Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 419: Kết Thúc

Chương 419: Kết thúc Chương 419: Kết thúc

Chương 419: Kết thúc

Bảy ngày sau.

Bên ngoài Tu La đảo, một bức tường thủy triều nối liền trời và biển lại một lần nữa dâng lên, ngăn cách thiên địa hai bênmột cách triệt để. Nhưng lần này, không phải là trận pháp do bên phía nhân gian bố trí, mà là do Tu La đảo bên kia lập nên. Theo Sở Sơn Cô suy đoán, chắc là do Quan Bạch Phụ bày bố. Hiện giờ bọn chúng nắm giữ Hồng Mông kiếm phong ấn Thánh chủ và Tam đại Tà thần nhưng lại không có cách nào phá giải phong ấn của kiếm này, chỉ có thể án binh bất động, chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Còn bên phía nhân gian, Đảo chủ đã qua đời, Trận pháp sư đệ nhất thiên hạ Sở Sơn Cô bèn ở lại Tu La đảo, thay thế hắn giám sát nhất cử nhất động của Tu La Giới. Còn Càn Khôn Cửu Trần hai chân gần như tàn phế, từng là thiên hạ đệ nhất Thuấn thuật sư, nay thuấn thuật mười phần chỉ còn lại một, không quay về Thiên Tế Lưu, mà ở lại Tu La đảo, ngày ngày cùng Sở Sơn Cô chơi cờ, đấu khẩu, khiến cho hòn đảo nhỏ cô tịch này thêm vài phần sinh khí.

Hải Thanh Thiên cũng thi triển Việt Quang thuật, có thể coi là may mắn hơn một chút, tuy rằng bản thân bị trọng thương, không thể nào thi triển loại Thuấn thuật cường đại như vậy nữa nhưng không đến mức tàn phế, hơn nữa hắn vốn là một Kiếm thuật sư. Hải Thanh Ngôn vốn định đưa đệ đệ của mình về Lan Lăng thành nhưng Bắc Thần Thánh nữ lại đến sau đó một bước, cướp hắn đi mất. Trong kinh đô của Bắc Thần quốc Thịnh Kinh thành có y sư giỏi nhất thiên hạ, đây là lý do không thể nào cự tuyệt. Vì vậy, Thánh nữ Mặc Vân Nhiễm bèn thuận lý thành chương mang Hải Thanh Thiên máu me đầm đìa toàn thân không còn một tấc da lành lặn đi mất.

Khán Dần Thành chủ, thủ vệ Quỷ giới phía nam, trong trận chiến này đã hao hết toàn bộ lực lượng, sau khi trở về Khán Dần thành đã bắt đầu bế quan. Hải Thanh Ngôn bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời thay thế chức "Thành chủ", dẫn theo nửa đồ đệ Nam Môn Thư An và Đạo chủ Cửu Đạo, cùng nhau chấn nhiếp Quỷ giới đang rục rịch. Con rối đế vương kia vẫn chưa tìm ra cách khôi phục nguyên dạng, hắn chỉ biết đứng bên Hải Thanh Ngôn ngây ngốc nhìn dòng Hoàng Tuyền cuộn chảy, như đang nhìn người yêu thương nhất đời.

Những người còn lại tạm thời đều trở về kinh đô Thần Đô của Nam Dạ.

Bảy ngày sau, Hải Thanh Mạc mới khó khăn mở mắt tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Hắn thấy ánh nắng chiều tà ấm áp xuyên qua cửa sổ, chắc là hoàng hôn. Hắn đứng dậy, đẩy cửa bước ra. Một người mặc long bào màu đỏ đứng trước hàng rào, đưa lưng về phía hắn ngắm hoàng hôn.

"Long bào người khác đều màu vàng, sao long bào của ngươi lại màu đỏ?" Giọng Hải Thanh Mạc vẫn còn chút mệt mỏi.

Chu Hi xoay người, ngạo nghễ nói: "Bởi vì ta muốn làm minh quân, chứ không phải một vị Hoàng đế tầm thường."

Hải Thanh Mạc thở dài: "Ta còn tưởng rằng tỉnh dậy sẽ ở Lan Lăng thành, sao lại là Thần Đô thành? Thật là bực bội."

"Ngươi là hoàng tử Thần Đô, nhà ngươi phải ở Thần Đô, đừng suốt ngày nghĩ đến tòa thành của nước địch." Chu Hi khẽ nhếch mép, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo: "Chẳng qua, ta đã phong cho ngươi làm Tiêu Dao Vương, không bị ràng buộc bởi lễ nghi hoàng tộc, có thể tự do tự tại, rong ruổi khắp thiên hạ."

"Tiêu Dao vương? Từ lúc nào vậy?" Hải Thanh Mạc hỏi.

"Lúc ngươi hôn mê." Chu Hi tựa người vào lan can, ngón tay gõ nhẹ: "Sao ngươi lại muốn trở về Lan Lăng thành? Cho dù ngươi có muốn, thì tam đệ chơi đùa cùng ngươ, đại ca luôn dạy dỗ và bảo vệ hai ngươi đều không còn ở đó nữa. Ngươi không thể mãi mãi làm nhị thiếu gia gây chuyện thị phi, tiêu dao tự tại được, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi."

"Bọn họ chưa về Lan Lăng thành sao?" Hải Thanh Mạc nhíu mày.

"Đại ca ngươi đã bạch nhật phi thăng, hiện nguyên hình là lão tổ tông Lan Lăng thành, sao có thể trở về phủ Thành chủ? Hiện giờ Khán Dần Thành chủ trọng thương đang bế quan, hắn tạm thay vị trí Thành chủ, phụ trách trấn giữ Hoàng Tuyền. Còn tam đệ ngươi, vì sử dụng cấm thuật Việt Quang, bị trọng thương, đã được Bắc Thần thánh nữ đưa về Thịnh Kinh thành trị thương." Chu Hi mỉm cười nói.

Hải Thanh Mạc lộ vẻ lo lắng: "Ta phải đi xem thử."

"Yên tâm đi, y sư đệ nhất thiên hạ đang trong Thịnh Kinh thành, hắn sẽ chữa khỏi cho tam đệ của ngươi. Mà sau đó, đại ca của ngươi có sứ mệnh thuộc về hắn, tam đệ của ngươi có rèn luyện của riêng mình, còn ngươi cũng tự có hành trình thuộc về bản thân." Chu Hi phất ống tay áo, cao giọng nói.

"Hành trình của ta?" Hải Thanh Mạc trầm giọng hỏi.

"Có một vị khách, đã đợi ngươi bảy ngày rồi." Chu Hi xoay người, nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể hóa thành một luồng sáng đỏ biến mất.

Hải Thanh Mạc cảm giác được phía sau xuất hiện một bóng đen, hơi nghiêng đầu, sau đó mỉm cười: "Ma chủ ở Thần Đô thành bảy ngày rồi sao? Những người tu hành trong thành, sợ là cả ngày ngủ không yên nhỉ?"

Ma chủ đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc, đáp: "Ta đã che giấu khí tức của mình, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy ta là hộ vệ mới được Hoàng đế đề bạt, bọn họ không biết thân phận của ta."

Hải Thanh Mạc xoay người, cúi đầu nói: "Lần này có thể vượt qua kiếp nạn nhân gian, đa tạ Ma chủ ra tay tương trợ."

"Ở Vạn Kiếm Sơn, đại quân Ma tộc đã rời khỏi nhân gian, phần lớn các đại tiên môn của Bắc Thần cũng lui quân, chỉ còn lại nghĩa huynh của ngươi là Kim Phượng Hàm mang theo vài tên cao thủ đóng quân ở đó." Ma chủ chậm rãi nói: "Về phần vì sao ta ở đây chờ ngươi, ngươi nên biết nguyên nhân."

Hải Thanh Mạc gật đầu cười: "Ta nhớ, ta đã đồng ý với Sơn chủ sẽ giúp các ngươi phong ấn U Tuyền kia."

"Ngươi có làm được không?" Ma chủ hỏi.

"Sơn chủ truyền cho ta thiên địa chi lực nhưng hiện tại ta vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ, có lẽ cần một khoảng thời gian tu hành." Hải Thanh Mạc đáp.

"Thiên địa chi lực? Ta sẽ dạy ngươi." Ma chủ rất dứt khoát.

Hải Thanh Mạc ngẩn người: "Ma chủ, ngươi biết sử dụng thiên địa chi lực?"

"Ta không dùng nhưng từng thấy Thanh Sơn sử dụng, biết được không ít pháp môn trong đó." Ma chủ xoay người. "Đi thôi."

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Có cần gấp gáp vậy sao?"

"U Tuyền có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nếu để ma khí bao trùm Ma giới, ta sẽ không chút do dự dẫn dắt tộc nhân tiến vào nhân gian. Đến lúc đó, chiến tranh giữa hai giới là điều không thể tránh khỏi." Ma chủ bình thản.

"Ta hiểu rồi. Chờ khi mặt trời lặn, ta sẽ rời khỏi đây, cùng ngươi đến Ma giới." Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn.

"Ta sẽ đợi ngươi ở cửa thành Thần Đô." Ma chủ xoay người, bước về phía trước một bước, thân hình lập tức biến mất.

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Chẳng được nghỉ ngơi chút nào!"

"Bây giờ ngươi mới cảm thấy vậy sao? Từ ngày ta chín tuổi vào cung đã có cảm giác này rồi, phiền phức cứ nối tiếp chẳng dứt." Một giọng nói lười biếng vang lên trên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc. Hắn ngẩng đầu, thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên mái hiên.

Hải Thanh Mạc cười nói: "Ngọa Hổ sư huynh."

"Ai là sư huynh của ngươi?" Ngọa Hổ bĩu môi.

"Hồng Niệm cô nương đâu rồi?" Hải Thanh Mạc hỏi.

Ngọa Hổ nhún vai: "Ta không nói cho ngươi biết."

Hải Thanh Mạc bèn cao giọng gọi: "Hồng Niệm cô nương! Hồng Niệm cô nương!"

"Đừng gọi nữa, muội ấy đang ở Vọng Nguyệt tửu lâu tại Thần Đô chờ ngươi." Ngọa Hổ mất kiên nhẫn nói.

"Cáo từ." Hải Thanh Mạc xoay người, phi thân từ trên lan can xuống.

Tại Vọng Nguyệt tửu lâu, Hồng Niệm hiếm khi khoác lên mình bộ y phục đỏ rực, mái tóc được búi gọn gàng bằng một cây trâm hoa đào, cô ngồi bên cửa sổ, thong thả nâng chén tự rót tự uống.

"Sao ta còn chưa tới, Hồng Niệm cô nương đã tự rót rượu uống rồi?" Hải Thanh Mạc đột nhiên hiện thân, ngồi xuống đối diện Hồng Niệm.

Hồng Niệm cũng rót cho Hải Thanh Mạc một chén rượu: "Còn tưởng ngươi phải ngủ thêm ba ngày nữa chứ?"

"Có lẽ biết nơi này không phải Lan Lăng thành, cho dù tỉnh lại cũng chẳng được bình an trong chốc lát, nên ta mới mãi chìm trong giấc ngủ." Hải Thanh Mạc cười khẽ, uống cạn chén rượu trước mặt.

"Sắp phải lên đường rồi sao?" Hồng Niệm hỏi.

"Ngươi cũng biết, vị đó không dễ chọc, thời gian cô ta cho ta rất ngắn, chỉ đến khi mặt trời lặn mà thôi." Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tà dương chỉ còn le lói.

"Cô ấy đợi ngươi bảy ngày, xem ra rất cố chấp." Hồng Niệm ẩn ý.

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Cô ta chỉ yêu Sơn chủ ngàn năm trước, một Sơn chủ độc nhất vô nhị, đối với ta nào có chút tình cảm, có chăng chỉ là căm hận. Cô ta đợi ta là muốn mượn thiên địa chi lực của ta để áp chế U Tuyền của Ma tộc bọn họ."

Hồng Niệm uống cạn chén rượu: "Ta biết."

Gương mặt Hải Thanh Mạc bỗng chốc ửng đỏ, không biết là do ánh hoàng hôn chiếu rọi hay bởi men rượu, gương mặt nóng bừng. Gã tiếp tục bưng chén rượu lên định uống một ngụm, nào ngờ trong chén đã cạn sạch, chỉ đành ngượng ngùng rót thêm một chén: "Chuyến này đi rồi, không biết lại phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa đây."

"Dù sao chuyến đi này là để trợ giúp bọn họ, chắc sẽ không làm khó ngươi, đừng lo lắng." Hồng Niệm trấn an: "Chỉ là chuyện áp chế U Tuyền, nghe đã thấy vô cùng gian nan, e là không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, sợ rằng chuyến đi này sẽ mất rất nhiều năm."

"Còn ngươi? Ngươi muốn trở thành tướng quân dưới trướng Chu Hi, cùng hắn thống nhất nhân gian sao?" Hải Thanh Mạc hỏi.

“Chu Hi ta sửa án oan cho phụ thân, hiện giờ ta kế thừa chức vị Đại tướng quân của người." Hồng Niệm nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay. "Để báo đáp, sau này khi hắn Bắc phạt, ta sẽ là Đại tướng quân tiên phong cho hắn."

"Hầy, nơi chiến hỏa thiêu đốt đầu tiên e là Lan Lăng thành." Hải Thanh Mạc lắc đầu.

"Lan Lăng thành có tấm lệnh bài thiên hạ vô sự, được Thánh nhân nhân gian bảo hộ, có lẽ sẽ thoát khỏi chiến tranh." Hồng Niệm phất tay. "Nhưng đó cũng là chuyện nhiều năm sau."

"Phải, rất nhiều năm sau. Nhưng hoàng hôn cũng chỉ còn một khắc nữa là tắt." Hải Thanh Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cau mày.

"Uống rượu thôi." Hồng Niệm giơ ly rượu trong tay.

"Ừ, uống rượu." Hải Thanh Mạc nâng ly rượu, hai người chạm nhẹ, uống cạn một hơi.

Sau đó hai người không nhắc đến những chuyện phiền lòng nữa, chỉ tán gẫu vu vơ, chẳng mấy chốc đã uống cạn bình rượu, ngoài cửa sổ cũng chẳng còn chút ánh sáng nào. Hải Thanh Mạc hơi ngà ngà say, cười nói: "Uống một bình rượu trong nửa khắc hương, lại là khoảng thời gian vui vẻ thoải mái nhất bấy lâu nay."

Nhưng đúng lúc này, trên không trung vang lên tiếng sấm rền, một đám mây đen không biết tụ tập từ khi nào hiện ra trên không Thần Đô thành.

Đám thiên sư Khâm Thiên giám loạng choạng đi ra từ Quan Tinh đài, người chạy trước tiên là một lão thiên sư sắp bước vào Thiên Bệ cảnh. Lão nhìn mây đen trên đỉnh đầu, giọng run run: "Ma khí thật cường đại! Chuyện gì thế này, chẳng lẽ đại quân Ma tộc đánh đến Thần Đô thành rồi sao?"

Chu Hi đứng trên mái hiên Thiên Tỉnh cung, áo đỏ tung bay trong ma phong, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, cười nói: "Ma chủ nóng vội thật, xem ra muốn lật đổ Thần Đô thành của chúng ta đây mà."

Ngoài cửa thành, Ma chủ đưa tay khẽ xoay, vô số sấm sét nổ vang trong đám mây đen.

Hải Thanh Mạc đứng dậy, cúi đầu nói với Hồng Niệm: "Hồng Niệm cô nương, lúc gặp lại —— "

"Hả? Lúc gặp lại?" Hồng Niệm ngẩng đầu.

"Hy vọng còn có thể thấy ngươi mặc bộ y phục đỏ này, trông rất đẹp." Hải Thanh Mạc mỉm cười, sau đó tung người một cái, một khắc sau đã đáp xuống bên cổng thành.

Ma chủ hơi nghiêng đầu, thấy Hải Thanh Mạc, bèn thu tay về: "Luyến tiếc đến vậy sao?"

"Phải, luyến tiếc đến vậy đấy." Hải Thanh Mạc đáp đầy ẩn ý.

"Đi thôi." Ma chủ xoay người đi về phía trước, Hải Thanh Mạc nhún vai cũng theo sau.

Lúc này, phía trước có hai kiếm khách trẻ tuổi đang đi tới, một nam một nữ, một người áo xanh, một người áo trắng, nam tử áo xanh tay cầm một quả đào đỏ rực, nét mặt tươi cười như gió xuân, nữ tử áo trắng bên hông đeo kiếm, khí chất có phần lạnh lùng. Dung mạo hai người họ vô cùng xa lạ nhưng không hiểu sao Hải Thanh Mạc có cảm giác thân quen, không nhịn được nhìn thêm vài lần nhưng vẫn không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào. Mãi đến khi hai người đi ngang qua, Hải Thanh Mạc bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa đào, gã đột nhiên quay đầu lại.

Hai thanh kiếm, một đóa hoa đào, chỉ có thể là bọn họ!

Đúng lúc này, nam tử áo xanh cũng quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn.

"Sở đại ca, Tiểu sư muội." Hải Thanh Mạc khẽ gọi.

"Đi thôi." Ma chủ đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc, chỉ trong chớp mắt, một luồng gió mạnh thổi qua, Hải Thanh Mạc đã cùng Ma chủ ngự gió đi trên chín tầng trời.

Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: "Xem ra bọn sư muội đã bắt đầu tự do đi lại trong nhân gian rồi."

Ma chủ nói đầy ẩn ý: "Thiên hạ rộng lớn, hai chữ tự tại, nói ra thì dễ, muốn có được lại khó khăn muôn phần."

"Thực ra chẳng khó khăn." Hải Thanh Mạc nhìn về phía xa xăm: "Chỉ cần biết rõ trong lòng mình muốn gì."

"Vậy ngươi muốn gì?" Ma chủ hỏi.

"Ta cũng muốn được như tiểu sư muội, tự tại rong ruổi khắp nhân gian, đương nhiên là cùng với người ta yêu thương." Hải Thanh Mạc ngoảnh đầu nhìn về phía thành Thần Đô đã trở nên nhỏ bé: "Chuyện của ta và cô ấy, vẫn chưa thực sự bắt đầu."

~ HẾT ~
Bình Luận (0)
Comment