Chương 418: Quá khứ không thể thay đổi
Chương 418: Quá khứ không thể thay đổi
Chương 418: Quá khứ không thể thay đổi
Chỉ thấy bên người Ma chủ bỗng nhiên nở rộ từng đóa sen đỏ, sau đó những đóa sen ấy bùng một tiếng nổ tung thành từng luồng lửa, chẳng bao lâu sau đã vây khốn Ma chủ.
Chu Hi nói với Hải Thanh Mạc: "Mặc dù ta không đồng ý với lời ngươi nói nhưng cứ xem ngựa chết là ngựa sống, ít nhất cũng phải mang Thái tử Lang tộc này rời khỏi đây trước đã!"
"Ta hiểu. Thánh chủ còn đấu rồi, chẳng lẽ lại sợ một Ma chủ chết trong tay Quân Kiến sơn chúng ta hay sao!" Hải Thanh Mạc nhìn Lý Đào Hoa, sau đó hai người đồng thời xuất kiếm.
Thức kiếm này, Quân Cửu từng dạy Hải Thanh Mạc, A Cửu cô nương cũng từng dạy Lý Đào Hoa.
Chính là một kiếm mang tên Trảm Ma của Quân Tử Hề, năm xưa chém giết Ma chủ trong truyền thuyết.
Một kiếm hạo nhiên chính khí, chém giết ma đầu thiên hạ.
Hồng Niệm thì lui về bên cạnh Lâm Chân Nhân, Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc, tỏa ra một luồng hào quang, đánh ra một lối thoát khỏi Thiên Võng trận: "Đi theo ta!"
Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc nhìn nhau, cùng cõng Lâm Chân Nhân lên, giậm nhẹ chân lướt theo, chỉ trong chốc lát, cả đoàn người đã vọt ra ngoài mười dặm. Giờ phút này, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn, Hồng Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tinh hỏa đầy trời rơi xuống.
Hư Thiên Sơn, Trụy Thiên Hà.
Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc ngồi xếp bằng ở bờ sông, truyền niệm lực cho Lâm Chân Nhân đang bị trọng thương, Hồng Niệm cầm kiếm đứng ở bên cạnh, khi thì nhìn về phía xa, khi thì quay đầu nhìn ba người đang chữa thương.
Tạ Hồng Tuyết cười khổ một tiếng: "Hồng Niệm cô nương, nếu cuối cùng sư phụ và sư đệ của ta đều được bình an, mạng của ta mặc cho ngươi định đoạt."
"Sư huynh!" Lý Mộc quát lên.
"Lời ấy là thật?" Hồng Niệm hơi nhướng mày.
"Tạ Hồng Tuyết ta, nói chuyện chưa bao giờ nói bừa. Nếu đúng như ngươi nói, tương lai ta sẽ biến thành ma đầu diệt thế, như vậy hôm nay chết ở đây chưa chắc đã là chuyện bất hạnh" Tạ Hồng Tuyết trầm giọng nói.
"Tốt" Hồng Niệm gật đầu.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ hiện ra, Hải Thanh Mạc, Lý Đào Hoa và Chu Hi từ cánh cửa hư không sau luồng sáng đỏ bước ra. Hiển nhiên ba người đã trải qua một trận chiến gian khổ, trên quần áo dính đầy bụi đất máu, sắc mặt trông cũng mệt mỏi vô cùng.
"Thắng rồi sao?" Hồng Niệm hỏi.
Hải Thanh Mạc liên tục xua tay: "Sao mà thắng được? Ma chủ kia thật sự mạnh đến mức phi lý, còn mạnh hơn vị mà chúng ta quen biết."
"Bởi vì từ trước đến nay vị mà chúng ta quen biết chưa từng xuống tay với chúng ta, còn vị này chỉ hận không thể trong vòng ba chiêu đã nghiền nát chúng ta thành tro bụi." Chu Hi vén lại vài sợi tóc mai rối bời, sau đó nhìn về phía ba người đang điều tức, ánh mắt lóe lên sát khí. "Chúng ta chỉ tạm thời dẫn Ma chủ rời đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ tìm đến đây. Cho dù chúng ta có liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Đừng lãng phí thời gian nữa, Hồng Niệm, lo chuyện chính sự đi."
Hồng Niệm lên tiếng: "Tạ Hồng Tuyết đã đồng ý với ta, chỉ cần lần này chúng ta bảo vệ sư phụ hắn chu toàn, hắn sẽ mặc cho chúng ta xử trí."
"Hắn còn tự mình quyết định?" Chu Hi nhíu mày. "Ai mà biết được Việt Quang chi thuật sẽ đột ngột kết thúc khi nào. Nhanh chóng giải quyết việc này đi."
"Nếu như hiện tại vẫn chưa kết thúc, vậy chắc là vẫn còn đủ thời gian." Hải Thanh Mạc trầm giọng. "Đảo chủ có ân tình cực lớn với chúng ta, với thiên địa này. Nếu như có thể cứu vãn tiếc nuối cho người ở nơi đây..."
"Các ngươi thấy thế nào?" Chu Hi nhìn về phía hai người còn lại.
Lý Đào Hoa khẽ xoay thanh Quân Tử kiếm trong tay. "Trước khi đến đây, Hải Thanh Thiên đã từng nói, nhật nguyệt cùng sáng, ánh sao khắp trời, hào quang thiên địa hòa làm một màu, chính là lúc Việt Quang chi thuật kết thúc. Giờ phút này vẫn chưa xuất hiện, vậy thì lần này đến ngàn năm trước, chúng ta cứ chiến đến hơi thở cuối cùng."
Chu Hi thở dài. "Hồng Niệm, chắc hẳn ngươi cũng tán thành ý nghĩ của bọn họ?"
"Chẳng phải chuyện chúng ta cần làm, chính là thay đổi quá khứ hay sao?" Hồng Niệm đáp.
“Được rồi. Nói thêm nữa chẳng phải lại khiến ta trông như một bạo quân.” Chu Hi nhìn về phía Tạ Hồng Tuyết: "Thánh chủ, ta có thể tin ngươi không?"
Tạ Hồng Tuyết ngẩn người: "Thánh chủ gì?"
"Thứ mà sau này ngươi sẽ trở thành, rất nhiều thần tiên đi theo sau ngươi, cho rằng ngươi có thể sáng lập ra một thiên địa mới, trở thành Thánh chủ." Chu Hi nói với vẻ châm chọc.
"Nói năng linh tinh!" Lý Mộc phẫn nộ.
Hải Thanh Mạc tiến đến bên cạnh Lý Mộc, đặt tay lên vai hắn: "Đây là sự thật."
"Cái gì là thật?" Không hiểu sao trong lòng Lý Mộc không dấy lên chút oán hận nào với kẻ đã lừa gạt mình.
"Tương lai hắn sẽ hủy diệt thiên địa là thật, hiện tại chúng ta bằng lòng cùng các ngươi tử chiến là thật, đến lúc đó, nếu thuật pháp đột nhiên kết thúc, ta sẽ quay đầu lại lấy mạng sư huynh ngươi cũng là thật." Hải Thanh Mạc trầm giọng: "Ta sẽ làm việc hiệp nghĩa nhất trong khả năng của mình nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề là thiên địa vẫn bình an, nếu không còn đường lui, ta nguyện làm kẻ ác."
"Ồ? Thật sao?" Chu Hi nhướng mày.
"Giả. Đến lúc đó huynh trưởng ta sẽ ra tay, đúng không?" Hải Thanh Mạc quay đầu nhìn trời, thở dài: "Ta thật sự không muốn đánh nhau nữa, đợi mọi chuyện kết thúc, ta chỉ muốn quay về Lan Lăng thành ngủ ba ngày ba đêm."
Trong mây mù, thân hình khôi ngô kia lại hiện ra, lúc này phía sau hắn còn có một đám đại quân Ma tộc.
Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc cũng cầm kiếm đứng dậy, Tạ Hồng Tuyết cúi đầu: "Dù thế nào đi nữa, đa tạ chư vị."
Lâm Chân Nhân cũng mở mắt, ông khẽ phất tay, Thiên Hà đổ xuống bên cạnh lập tức trở nên cuồn cuộn mãnh liệt, khí tức suy sụp lúc nãy đã tan biến không còn, thanh âm cũng trở nên bá đạo hơn rất nhiều: "Hiên Viên, ngươi đã muốn như thế, vậy ta sẽ tác thành cho ngươi."
"Tốt lắm, đây mới là Thái tử Lang tộc mà ta biết. Người trong Ma tộc, có lý nào lại chết trong núi sâu, có chết cũng phải chết trên chiến trường." Ma chủ vung tay, chỉ thấy một đám tướng sĩ Ma tộc phía sau ào xuống như thác lũ.
"Đây chính là..." Hải Thanh Mạc hít sâu một hơi, vung kiếm lên: "Trận chiến cuối cùng."
Trong Khán Dần thành, một thiếu niên gầy gò như que củi đứng lên từ chiến trường đầy rẫy thi thể, hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời phương bắc không ngừng loang loáng ánh sáng đỏ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Được hậu thế gọi là Quân Kiến sơn, lúc bấy giờ chỉ là một ngọn núi cao thanh tú nhưng vô danh, một thiếu niên đang luyện kiếm đến mức mồ hôi nhễ nhại cũng hạ kiếm xuống, chỉ tay lên bầu trời phía nam mà hô lớn: "Sư phụ, trời phương nam cháy rồi!"
Trong núi sâu đất Sở, một thiếu niên dung mạo khôi ngô tuấn tú đang tò mò nhìn bàn cờ trước mặt, bỗng nhiên những quân cờ trắng đen trên đó bay loạn xạ chẳng theo quy luật nào, sắc mặt hắn biến đổi, một tay chụp lấy một quân cờ trắng ấn xuống Thiên Nguyên, bàn cờ mới chịu yên tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, khẽ buông tiếng: "Vì sao bỗng nhiên, trời đất lại xuất hiện dị tượng?"
Phương bắc đất Côn Lôn, trong băng sơn vạn năm không tan chảy, đột nhiên một luồng sáng đỏ rực xé toạc màn sương tuyết dày đặc, làm tan chảy một vùng tuyết lớn trên sườn núi. Một gốc đào lớn mọc lên từ mặt đất, muôn vàn cánh hoa đào bay lượn trên đỉnh Côn Lôn, nhanh chóng tạo thành một sơn trang nguy nga tráng lệ. Sau đó, một thanh kiếm gỗ đào từ trên trời giáng xuống, cắm phập xuống trước gốc đào, mọi thứ trở lại yên tĩnh. Chỉ có điều chủ nhân thanh kiếm gỗ đào kia vẫn chưa đến nơi này.
Ngọn lửa ngút trời gần như thiêu rụi cả bầu trời cuối cùng cũng tan biến sau một tiếng sói tru vang dội đất trời.
Hải Thanh Mạc cùng mọi người đều thu hồi binh khí, đứng trong trận pháp khôi phục do Chu Hi bày ra, cảnh giác nhìn Ma chủ phía trên.
Trên lồng ngực Ma chủ lúc này đã xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ, máu tươi đen ngòm phun ra từ bên trong. Hắn cười lớn: "Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Lâm Chân Nhân lơ lửng giữa không trung, sắc mặt trầm tĩnh: "Nếu năm xưa ta có lòng tranh hùng, e rằng kẻ làm Ma chủ lúc này không phải là ngươi."
Ma chủ trầm giọng: "Ngươi không hối hận sao?"
"Ngàn năm sau, kẻ tiêu dao tự tại nơi nhân gian tuy không còn là ta nhưng y bát của ta vẫn sẽ lưu truyền. Bởi vậy, ta không hối hận." Lâm Chân Nhân đáp.
"Thật nực cười!" Ma chủ cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay, dẫn theo đại quân Ma tộc rời đi.
Lần này Lâm Chân Nhân mới chậm rãi đáp xuống đất, thân thể loạng choạng suýt ngã. Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
Chu Hi nhìn Hải Thanh Mạc, giọng nói có phần nghiêm nghị: "Chúng ta đã dốc hết sức rồi."
"Ta biết." Hải Thanh Mạc khẽ đáp.
Linh lực trong cơ thể Lâm Chân Nhân đang không ngừng tuôn ra, ánh mắt ông lộ vẻ mệt mỏi: "Thực ra ta nên sớm rời khỏi chốn nhân gian này rồi. Năm đó, trước khi gặp được các ngươi, ta đã ở ẩn trong núi sâu chờ chết. Nhưng khi gặp được các ngươi, ta lại như tìm được chút ý nghĩa để sống tiếp. Những năm qua, vi sư sống rất vui vẻ."
"Sư phụ!" Tạ Hồng Tuyết nâng tay lên. "Để đệ tử chữa thương cho người."
“Vô dụng thôi, năm xưa vết thương đó vốn đã là trí mạng, phải dựa vào một chút lực lượng thiên địa cưỡng ép giữ mạng, giờ đây mọi chuyện là kết cục đã định.” Lâm Chân Nhân vỗ vỗ vai hai người, sau đó nhìn về phía đám người Hải Thanh Mạc: “Thật ra khi nãy các ngươi nói đã thông qua Việt Quang thuật từ ngàn năm sau tới đây, ta đã biết tất cả đều đã được định sẵn.”
Hải Thanh Mạc Hoặc hỏi: “Có ý gì vậy?”
“Việt Quang thuật là thuật thuấn mạnh nhất trong truyền thuyết, một âm một dương, nghịch chuyển thời gian, gần như chưa từng có ai được chứng kiến. Nhưng ta từng gặp qua Thuấn thuật sư mạnh nhất thế gian, cô ấy nói thuật pháp này có một quy tắc không thể sửa đổi, đó là có vài thứ vĩnh viễn không thể thay đổi.” Giọng nói của Lâm Chân Nhân càng ngày càng suy yếu.
“Cái gì mà không thể thay đổi?” Hải Thanh Mạc vội la lên.
“Sinh, tử.” Chân phải Lâm Chân Nhân mềm nhũn, người nửa quỳ trên mặt đất. "Cho nên ngươi nói ta sẽ chết ở đây, vậy thì ta ắt phải chết, dù có giãy dụa thế nào không thể thay đổi.”
Tạ Hồng Tuyết nắm chặt nắm tay phải, thân thể run nhè nhẹ, Lý Mộc cũng bước lên trước một bước, ôm lấy Lâm Chân Nhân đang ngã xuống. Mặc dù vừa rồi khi thăm dò khí tức của sư phụ, hắn đã biết mọi chuyện đã thành kết cục đã định nhưng lúc này vẫn không nhịn được rơi nước mắt, Lý Mộc lẩm bẩm: “Sư phụ.”
Lúc này Tạ Hồng Tuyết bỗng nhiên giơ tay lên, Chu Hi và Hồng Niệm lập tức biến sắc cũng giơ kiếm lên, giữa sân một trận gió mạnh thổi qua. Nhưng Tạ Hồng Tuyết chỉ duỗi ngón tay búng một cái, một luồng khí kình tản ra, đánh thẳng vào sau gáy Lý Mộc. Lý Mộc hự một tiếng, lập tức ngất đi.
“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Tạ Hồng Tuyết chậm rãi bước tới: “Tuy cuối cùng sư phụ vẫn rời khỏi nhân thế nhưng lời ước định giữa ta và các ngươi trước đó vẫn còn hiệu lực. Trận chiến vừa rồi, các ngươi không màng sống chết, cùng ba người sư môn bọn ta tử chiến mới có thể chiến thắng đám người Ma chủ. Cho nên mạng của ta xin trao cho các ngươi.”
Lý Đào Hoa mở miệng nói: “Nhưng nếu dựa theo lời Lâm Chân Nhân vừa nói, sinh tử không thể nghịch chuyển, như vậy chúng ta không cứu được Lâm Chân Nhân thì cũng không thể nào giết chết được ngươi.”
"Nếu như chỉ là lời nói một phía của lão già kia thì sao?" Chu Hi còn chưa dứt lời đã tung người nhảy ra, ánh sáng đỏ máu lóe lên, kiếm của hắn đã trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Tạ Hồng Tuyết.
"Chu Hi!" Hải Thanh Mạc kinh hô một tiếng.
Chu Hi nhếch miệng cười: "Chẳng phải có thể giết được hay sao?"
Gương mặt Tạ Hồng Tuyết hơi co giật, hiển nhiên là đang chịu cơn đau đớn tột cùng, hắn há miệng: "Đau quá nhưng mà...."
"Nhưng mà...." Chu Hi rút kiếm về, nhìn về phía lồng ngực Tạ Hồng Tuyết, sau đó phát hiện lỗ máu kia đang từ từ khép lại.
"Ta không sử dụng bất kỳ thuật pháp nào." Tạ Hồng Tuyết lẩm bẩm.
Chu Hi nhíu mày: "Ta biết."
"Thật sự có chuyện này sao?" Hồng Niệm cầm kiếm lao tới bên cạnh Tạ Hồng Tuyết, vung kiếm chém ra định trực tiếp cắt đứt cổ hắn nhưng kiếm của cô lại chạm tới cổ hắn còn chút xíu thì đột nhiên dừng lại.
"Sao rồi?" Chu Hi hỏi.
"Một luồng lực lượng khó hiểu đã ngăn cản ta." Hồng Niệm cau mày nói: "Không phải Tạ Hồng Tuyết, hiện tại hắn không làm được."
Hai người đồng thời thu kiếm, nhìn nhau, Lý Đào Hoa lên tiếng: "Chẳng lẽ Càn Khôn Thánh nhân không biết quy tắc của Việt Quang thuật này sao?"
"Chắc không phải. Thanh Thiên từng nói, rất nhiều chuyện hắn không kịp nói cho ta biết, có lẽ chính là quy tắc này." Hải Thanh Mạc trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Nhưng phải làm sao đây? Hay là..."
Chu Hi cúi đầu, chợt phát hiện ánh nắng chiếu trên mặt đất bỗng trở nên rực rỡ. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện mặt trời trên không trung đột nhiên trở thành một vầng đỏ rực. Hắn sửng sốt, lại nhìn về phía tây, một vầng trăng tròn đang từ từ hiện ra. Hắn bèn quát lên: "Không ổn rồi! Việt Quang thuật sắp kết thúc."
"Thanh Mạc huynh đệ, có thể cho tại hạ nói riêng với ngươi mấy câu cuối cùng được không?" Tạ Hồng Tuyết bất ngờ lên tiếng.
"Được." Hải Thanh Mạc gật đầu, hai người cùng tung người nhảy lên, bay đến vách núi cách đó trăm trượng.
Chu Hi thấy hai người rời đi, không hỏi nhiều, chỉ đưa tay lên đỡ trán, hơi thở trở nên dồn dập: "Bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ dùng Việt Quang thuật này, nhất định sẽ có biện pháp."
"Ngàn năm sau, ta trở thành Thánh chủ, muốn hủy diệt thiên địa, vậy sư đệ của ta thì sao?" Tạ Hồng Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Hải Thanh Mạc khẽ thở dài đáp: "Sau này, Lý Mộc trở thành Đảo chủ, thủ vệ một phương, để ngăn cản ngươi, hồn phách hắn đã tiêu tan."
"Ra vậy." Tạ Hồng Tuyết cười khổ một tiếng: "Quả là chuyện mà sư đệ ta sẽ làm. Sư đệ ta tâm địa thiện lương, cho dù tình cảm với ta có sâu đậm đến đâu cũng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như ta."
"Chắc chắn hắn sẽ cố gắng cứu vớt ngươi, cứu vớt thiên địa này!" Hải Thanh Mạc trầm giọng: "Đảo chủ là người ta vô cùng kính nể."
"Vừa rồi ta thấy thần sắc của ngươi, hình như đã nghĩ ra biện pháp." Tạ Hồng Tuyết chợt lên tiếng.
Hải Thanh Mạc trầm mặc giây lát rồi gật đầu: "Phải, ta đã nghĩ ra cách nhưng chưa chắc đã hữu dụng."
Tạ Hồng Tuyết nghiêm mặt: "Bất luận là cách gì, ta đều bằng lòng thử một lần."
Hải Thanh Mạc thở phào: "Đa tạ ngươi, hiện giờ ngươi trước mặt chúng ta xem như bất tử mà vẫn bằng lòng thực hiện lời hứa, huống hồ chúng ta còn không cứu được sư phụ của ngươi."
"Không cần cảm tạ ta, là lựa chọn cuối cùng của ngươi mới quyết định lựa chọn của ta." Tạ Hồng Tuyết mỉm cười: "Ngươi bằng lòng dốc hết sức tử chiến đến giây phút cuối cùng chỉ để giúp chúng ta cứu sư phụ. Vậy ta cũng bằng lòng giúp các ngươi cứu vớt thiên địa, dẫu tương lai ta chẳng còn lưu luyến gì với chốn này nhưng ít ra hiện tại, ta bằng lòng vì chút tình nghĩa mà các ngươi đã bỏ ra mấy ngày nay mà đối đầu với chính ta của tương lai."
"Hóa ra ta đã chọn đúng." Trong tay phải Hải Thanh Mạc hiện ra một luồng khí đen, sau đó hắn dùng lực nện xuống đất. "Quỷ đạo chi thuật, Sinh Tử Bộ!"
Một vòng xoáy đen xuất hiện, tiếp đó một quyển sổ đỏ thẫm khổng lồ và một cây Phán Quan bút hiện ra trước mặt bọn họ.
"Đây là thuật Sinh Tử Bộ, hai ta cùng viết tên mình lên đó, ta ở vị trí sinh, ngươi ở vị trí tử, sau khi hạ bút, khế ước lập thành. Khế ước thành công, một khi ngươi giáng vào ta một đòn chí mạng, mọi thứ sẽ đảo ngược, ngươi sẽ bị chính đòn ấy phản ngược lại, ngay sau đó, toàn bộ lực lượng trong người sẽ dần bị phong ấn. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta." Hải Thanh Mạc cầm lấy Phán Quan bút, nhanh chóng viết tên mình lên Sinh Tử Bộ.
Tạ Hồng Tuyết chẳng chút do dự cầm lấy Phán Quan bút, viết tên mình sang bên kia, sau đó ném bút vào vòng xoáy, cười nói: "Ta biết ý nghĩa của Việt Quang thuật này rồi?"
"Ồ? Nói ta nghe." Hải Thanh Mạc đáp.
Quá khứ chẳng thể thay đổi, chỉ có tương lai mới có thể thay đổi." Tạ Hồng Tuyết u ám nói.
"Tiểu sư huynh, tinh tú đầy trời đã hiện lên, ánh sáng đất trời sắp hòa vào làm một! Đã đến lúc chúng ta quay về rồi." Lý Đào Hoa gọi.
"Ừ." Hải Thanh Mạc nắm lấy Tạ Hồng Tuyết, một cái tung người là trở lại bên cạnh bọn họ.
Chu Hi vỗ trán: "Không nghĩ ra cách nào khác, xem có thể dùng Kiển Phược chi trận vây khốn hắn vĩnh viễn được chăng."
"Không cần, ta đã lập khế ước với hắn rồi, trận này chúng ta nhất định sẽ thắng!" Hải Thanh Mạc trầm giọng nói.
Tạ Hồng Tuyết bước đến bên cạnh Lý Mộc và Lâm Chân Nhân, khẽ khom người, đưa tay đặt lên vai Lý Mộc: "Để phòng ngừa bất trắc, ta sẽ dùng thuật pháp trên Thiên Địa Thư xóa đi ký ức về các ngươi trong tâm trí ta và Lý Mộc, có lẽ đến khi nào ta kích hoạt Sinh Tử Bộ kia mới có thể nhớ lại tất cả. Bằng không, nếu sau này ta lợi hại như vậy, có thể sẽ phá vỡ khế ước với ngươi bất cứ lúc nào."
"Ta luôn cảm thấy về sau Đảo chủ đã sớm nhớ lại tất cả mọi chuyện, nên mọi việc mới do hắn sắp đặt, cuối cùng mới đi đến bước này." Hải Thanh Mạc u ám nói.
"Có lẽ vậy, sư đệ ta tuy võ công không bằng ta nhưng rất thông minh." Tạ Hồng Tuyết nhìn Lý Mộc bên cạnh, nói: "Ta vẫn không hiểu, vì sao cuối cùng ta lại biến thành bộ dạng mà các ngươi nói."
Lúc này một cánh cửa màu đỏ hiện ra sau lưng mọi người, ánh sáng đỏ lập tức bao phủ ba người Chu Hi. Hải Thanh Mạc đứng ngoài cùng, xoay người nói câu cuối: "Bởi vì hắn chưa từng gặp chúng ta." Dứt lời, Hải Thanh Mạc ngửa đầu ngã thẳng vào cánh cửa đỏ.
Sau một trận choáng váng, mọi người lại rơi xuống Tu La đảo.
Càn Khôn Cửu Trần và Hải Thanh Thiên ngã ngồi trên đất, làn da trên người gần như không còn một chỗ nào lành lặn, hoàn toàn biến thành một huyết nhân, hai người thở dốc, lo lắng nhìn về phía Thánh chủ.
Thánh chủ vẫn đứng đó hoàn hảo, trường kiếm vẫn trong tay, tựa hồ hết thảy vẫn như cũ.
Ma chủ nhìn Triệu chân nhân, trầm giọng: "Xem ra bọn họ thất bại rồi."
Triệu chân nhân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời: "Vậy thì để thiên hạ Kiếm Tiên, Thánh nhân dưới đất, Tu La ngoại vực, cùng nhau khiến thiên địa này đảo điên đi."
"Thật đáng tiếc, nếu Việt Quang thuật có thể thay đổi sinh tử, vậy việc đầu tiên ta làm khi xuất quan chính là giết chết tên Thuấn thuật sư lợi hại nhất thiên hạ này." Thánh chủ nâng trường kiếm, bỗng quát: "Kết thúc đi!"
"Phải. Kết thúc thôi." Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, chắn trước mặt Thánh chủ, trực tiếp lấy ngực mình đón trường kiếm của hắn.
Tiếng máu thịt xé rách vang lên, một kiếm của Thánh chủ đâm thẳng qua bụng Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lộ vẻ đau đớn, vung tay ngăn cản Hồng Niệm cùng đám người xông lên, hắn nhìn Thánh chủ, cố nén đau nhức, nhếch miệng cười: "Việt Quang thuật không thể thay đổi sinh tử nhưng tình nghĩa lại có thể thay đổi rất nhiều thứ, phải không? Tạ Hồng Tuyết."
Ánh mắt Thánh chủ thoáng hiện vài phần hoang mang, rồi đến kinh ngạc, cuối cùng trở lại bình tĩnh, hắn gật đầu: "Đã lâu không gặp."
"Ngươi nhớ ra rồi sao?" Hải Thanh Mạc cười hỏi.
Thánh chủ rút trường kiếm, nhìn lỗ máu trên bụng mình: "Không ngờ ta lại bại bởi chính mình."
"Nếu như hai lựa chọn đều do ngươi quyết định, ta cảm thấy không phải ngươi bại bởi chính mình, mà là ngươi chiến thắng chính mình." Hải Thanh Mạc vừa cười vừa nói: "Người có tấm lòng chân thành trong ngươi đã thắng."
"Cũng coi như là một cách nói!" Thánh chủ giơ tay lên, nhìn vòng xoáy màu đen dưới chân dâng lên, từng luồng khí đen từ bên trong bay ra, không ngừng hút lấy lực lượng của hắn.
Ma chủ thấy cảnh này, thần sắc biến đổi: "Lực lượng trong cơ thể Thánh chủ đang nhanh chóng biến mất, tên Hải Thanh Mạc kia lại có thể phát động thuật pháp lợi hại như vậy? Không đúng, hắn không thể nào có được lực lượng cường đại như vậy."
Triệu chân nhân cười, vung thanh kiếm gỗ đào trong tay: "Xem ra bọn họ đã thành công. Thuật pháp này hẳn đã được gieo xuống từ ngàn năm trước, hơn nữa còn do chính tay Thánh chủ gieo xuống, cho nên dù là hắn không thể ngăn cản chuyện này xảy ra."
"Ma chủ! Mượn kiếm!" Hải Thanh Mạc đưa tay.
Thánh chủ nhẹ nhàng nhấc hai tay, niệm lực toàn thân như hải triều tuôn trào, khiến toàn bộ chiến trường chấn động.
"Đi giúp tiểu sư huynh!" Lý Đào Hoa vung kiếm Quân Tử, cao cao nhảy lên.
Chu Hi, Hồng Niệm, thậm chí Ma chủ vẫn luôn điều chỉnh khí tức cũng xông tới, khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều phát động toàn bộ lực lượng còn sót lại trong cơ thể, cưỡng ép áp chế luồng niệm lực đang bùng nổ trên người Thánh chủ, một con Thao Thiết từ trong ngực Ma chủ nhảy ra, há miệng từ trên không trung giáng xuống. Một thanh trường kiếm từ trong miệng nó bay ra.
Hồng Mông kiếm, thanh kiếm phong ấn mạnh nhất thế gian.
Hải Thanh Mạc nhận lấy trường kiếm, không chút do dự đâm thẳng vào lỗ máu trên bụng Thánh chủ: "Kết thúc rồi."
"Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi và ta đánh một trận thật tận hứng." Thánh chủ nói đầy ẩn ý.
"Đúng vậy, phàm là phong ấn, ắt có một ngày bị phá giải. Đảo chủ cũng đã từng nói như vậy." Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lý Mộc..." Thân thể Thánh chủ dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành một luồng bạch quang, rơi vào trong Hồng Mông kiếm. Hải Thanh Mạc vươn tay muốn nắm lấy Hồng Mông kiếm, nào ngờ nó lại xoay một vòng, bay khỏi tay hắn.
"Không thể để thanh kiếm này rời đi!" Hải Thanh Mạc hô lớn.
Ma chủ vận khởi chút khí lực cuối cùng, lại một lần nữa nhảy lên, một tay nắm chặt chuôi kiếm. Thế nào mà Hồng Mông kiếm lại đột nhiên xoay chuyển, tự động xuất một kiếm nhắm thẳng về phía cô. Ma chủ kinh hãi, vội vàng buông chuôi kiếm, lùi về sau. Hồng Mông kiếm nhân cơ hội đó, trực tiếp xuyên qua chiến trường, nhấc lên ngàn tầng sóng lớn, xông thẳng về phía Tu La giới.
"Phải ngăn cản thanh kiếm này!" Sở Sơn Cô muốn đuổi theo, lại bị hai tên Đọa Tiên bên cạnh đồng thời vung chưởng ngăn cản.
Lúc này Hải Thanh Ngôn mới phá vỡ vòng vây, một chân đạp lên thân kiếm, sau đó xoay người, nắm chặt chuôi kiếm: "Bắt được ngươi rồi!"
Nhưng trên thân Hồng Mông kiếm lại lóe lên một luồng sáng tím, ngay sau đó một đạo niệm lực vô cùng cường đại dâng lên từ trường kiếm, trực tiếp kéo Hải Thanh Ngôn về phía Tu La giới.
"Bị phong ấn trong kiếm rồi mà vẫn còn náo loạn như vậy sao?"
Hải Thanh Ngôn vung mạnh tay trái, quát: "Vạn Quyển Thư, Thánh Nhân Ngôn!"
Chỉ thấy nơi biên giới giữa nhân gian và Tu La giới, bỗng xuất hiện ảo ảnh một bức tường sách khổng lồ. Từng quyển thánh hiền chi thư từ trên giá sách rơi xuống, sách mở ra, Thánh nhân chi ngôn hóa thành từng sợi thủy mặc trường tuyến, không ngừng rơi xuống Hồng Mông kiếm. Hải Thanh Ngôn thở hổn hển: "Mời!"
Trước bức tường sách, một ông lão râu tóc bạc trắng, thân hình cao lớn, tay cầm sách cổ xuất hiện. Ông lão cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sáng rực, giọng nói như chuông lớn: "Lui!"
Kiếm thế đột nhiên dừng lại, Hồng Mông kiếm kia vậy mà lại trở nên yên tĩnh. Hải Thanh Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."
Nhưng ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn "Ầm" sóng triều vạn trượng phóng lên cao, trực tiếp nuốt chửng bức tường sách kia, ảo ảnh Thánh nhân cũng theo đó sụp đổ. Hải Thanh Ngôn không thể cầm giữ chuôi Hồng Mông kiếm kiếm nữa, chỉ đành buông tay. Ngay sau đó, Hồng Mông kiếm xuyên qua biên giới cuối cùng, trở về Tu La giới.
"Bảo hộ Thánh chủ!" một tiếng gầm vang lên. Đám Đọa Tiên còn lại lập tức ngừng tấn công, quay người chạy về Tu La giới.
Minh chủ Tiên Thiên minh Lý Di Minh hô lớn: "Truy sát! Giết sạch bọn chúng!"
Sở Sơn bay lên phía trước, vung tay tạo ra một bức tường khí chắn trước mặt mọi người, trầm giọng nói: "Trong Tu La giới đầy rẫy kỳ trận và ác thú hung ác, không thể tự tiện xâm nhập."
Chỉ trong chốc lát, đám Đọa Tiên đã bỏ chạy toàn bộ, chiến trường trở lại yên tĩnh.
Triệu chân nhân thu hồi hai thanh trường kiếm. Theo đám Đọa Tiên rời đi, Đăng Thiên trận của chúng cũng tan biến. Hắn giậm nhẹ chân, bay đến bên cạnh Lý Đào Hoa, nhìn về phía xa: "Trận chiến này tạm thời kết thúc."
Lý Đào Hoa trầm giọng nói: "Nhưng Thánh chủ vẫn quay về Tu La giới."
"Phong ấn của Hồng Mông kiếm là không thể nghịch chuyển, thế gian chưa từng có người nào giải khai được phong ấn của Hồng Mông kiếm, cho dù có xảy ra chiến tranh, đó cũng là chuyện của ngàn năm sau." Triệu Chân Nhân vừa cười vừa nói.
"Kết thúc thật rồi sao? Trang chủ." Hải Thanh Mạc lẩm bẩm. Triệu Chân Nhân nói: "Nếu bây giờ hắn thật sự phá kiếm chui ra, ta hắn quyết đấu một trận với hắn."
"Được. Vậy ta yên tâm..." Hải Thanh Mạc ngửa đầu ngã xuống đất: "... ngất rồi."