậm nhẹ chân bay lên.

Ma khí ngập trời vây quanh bọn họ, trên trán Ma chủ cũng lấm tấm mồ hôi nhưng mưa lửa kia lại như vô tận, cho dù Ma chủ đánh tan vô số lần cũng lại ào ạt rơi xuống. Sơn chủ khẽ nói: "Tiểu Hoa, vô dụng thôi. Dù sao cũng chỉ là ảo cảnh, cuối cùng cũng sẽ biến mất."

Ma chủ quay đầu, vẻ kinh hãi thoáng qua trong mắt nhưng sau đó lại thản nhiên mỉm cười, khóe mắt ươn ướt. Cô khẽ nói: "Hóa ra chàng lừa ta."

“Đúng vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, ta giả vờ mình là giả, nàng đối xử với ta dịu dàng hơn nhiều.” Sơn chủ nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng sáng đỏ lập tức bao vây hai người, những ánh lửa kia xẹt qua bên ngoài luồng sáng đỏ, trực tiếp đập thẳng về phía tiểu viện.

Nhìn ánh lửa khổng lồ rơi xuống, Hải Thanh Mạc liền giậm chân nhảy lên, tay phải vung mạnh, trực tiếp chém đôi ánh lửa thành hai nửa rơi xuống đất, đập nát tiểu viện sau lưng. Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, khẽ nói: “Xong rồi, hai người kia bắt đầu nói chuyện yêu đương, mặc kệ ta rồi.”

Vừa dứt lời, liền thấy một bóng đỏ lóe lên, rơi xuống mảnh tàn viện hoang vu.

Sắc mặt Hải Thanh Mạc vui vẻ: “Hồng Niệm cô nương.”

Hồng Niệm khẽ ngẩng đầu, Pháp Tướng Võ Thần sau lưng bỗng hiện ra, trường kích trong tay vung lên, đánh cho những ánh lửa kia tan thành mây khói.

Hải Thanh Mạc cười nói: “Không hổ là Hồng Niệm cô nương, mấy ngày không gặp, đã có thể thong dong thi triển Võ Thần Pháp Tướng như thế này rồi.”

Hồng Niệm lạnh nhạt liếc Hải Thanh Mạc một cái, chậm rãi nói: “Linh Hải của ngươi đã khôi phục rồi à? Trên người ngươi ngoài Quỷ đạo chi lực lưu chuyển, ta còn cảm nhận được niệm lực đang lưu chuyển.”

“Chuyện này thật kỳ lạ.” Tư Không Nhai mang theo Tiêu Thanh đáp xuống bên cạnh Hồng Niệm, cẩn thận đánh giá Hải Thanh Mạc một phen, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hải Thanh Mạc giơ tay chỉ lên trên: “Phía trên có một vị đại nhân vật ghê gớm lắm, có hắn tương trợ, tất nhiên là không gì là không thể.”

Lúc này mọi người mới ngẩng đầu nhìn lên, Hồng Niệm chau mày: “Trong thiên địa này thật sự có thế thân của Sơn chủ sao?”

"Không phải thế thân, hắn chính là Sơn chủ." Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý: "Lúc hắn sáng lập ra Vô Phương chi cảnh đã bỏ một phần thần niệm vào đây."

"Sơn chủ chân chính?" Con ngươi Tư Không Nhai sáng lên: "Đúng là hiếm có, ta có rất nhiều lời muốn hỏi hắn!"

"Đừng quấy rầy người ta." Hải Thanh Mạc kéo Tư Không Nhai lại: "Hắn hao tốn nhiều tinh lực như vậy, chờ gần ngàn năm, không phải để nói chuyện với ngươi vào lúc tận thế này."

Giữa không trung, Ma chủ thở dài một tiếng, đáp lời Sơn chủ: "Biết chàng là thật, lại nhớ tới chuyện ngàn năm trước, thật khó mà nhịn được cơn giận. Rốt cuộc năm xưa giữa ta và thiên hạ, chàng lại chọn thiên hạ."

Sơn chủ lắc đầu: "Năm xưa mâu thuẫn giữa hai giới Nhân Ma quá lớn, vốn không thể nào hòa giải, nay đã qua ngàn năm, ta nghĩ Ma giới giờ đã nằm trong tầm kiểm soát của nàng rồi chứ. Giờ đây Vạn Ác chi môn mở rộng, liệu có chuyện gì là không thể? Năm xưa mấy người chúng ta chọn trấn thủ bốn phương, ta đến Vạn Kiếm sơn là bởi hy vọng có ngày Vạn Ác chi môn mở ra, người đầu tiên nàng gặp chính là ta."

Ma chủ hừ lạnh: "Rồi cho một kiếm giết ta à?"

"Nàng đã một ngàn tuổi rồi, đừng nói những lời tùy hứng ấy nữa." Sơn chủ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ma chủ: "Chúng ta không còn nói được với nhau mấy lời, đừng nói những lời đau lòng ấy nữa."

Ma chủ siết chặt tay phải: "Nếu chàng là thật, sao không thể cùng chúng ta rời khỏi nơi này?"

Sơn chủ dịu dàng mỉm cười: "Bản thể của ta đã hóa thành bụi đất, chút thần niệm này có tác dụng gì đâu? Nhưng cũng may, tuy thân thể canh giữ ngoài Vạn Ác chi môn đã hóa thành tro bụi nhưng phân thân ở lại đây vẫn có thể gặp nàng một lần nữa. Đại nghĩa năm xưa khiến ta trở thành kẻ địch của Ma tộc nhưng trong lòng ta vẫn hy vọng, chờ khi thời thế đổi thay, mọi chuyện như lúc ban đầu, chúng ta vẫn có thể gặp lại. Ta chờ ở đây cả ngàn năm, rốt cuộc những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời cũng được ở bên nàng."

"Ta có cách, ta sẽ rút thần niệm của chàng ra, đưa vào trong thân thể của thằng nhóc bên dưới, chàng có thể sống lại!" Ma chủ đột nhiên nhìn xuống.

Dù chỉ liếc nhìn từ xa, sát khí mãnh liệt và ma khí tỏa ra từ người cô vẫn ập xuống, bức tới chỗ mọi người phía dưới.

Hải Thanh Mạc biến sắc, niệm lực trong người gã bất giác cuộn trào, tay nắm chặt lại, khí huyết trong lồng ngực sôi sục. Gã không hiểu vì sao sát khí của Ma chủ lại đột ngột tăng vọt, chỉ biết cười khổ: "Mẹ trẻ này lại định làm gì nữa đây?"

Hồng Niệm cũng giơ cao Hà Ảnh kiếm trong tay, nhắm thẳng vào Ma chủ trên không. Võ Thần Pháp Tướng sau lưng cô cũng xoay chuyển chiến kích trong tay, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.

"Ài." Sơn chủ khẽ thở dài, vỗ về Ma chủ. Có điều Ma chủ quá mức cao lớn, y phải nhón chân mới chạm tới, trông có vài phần vụng về.

Ma chủ đưa tay quệt đi giọt lệ nơi khóe mắt, lắc đầu: "Thôi."

"Ta sẽ để lại chút ít lực lượng cuối cùng trong người hắn, sau này để hắn bầu bạn với nàng, thay ta hoàn thành những việc còn dang dở." Sơn chủ bỗng xoay người, thân hình lập tức biến mất.

"A Sơn!" Ma chủ gào lên.

Chỉ trong nháy mắt, Sơn chủ đã đứng trước mặt Hải Thanh Mạc.

Hồng Niệm toát mồ hôi lạnh, hạ giọng lẩm bẩm: "Nhanh thật!"

Cho dù công lực đã tăng tiến nhiều, cô vẫn hoàn toàn không nhận thấy Sơn chủ đang đến gần. Đến khi cô xoay người lại thì tay Sơn chủ đã đặt lên vai Hải Thanh Mạc, một tấm bùa chú màu đỏ nhanh chóng tản ra dưới chân họ. Gió mạnh thổi qua, hai người đã biến mất không thấy đâu.

Hồng Niệm vội vàng quay đầu nhìn quanh: "Bọn họ đi đâu rồi?"

Tư Không Nhai trầm giọng: "Sơn chủ đã khởi động trận pháp, đưa hai người bọn họ vào một thế giới khác, tạm thời hoàn toàn cách biệt với chúng ta."

Hải Thanh Mạc bị Sơn chủ đưa đến một mảnh đất trời vô cùng u ám. Hắn cảm giác được dưới chân lạnh giá, cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện hai người đang lơ lửng trên một cái hồ lớn. Mặt hồ cực kỳ rộng lớn, có thể coi là vô biên vô hạn, tựa như một đại dương mênh mông. Chỉ có điều mặt hồ lại cực kỳ tĩnh lặng, trên mặt hồ đen kịt, ngoại trừ thi thoảng nổi lên gợn sóng lăn tăn thì không hề có chút dao động nào khác.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc: "Đây là đâu?"

"Đây chính là U Tuyền của Ma tộc." Sơn chủ bình thản đáp.

"U Tuyền? Nguồn gốc sức mạnh của Ma tộc ư?" Hải Thanh Mạc hỏi.

"Là cội nguồn của sức mạnh cũng là cội nguồn của vạn ác."

Sơn chủ nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy trong mặt hồ vốn vô cùng tĩnh lặng kia, bỗng nhiên vươn ra một bàn tay khô lâu màu đen, chụp về phía hai người. Theo tay Sơn chủ tản ra một đạo niệm lực, bàn tay khô lâu khổng lồ kia lập tức hóa thành tro bụi.

Hải Thanh Mạc khó hiểu hỏi: "Vì sao lại dẫn ta tới xem Ma giới?"

"Vì ma khí trong U Tuyền không ngừng khuếch tán, cho dù là người trong Ma tộc cũng sẽ bị ma khí kia thôn tính, trở thành chất dinh dưỡng cung cấp nuôi dưỡng U Tuyền. Ngàn năm trước, Ma tộc bị buộc rời khỏi Ma giới, bắt đầu phát động công kích với nhân gian cũng bởi U Tuyền lan tràn đã ảnh hưởng tới sinh tồn của bọn họ. Mà năm đó Tiểu Hoa quen biết ta cũng muốn học tập trận pháp từ chỗ ta." Sơn chủ chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Cô ấy muốn mượn dùng trận pháp để kiềm chế U Tuyền mở rộng."

"Đúng vậy. Sau này cô trở thành Ma chủ, dẫn đại quân Ma tộc rời khỏi nhân gian. Trên người nàng ấy có một pháp khí của ta, phối hợp với trận pháp phong ấn mà ta dạy cho nàng ấy nên có thể tạm thời ổn định U Tuyền kia. Mà nay nàng ấy lại cưỡng ép tới nhân gian, chứng tỏ U Tuyền mở rộng đến mức không thể khống chế nổi nữa rồi." Sơn chủ giơ tay, khoác lên vai Hải Thanh Mạc: "Ta tặng ngươi một món quà cuối cùng."

"Là gì vậy?" Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.

"Là lực lượng thiên địa. Nếu có thể tới đây, chắc ngươi đã gặp qua Tiểu Sở, từ đầu đến cuối nó không cách nào đạt tới cảnh giới của ta, đó là bởi vì không thể khống chế lực lượng thiên địa. Ta sẽ ban tặng năng lực khiến thế nhân vô cùng ngưỡng mộ này cho ngươi." Khóe miệng Sơn chủ hơi nhếch lên: "Nhưng mà, đương nhiên ngươi cũng phải giúp ta hoàn thành một số việc."

Hải Thanh Mạc trầm mặc một lát, đáp: "Ngươi hy vọng ta mượn dùng lực lượng thiên địa này, trợ giúp Ma chủ đi phong ấn U Tuyền?"

"Phải." Sơn chủ ngẩng đầu nói: "Ngươi có bằng lòng không?"

Hải Thanh Mạc mỉm cười giơ tay đấm vào ngực Sơn chủ một cái: "Nếu có thể vượt qua được kiếp nạn này, đương nhiên ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươ. Chỉ có điều..."

"Chỉ có điều?" Sơn chủ nhíu mày.

"Vị Ma chủ này, thật sự có phần khó hầu hạ."

Hải Thanh Mạc cười khổ một cái.

Sơn chủ khẽ thở dài, u oán nói: "Thực ra Tiểu Hoa nàng ấy rất dịu dàng."

"Nói năng càng ngày càng vô lý..." Hải Thanh Mạc còn muốn nói thêm, bỗng nghe một tiếng vang thật lớn, đất trời như rung chuyển.

"Không còn thời gian nữa, Vô Phương chi cảnh sắp sụp đổ rồi. Tiếp theo, ta giao phó cho ngươi." Sơn chủ phất tay áo, ảo cảnh Ma giới liền biến mất, hai người lại xuất hiện trong tàn viện đổ nát.

Hồng Niệm lập tức lướt đến bên cạnh Hải Thanh Mạc, rút Hà Ảnh kiếm ra, cảnh giác nhìn Sơn chủ trước mặt.

Tư Không Nhai trầm giọng: "Chẳng lẽ phải chết một lần mới có thể rời khỏi Vô Phương chi cảnh hay sao? Tuy không phải chết thật nhưng ta không muốn nếm trải cảm giác bị ánh lửa thiêu chết."

"Yên tâm, có ta ở đây." Sơn chủ ngẩng đầu nhìn Ma chủ trên cao, hô lớn: "Tiểu Hoa!"

"Đừng gọi tên ta như vậy nữa!" Ma chủ không cúi đầu, giọng điệu có vài phần tức giận.

"Trước đây ta rất ít gọi nàng như vậy, vì nàng không thích. Nhưng hôm nay ta cố tình gọi thêm vài tiếng, dù sao sau này không còn cơ hội nữa." Sơn chủ đột nhiên vung tay, bốn phân thân từ bản thể hắn bay ra, phân biệt đứng ở bốn phía.

Bốn phân thân đồng loạt giơ hai tay, ánh sáng tím tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, bao phủ cả tiểu viện.

Hải Thanh Mạc và mọi người đồng thời nhận thấy một cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, thần niệm như bị giằng xé, muốn thoát khỏi thân xác. Chắc hẳn Sơn chủ đang dùng trận pháp này giúp bọn họ rời khỏi Vô Phương chi cảnh.

Sơn chủ lại giậm nhẹ chân lướt lên, ngón tay hướng lên trời, trầm giọng: "Ám dạ giáng thế!"

Hào quang chói lọi của ngày tận thế bỗng chốc hóa thành màn đêm u ám, vô số ánh lửa từ trên trời giáng xuống, tựa như muôn ngàn vì sao đồng loạt rơi rụng.

"Tiểu Hoa, đã là lời từ biệt, phải thật long trọng. Ta mời nàng đến Vô Phương chi cảnh này, cùng ta thưởng thức một cơn mưa sao băng." Sơn chủ lướt qua Ma chủ, bay thẳng lên chín tầng trời. Nơi hắn đi qua, ánh lửa đều hóa thành bụi sao lấp lánh.

Hắn không nói dối, vạn sao rơi xuống như mưa. Thiên địa bao la trải qua ngàn năm lịch sử nhưng chưa từng xuất hiện cảnh tượng nào long trọng và bi tráng đến thế.

"Nếu đã vậy, tại sao năm đó chàng lại nhẫn tâm như vậy!" Rốt cuộc Ma chủ không nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi chất chứa trong lòng bấy lâu.

Cô đã không còn là cô bé ngây thơ năm xưa, một ngàn năm chấp chưởng Ma giới, khiến cho những Ma tướng kiêu ngạo hung hãn nhất cũng phải thần phục, cô đã không còn là một nữ tử si tình năm đó. Nhưng lần này tiến vào Vô Phương chi cảnh, cô lại cảm nhận được tình yêu tha thiết mà Sơn chủ dành cho mình năm xưa; nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi ra câu hỏi này.

Sơn chủ phóng ra toàn bộ niệm lực trong cơ thể, khiến cho ánh lửa trên không trung nổ tung thành vô số mảnh vụn. Y mượn lực đáp xuống trước mặt Ma chủ, mỉm cười dịu dàng, đưa tay khẽ xoa đầu Ma chủ: "Khi là Sơn chủ, ta phải bảo vệ chúng sinh. Nhưng ta cũng chỉ muốn làm một ngọn núi xanh, đời đời kiếp kiếp che chở cho một đóa hoa nhỏ bé."

"Chàng..." Ma chủ đưa tay muốn nắm lấy tay Sơn chủ nhưng lại bắt hụt.

Thân thể Sơn chủ đã bắt đầu tan biến, y thu tay lại, không nói thêm gì nữa. Thân thể hóa thành một tia sáng, hòa vào trong trận mưa sao băng tráng lệ kia.

"Thanh Sơn!" Ma chủ gầm lên một tiếng.

Lúc này, trong thiên địa đã không còn lực lượng của Sơn chủ chèo chống, mấy phân thân kia cũng theo đó tiêu tán. Những ngôi sao băng khổng lồ xẹt qua bên người Ma chủ, đập thẳng về phía tiểu viện. Mà giờ khắc này, Ma chủ đã hoàn toàn ngây dại, căn bản không để ý tới những ngọn lửa đang rơi xuống kia, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay phải trống rỗng của mình.

Trong tiểu viện, mấy người theo những phân thân kia tản đi, tất cả đều nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm, rồi mất đi tri giác.

Trên Tu La đảo, Đảo chủ vung tay áo, ném viên linh châu xuống đất. Hắn nhe răng trợn mắt, hạ giọng mắng: "Nóng! Nóng! Nóng! Muốn thiêu chết ta hay sao!"

Viên linh châu tỏa ra ánh sáng đỏ, sau khi lăn mấy vòng trên mặt đất, lại nghe "Ầm" một tiếng, vỡ tan tành.

Ngay sau đó, bốn người Hải Thanh Mạc, Hồng Niệm, Tư Không Nhai cùng Tiêu Thanh ngã xuống trước mặt hắn.

Thánh chủ nhìn thoáng qua Hải Thanh Mạc, nhận ra dung mạo của hắn, khẽ cau mày: "Là ngươi?"

Đảo chủ bĩu môi: "Yên tâm đi, không phải người ngươi nghĩ đâu."

"Là hắn chuyển thế." Thánh chủ liếc mắt đã nhìn ra luồng khí màu tím chảy bên cạnh Hải Thanh Mạc, chỉ có lực lượng của thiên địa mới có màu tím như vậy.

"Đừng gấp." Đảo chủ lập tức vung tay lên, trường kiếm loé sáng, chắn giữa hắn và Thánh chủ.

Lúc này, đám người Hải Thanh Mạc cũng đã mở mắt. Hắn đứng dậy nhìn xung quanh một chút, rồi lại nhìn về phía chiến trường thảm khốc phía xa kia, bất giác mở to hai mắt: "Đã đánh thành ra thế này rồi."

"Phải. Nếu các ngươi ra muộn hơn một chút nữa, thế giới mới đã ngã ngũ rồi." Đảo chủ ẩn ý nói.

Hải Thanh Mạc nhìn nam tử cách đó không xa, chỉ đứng im bất động mà đã tỏa ra khí thế áp bách cường đại như vạn sơn, con ngươi hơi co lại: "Vị này chính là Thánh chủ trong truyền thuyết?"

Đảo chủ gật đầu: "Không sai."

Hồng Niệm hơi cúi đầu: "Mạnh thật."

"Nói vậy là sao?" Đảo chủ cười hỏi.

"Hà Ảnh e ngại hắn." Hồng Niệm nhẹ nhàng vuốt ve thanh Hà Ảnh kiếm, thân kiếm vốn luôn có ánh sáng lưu chuyển, lúc này lại ảm đạm vô quang.

"Một trong số thập đại danh kiếm của nhân gian mà thôi, e ngại hắn cũng là chuyện thường tình. Dù sao khi xưa ta tung hoành ngang dọc nhân gian cũng từng chặt gãy không ít thanh kiếm được xưng tụng là thiên hạ thập đại danh kiếm." Đảo chủ bước tới vài bước, duỗi ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm: "Đừng sợ."

Hà Ảnh kiếm bị Đảo chủ búng nhẹ một cái, hào quang lập tức hiện ra, Tư Không Nhai ở bên cạnh cảm khái: "Nghe giọng điệu của ngươi, hình như không xem Thánh chủ là địch nhân."

"Tất nhiên rồi, chúng ta là huynh đệ tốt mà." Đảo chủ liếc nhìn Thánh chủ.

Thánh chủ nhìn thanh trường kiếm chắn giữa bọn họ, không nói gì.

Đảo chủ nhìn mấy người trước mặt một chút, sau đó nhíu mày: "Không đúng, vị kia đâu?"

Hải Thanh Mạc cũng nhìn một vòng: "Ý ngươi là Chu Hi?"

"À, còn cả tiểu tử kia nữa." Đảo chủ day day mi tâm: "Đúng là đã quên mất hắn nhưng ta nói là vị tiến vào cuối cùng kia."

Hồng Niệm trầm giọng nói: "Ngươi nói tới Ma chủ."

"Phải." Đảo chủ quay đầu, chỉ thấy trong góc, một nữ tử khôi ngô mặc áo bào đen đã đứng đó.

So với dáng vẻ ngạo mạn thô bạo lúc ban đầu đến đây, lúc này trên người Ma chủ không còn chút sắc bén nào, cô đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, dường như đang nhìn về nơi rất xa, cho dù Thánh chủ hiện thân không thể khiến vẻ mặt cô có bất kỳ biến hóa nào.

Đảo chủ nhìn thần sắc Ma chủ, trong lòng đã hiểu được chuyện xảy ra trong Vô Phương chi cảnh, hắn chậm rãi nói: "Ma chủ, ta đã cho ngươi đáp án ngươi muốn rồi. Xem như ta đã để ngươi tiến vào Vô Phương chi cảnh, ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không?"

Suy nghĩ của Ma chủ dường như bị lời nói của Đảo chủ kéo về, cô quay đầu nhìn Đảo chủ một cái, sau đó nghiêm túc nhìn Thánh chủ trước mặt một phen, u buồn nói: "Chúng ta cộng vào cũng không đánh lại hắn."

"Đường đường là Ma chủ cũng nói những lời nhụt chí như vậy sao?" Đảo chủ nhíu mày nói.

“Nếu trên đời này có một người có thể dùng từ "mạnh mẽ quá đáng" để hình dung, đó chính là hắn. Hắn vẫn chờ chúng ta động thủ là bởi vừa rồi hắn bị thương nhẹ, giờ đây chút thương tích đó đang từ từ lành lại.” Ma chủ nhẹ nhàng nâng tay phải, chỉ thấy một con rắn đen hóa thành một sợi roi dài hiện ra.

"Thánh vật của Ma tộc, Đằng Xà tiên." Đảo chủ gật đầu: "Ma chủ cũng thật thú vị, vừa ra tay đã lấy ra thứ đồ vật thật đẹp mắt."

"Ta không muốn giúp ngươi, chẳng qua giờ phút này ta cũng rất muốn đánh một trận, một trận thật sảng khoái!" Ma chủ đột nhiên vung Đằng Xà tiên: "Bất kể người trước mặt là ai, bất kể hắn mạnh cỡ nào, giờ khắc này ta đều phải giẫm hắn dưới chân!"

"Vậy thì..." Đảo chủ vung tay phải, trường kiếm kia bay đến trước mặt, hắn đột nhiên nắm chặt, cười nói: "Khai chiến."

"Chờ một chút!" Hồng Niệm bỗng nhiên hô lên.

Đảo chủ nghiêng đầu nói: "Trận chiến này còn chưa đến phiên các ngươi, các ngươi hãy nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, chờ đợi trận chiến cuối cùng kia đi."

"Ma chủ, Chu Hi vẫn còn trong tay ngươi." Hồng Niệm trầm giọng nói.

"Tiểu tử kia, e là đã chết." Ma chủ giơ tay, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Vạn Ác chi môn kia đột ngột mọc lên từ mặt đất, chấn động khiến cả Tu La đảo rung chuyển.

Trong mắt Đảo chủ thoáng hiện vẻ cảnh giác: "Ma chủ."

"Yên tâm, ta sẽ không thả ma vật trong đó ra. Chiến cuộc hiện tại đã đủ hỗn loạn, không cần ta thêm vào nữa." Ma chủ lạnh lùng đáp.

Vạn Ác chi môn hiện thân, phù điêu cự thú trên cửa chính vẫn không ngừng biến hóa, từ Ác Long thành Cùng Kỳ, rồi lại thành Kỳ Lân, rồi lại thành Thao Thiết. Cuối cùng, Thao Thiết há to miệng, còn muốn tiếp tục biến hóa thì một bàn tay nhuốm máu giữ chặt lấy cái miệng rộng kia, Chu Hi người mặc áo đỏ chui ra từ trong đó.

Chắc hẳn đây là dáng vẻ chật vật nhất của Chu Hi mà mọi người từng thấy. Bộ áo đỏ rách nát không chịu nổi, tóc tai rối bời, một bên mắt chỉ còn lại một hố máu, bên còn lại ánh lên hung quang phẫn nộ tột cùng. Hắn dùng sức vỗ mạnh vào miệng Thao Thiết, cả người theo dòng máu đen từ trong miệng nó trượt xuống đất. Đứng dậy, hắn vén mái tóc dài xõa tung, nhìn Ma chủ cách đó không xa, gằn giọng: "Mụ già chết tiệt, ta thề phải giết ngươi!"

Hải Thanh Mạc tung người nhảy ra, ngăn Chu Hi lại: "Hoàng đế đại ca, giờ không phải lúc động thủ."

"Hoàng đế đại ca?" Hung quang trong con mắt còn lại của Chu Hi dịu đi ít nhiều, hắn quay sang Hải Thanh Mạc: "Sao đột nhiên lại gọi ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn ta giết ả?"

"Hoàng đế đại ca, trải qua chuyến thí luyện này, chẳng lẽ ngươi đã mạnh đến mức có thể tự tay giết Ma chủ rồi sao?" Hải Thanh Mạc cười hỏi.

Chu Hi sững người, sau đó nhẹ nhàng phất tay áo, hất sạch máu đen trên người xuống đất, đưa tay che lỗ máu, cười lạnh: "Thiếu chút nữa bỏ mạng trong Vạn Ác chi môn này, vậy mà vẫn chưa lĩnh ngộ được lực lượng thiên địa, không giết ả ta được."

Tư Không Nhai bước tới, lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc: "Chữa vết thương ở mắt trước đã, nếu không sau này quân lâm thiên hạ lại phải dùng vải đen che một mắt."

Chu Hi nhận lấy bình ngọc, lắc nhẹ, rồi ngẩng đầu đổ hết bột thuốc trong bình lên con mắt bị thương.

Bên kia, Đảo chủ đã cầm kiếm xông ra, trường kiếm trong tay vung lên, bát phương chấn động, đánh thẳng về phía Thánh chủ.

Ba hư ảnh còn lại trên người Thánh chủ lóe lên rồi vụt tắt, hắn vung quyền ra, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Thánh chủ bị kiếm thế đánh bay lên trời cao. Đằng Xà tiên trong tay Ma chủ cũng đánh tới, quấn lấy thân thể Thánh chủ. Cái đầu Đằng Xà há to miệng máu, định nuốt chửng Thánh chủ. Đúng lúc này, phía sau Thánh chủ xuất hiện một hư ảnh, một cánh tay khổng lồ vươn ra, bóp chặt lấy Đằng Xà, sau đó giơ lên, kéo Ma chủ lại.

"Chết tiệt!" Ma chủ tức giận quát lớn, tiện tay vứt bỏ Đằng Xà tiên, sau đó vung tay đầy oai phong, đánh một chưởng xuống mặt đất, gầm lên: "Huyết Ngục!"

Thánh chủ ngẩng đầu, con Đằng Xà trong tay đã hóa thành bụi phấn, còn bản thân hắn bị xích sắt đen tuyền nặng nề trói chặt lên một cái đầu lâu khổng lồ. Dưới chân hắn không còn là hư không vô định mà là biển máu cuồn cuộn dữ dội. Thánh chủ trầm giọng: "Năm xưa ta từng giao đấu với Ma chủ vài lần, hắn chưa từng thi triển được Huyết Ngục thuật này, xem ra ngươi còn mạnh hơn hắn nhiều."

"Ta lấy danh nghĩa Ma chủ, ban cho ngươi tội chết!" Ma chủ giơ cao tay, một thanh huyết kiếm đen ngòm bắt đầu chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh đầu cô. "Không được luân hồi, vạn kiếp bất phục!"

Lúc này, những người trẻ tuổi đang quan chiến phía dưới đều lộ vẻ kinh hãi. Hải Thanh Mạc cau mày, trầm giọng nói: "Đây chính là Thái Thượng cảnh, không, là đỉnh phong của Thái Thượng cảnh, là quyết đấu giữa những người đứng trên đỉnh cao. Cảm giác mỗi chiêu thức đều mang theo khí thế diệt thiên tuyệt địa."

Con mắt còn lại của Chu Hi bên cạnh đang dần hồi phục, mái tóc dài buông xõa khiến hắn trông có vẻ điên loạn. Hắn cười khẩy: "Nhưng chỉ là Ma chủ của Ma giới, liệu có thể định đoạt hình phạt cho Đọa Tiên hay không?"

"Giáng xuống đi!" Ma chủ thấy huyết kiếm trên không trung đã ngưng tụ hoàn chỉnh, lập tức vung tay, thanh huyết kiếm khổng lồ liền hung hăng đâm xuống.

Thánh chủ lúc này dồn lực chấn động, một luồng kim quang chói lóa tỏa ra, đánh bật xiềng xích trói buộc. Sau đó, luồng kim quang không ngừng lan tỏa, thôn tính Huyết Ngục bên dưới. Tiếp theo, hắn giơ tay lên, cứng rắn đỡ lấy thanh huyết kiếm đang lao tới.

"Quả nhiên có phần bản lĩnh." Áo đen trên người Ma chủ bay phấp phới trong gió, cô khép song chưởng, ma khí trên người dâng lên đến cực hạn nhưng thanh huyết kiếm khổng lồ vẫn bị kim quang trong tay Thánh chủ thôn tính từng chút một.

Chu Hi đứng dậy, cười nói: "Xem ra cuối cùng vẫn phải động thủ rồi."

Hồng Niệm cũng cảm nhận được khí thế trên người Ma chủ đang dần suy yếu, cô hít sâu một hơi, tay nắm chặt chuôi Hà Ảnh kiếm: "Ngươi tự biết mình không bằng Ma chủ, cớ sao lúc này lại tự tin như vậy?"

"Bởi vì bên cạnh ta có một kẻ đã nắm giữ lực lượng của thiên địa." Chu Hi thản nhiên đáp.

Khóe miệng Hải Thanh Mạc khẽ nhếch lên: "Chuyện này mà ngươi cũng phát hiện được sao?"

"Ngươi yên tâm, trong lòng ta chẳng có chút cảm giác thất bại nào. Bởi vì bên trong cánh cửa kia, ta đã được thấy kỳ cảnh mà cả đời người thường không cách nào nhìn thấy, nắm giữ pháp thuật mà cả đời bọn họ không thể nào chạm tới. Tới đi, dựa vào những người trẻ tuổi như chúng ta mà thay đổi cục diện trận chiến này!" Chu Hi ngạo nghễ nói.

"Ma chủ, ta không có ý định đối địch với ngươi." Thánh chủ bỗng chốc siết chặt bàn tay, nuốt trọn một tấc thân kiếm cuối cùng của huyết kiếm kia vào lòng bàn tay.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, một thanh trường kiếm xé gió lao tới, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Thánh chủ.

Sau lưng Thánh chủ, ba hư ảnh không ngừng biến hóa hình dạng nhưng dù là ảo ảnh nào hiện ra, trên mặt đều mang theo vẻ dữ tợn.

"Lấy danh nghĩa Tu La đảo chủ, ta định tội chết cho ngươi."

Đảo chủ vận sức chuyển động thân kiếm, dường như muốn nghiền trái tim trong lồng ngực Thánh chủ thành bột phấn.

"Lý Mộc." Thánh chủ duỗi một ngón tay, điểm vào mi tâm Đảo chủ.

"Sư huynh." Đảo chủ bỗng nhiên nghiêng đầu, tránh được luồng niệm lực cường đại tản mát ra từ đầu ngón tay Thánh chủ. Nhưng ngay sau đó, kim quang từ trong lồng ngực Thánh chủ tuôn ra, vẫn trực tiếp đánh bay cả người lẫn kiếm của Đảo chủ.

Ngay sau đó, Thánh chủ lướt đi, ba hư ảnh sau lưng đồng thời hiện ra, liên tục công kích về phía phía Đảo chủ.

Đảo chủ vung kiếm ngăn cản, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi nhưng lại bị ép lui về sau, không có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

"Ta đã cố gắng hết sức để giữ lại tính mạng của ngươi, vì sao ngươi phải ép ta tới bước đường này?" Thánh chủ trầm giọng.

"Vì trận chiến này, ta nhất định phải chết. Bất kể kẻ thắng lợi cuối cùng là ai." Đảo chủ đột nhiên vung trường kiếm trong tay. "Ma chủ, tiếp lấy thanh kiếm này!"

Ma chủ tung người nhảy tới, nhận lấy trường kiếm. Cô khẽ lướt tay qua thân kiếm, thần sắc bỗng chốc biến đổi, đột nhiên rung trường kiếm. Chỉ thấy trường kiếm vỡ vụn, lộ ra một thanh kiếm khác đang ẩn giấu bên trong.

Trên thân kiếm kia, hào quang lưu chuyển, năm loại màu sắc đỏ, xanh, vàng, trắng, đen đang không ngừng biến hóa.

"Hồng Mông kiếm!" Triệu chân nhân bỗng bật thốt lên thành tiếng.

Lý Đào Hoa ở bên cạnh hộ pháp cho hắn, nghi hoặc hỏi: "Thanh kiếm này lợi hại lắm sao?"

"Là vạn kiếm chi nguyên, cũng là vật phong ấn mạnh nhất thế gian. Không ngờ Lý Mộc lại tìm được Hồng Mông kiếm." Triệu chân nhân trầm giọng. "Hắn nên sớm thông báo cho ta, nếu ta có kiếm này trong tay, nhất định có thể phong ấn tên Thánh chủ này."

Lý Đào Hoa nhìn kiếm lực cường đại phát ra từ trường kiếm ngũ sắc, thở dài: "Ý của ngươi là, Ma chủ cầm kiếm này không làm được sao?"

Sắc mặt Triệu chân nhân nghiêm nghị: "E rằng đã muộn một bước."

Đảo chủ bên dưới không còn trường kiếm, hai tay trần chống cự được một lát là bị Thánh chủ đánh một chưởng lên lồng ngực. Nhưng sau khi đánh ra một chưởng, biểu cảm của Thánh chủ bỗng trở nên kỳ quái. Hắn hơi quay đầu, mấy gương mặt Tà thần sau lưng không ngừng hiện lên trên mặt Thánh chủ. Hắn trầm giọng: "Ngươi giấu Tỏa Hồn Trận trong ngực!"

"Đúng vậy." Đảo chủ cười đáp, rồi cúi đầu xuống, trên lồng ngực hiện ra một hình bát quái khổng lồ, sau đó đột nhiên đánh ra, bao phủ toàn bộ Thánh chủ.

"Thật ngu xuẩn!" Thánh chủ phẫn nộ quát.

"Quả thật ngu xuẩn, cho dù đến lúc này, ta vẫn hy vọng ngươi có thể quay đầu." Đảo chủ lùi về sau một bước, đột nhiên giang hai tay ra: "Nhưng chuyện thế gian luôn trớ trêu, lần này ta vẫn tin rằng ngươi sẽ bại. Dù ta không thể cùng ngươi vượt qua ngàn năm cô tịch sau lần bại này, sư huynh."

Thánh chủ cau mày: "Thì ra là thế."

"Ngươi còn nhớ mười chữ sư phụ dạy lúc mới truyền kiếm cho chúng ta không?" Đảo chủ cao giọng hỏi.

Thánh chủ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Ta có Thiên Cương kiếm..."

"Trời đất đỏ vì vậy." Đảo chủ bình tĩnh cười, thân thể bỗng nhiên theo một luồng kiếm phong phất qua, hóa thành tro bụi.

"Đảo chủ!" Hải Thanh Mạc quát lớn, kéo Hồng Niệm đang định lao tới: "Kiếm thế thật mạnh mẽ, cô không thể qua được."

“Trừ phi là cao thủ cảnh giới Thái Thượng, bằng không lúc này mà tới gần nơi đó trong vòng mười trượng, đều sẽ bị luồng kiếm thế cường đại này cuốn thành bụi bặm. Kiếm thế mạnh mẽ như vậy, chỉ có một khả năng." Chu Hi trầm giọng nói: "Đảo chủ lấy thân tuẫn kiếm, chỉ trong khoảnh khắc đã biến toàn bộ tu vi của mình thành kiếm thế. Mục đích hắn làm như vậy là..."

Triệu chân nhân ngẩng đầu nhìn Ma chủ phía trên: "Lý Mộc muốn truyền kiếm thế của mình vào Hồng Mông kiếm, dùng cỗ lực lượng này để phong ấn Thánh chủ."

Lý Đào Hoa gật đầu: "Bố trí hoàn mỹ."

Triệu chân nhân nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Rốt cuộc vì sao ngươi phải lựa chọn như vậy? Lý Mộc."

Kiếm thế bay lên trời, đánh thẳng vào thanh Hồng Mông kiếm. Cho dù cường đại như Ma chủ, lúc này bàn tay nắm lấy Hồng Mông kiếm cũng không khỏi run rẩy kịch liệt. Cô cắn răng nói: "Đảo chủ, chẳng lẽ ngươi điên rồi!"

Nhưng không ai có thể đáp lại cô, chỉ có kiếm thế trên Hồng Mông kiếm kia không ngừng tăng cường chứng minh quyết tâm của Đảo chủ trước khi chết.

"Lý Mộc!" Thánh chủ vung hai tay lên, thoát khỏi trói buộc của Tỏa Hồn châm, sau đó ba ảo ảnh Tà thần đồng thời hiện thân bên cạnh hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Ma chủ lơ lửng trên không trung, sát khí trên người tăng vọt.

Mặc dù từ sau khi hắn hiện thân, mọi người đều cho rằng hắn là kẻ đến để diệt thế nhưng trên người Thánh chủ vẫn chưa từng biểu hiện ra bất kỳ sát ý nào. Nhưng giờ khắc này, sát ý bùng nổ trên người hắn lại là thứ mà cả đời này Ma chủ chưa từng cảm nhận được.

"Ngươi còn biết phẫn nộ sao? Vì kẻ duy nhất trên thế gian có thể gọi là bằng hữu đã chết rồi?" Ma chủ siết chặt kiếm, miễn cưỡng trấn áp kiếm thế trên Hồng Mông kiếm, sau đó vung trường kiếm lao xuống. "Tốt lắm. Vậy ngươi hãy theo kiếm thế hắn lưu lại, cùng tiêu tán trong nhân gian đi."

"Chỉ bằng ngươi!" Thánh chủ giậm nhẹ chân lướt lên, nghênh đón bằng một quyền trực diện.

Triệu Chân Nhân đột nhiên mở mắt, trầm giọng nói: "Ta đã hiểu rốt cuộc Lý Mộc muốn làm gì rồi!"
Bình Luận (0)
Comment