Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 8 - Chương 8: Chuyện Xưa

Chương 8: Chuyện xưa Chương 8: Chuyện xưa

Chương 8: Chuyện xưa

Dịch: Athox

-------------------

“Hiện nay trên đời có vô số môn phái tu hành, trong đó nổi danh nhất là nhất sơn nhị minh tam môn, tứ gia ngũ phái lục nhân. Nhị minh chính là Chính Khí minh tại Bắc Thần quốc, Thiên Sinh minh ở Nam Dạ quốc, tam môn ý chỉ Thanh Vân môn, Phong Tuyết môn và Vạn Pháp môn. Tứ gia chỉ Lý gia ở Bạch Câu thành, Chu gia ở Thư Mạc thành, Tư Mã gia ở Thương Lâm thành, Bách Lý gia ở Bạch Chỉ thành. Ngũ phái là Thái Ất phái, Tinh Tú phái, Tiên Hà phái, Khuynh Thành phái, Vân Cô phái. Còn lục nhân ý chỉ sáu vị Thánh Nhân, đã phá tứ cảnh nhưng vẫn không phi thăng, lưu lại ở nhân gian.” Sau khi Quân Cửu rời khỏi, Hồng Niệm kiên nhẫn bắt tay vào giảng giải về người tu hành trong thiên hạ cho Hải Thanh Mạc.

“Lưu lại ở nhân gian làm gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Hồng Niệm thở dài một tiếng, qua những lời bọn họ vừa trò chuyện, cô đã có thể xác nhận Hải Thanh Mạc này rõ ràng là “người dưới núi”. Lên tới cảnh giới Tiêu Dao trở lên được gọi là người trên núi; còn chưa vào nhất phẩm nhưng đã bắt đầu tu hành thì là người tu hành; còn người dưới núi tức là vốn dĩ chẳng biết chân tướng của Nhân Gian giới này, cho rằng nhân gian phàm tục chẳng qua chỉ là hai vương triều đối lập, mọi người sống trên đời chỉ có trăm năm ngắn ngủi, thành tựu lớn nhất cũng chỉ tới mức vào triều làm quan; cái gì mà ngự kiếm phi hành, cưỡi hạc về trời đều là chuyện trong truyền thuyết. Cái này cũng không có gì lạ lùng, đa số mọi người đều là “người dưới núi” không phải bất cứ ai cũng được các môn phái tu hành lựa chọn làm đệ tử dưới trướng. Không cách nào gia nhập môn phái tu hành, cũng là mất đi cơ hội thật sự nhận biết Nhân Gian giới này. Nhưng dẫu sao thân phận của Hải Thanh Mạc cũng rất đặc biệt, hơn nữa hắn được gửi nuôi ở Lan Lăng Hải gia, trăm năm qua Lan Lăng Hải gia đã có không ít kỳ tài tu hành, ngay cả gia chủ Hải Ly cũng là người tu hành, Hải Thanh Mạc lại vô tri như vậy, đúng là hiếm thấy. Cô chỉ thầm than trong lòng, sau đó tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy trên đời này có quỷ không?”

Hải Thanh Mạc sợ hết hồn: “Trên đời này có quỷ thật à?”

Hồng Niệm bất đắc dĩ nói: “Trên đời này có quỷ thật.”

Hải Thanh Mạc lắc đầu: “Ta không tin, nếu có quỷ, vì sao ta chưa từng thấy?”

Hồng Niệm tiếp tục nói: “Ngàn năm trước thiên hạ là nơi sinh sống chung cho cả tiên, nhân, ma, quỷ. Nhân Gian giới là nơi nối liền với các giới, thường trở thành vị trí giao tranh của tứ giới, thế nên khắp nơi trong thiên hạ đâu đâu cũng dấy lên ngọn lửa chiến tranh, phàm nhân sinh sống khổ cực không thể tả. Nhân loại vốn là chủng tộc yếu ớt nhất nhưng cũng là chủng tộc có nghị lực nhất. Trong dòng sông lịch sử năm rộng tháng dài, có không ít cường giả nhân tộc bắt đầu nắm giữ pháp môn chiến đấu. Tu luyện kiếm thuật, dùng niệm ngự kiếm, dựa vào một thanh kiếm mà tung hoành thiên hạ, được gọi là kiếm thuật sư. Sau đó cũng có một số người tu hành sử dụng những binh khí khác, công pháp tu hành không chênh lệch mấy, những người này được gọi là binh võ giả. Còn tu luyện thân pháp, dùng tốc độ thủ thắng, dựa vào tốc độ cực nhanh đối địch gọi là thuấn thuật sư. Tu luyện trận pháp, dùng trận vây địch, dựa vào trận pháp kỳ môn hành tẩu trên thế gian được gọi là trận pháp sư. Ngoài ra còn có người tu luyện công pháp ma tộc, mượn lực lượng âm thế u tuyền, dùng thuật pháp quỷ dị giết người, loại này được gọi là chú thuật sư, cũng là dị loại tại nhân gian, không được phép tồn tại trên đời.”

Hải Thanh Mạc nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng giống nhưng câu chuyện trong sách, nghe có vẻ rất thú vị, gã hỏi: “”Sau đó thì sao?”

Hồng Niệm nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Sau này, số lượng người tu hành càng lúc càng nhiều, các cường giả Nhân Gian giới thiết lập quy củ với các giới khác. Từ đó trở đi Nhân Gian giới chỉ là Nhân Gian giới, các giới khác ở lại trong các giới khác. Trong nhân loại có bốn vị thánh nhân chí cường cố thủ bốn phương, bảo vệ bình an cho thiên hạ. Bốn người này lần lượt gọi là trang chủ, đảo chủ, sơn chủ và thành chủ.”

“Càng ngày càng thú vị.” Hải Thanh Mạc chỉ hận bên cạnh không có một đĩa hạt dưa, không thể vừa cắn vừa nghe: “Nói về trang chủ trước đi.”

Giọng nói của Hồng Niệm mang vẻ tôn kính: “Trang chủ Đào Hoa sơn trang trên Côn Luân sơn - Triệu chân nhân, say mộng tỉnh lại, không cha không mẹ. Theo lời Triệu chân nhân nói, chân nhân vốn ở trong một giấc mộng đẹp, trong mộng còn thành thân với một cô gái dưới tán cây hoa đào, khi tỉnh lại đã tới nhân gian này. Hơn nữa vừa vào nhân gian đã là trên tứ cảnh, tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Sau khi các giới còn lại thối lui, Triệu chân nhân xây dựng một tòa Đào Hoa sơn trang ở nơi cực hàn Côn Luân sơn, trong sơn trang trồng một cây hoa đào quanh năm không tàn. Triệu chân nhân ngồi dưới tán cây, ngồi một lần mà cả mấy trăm năm. Chân nhân thủ hộ Thiên môn, bất luận tiên nhân trên trời hay cường giả trên thế giới, muốn đi lại trên trời dưới đất đều phải được chân nhân cho phép.”

“Còn mạnh hơn tiên nhân?” Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh.

Hồng Niệm gật đầu: “Ít nhất cũng mạnh hơn đám tiên nhân vẫn ngấp nghé nhân gian.”

“Tới sơn chủ đi.” Hải Thanh Mạc vội nói.

Nhìn vẻ mặt như nghe kể chuyện của Hải Thanh Mạc, giờ phút này giọng điệu Hồng Niệm lại có vẻ bất đắc dĩ: “Sơn chủ từng là trận pháp sư cao cường nhất thế gian, cũng là kiếm thuật sự đứng đầu thế gian, sơn chủ ở trong Thập Vạn Đại Sơn nằm phía tây, bố trí Vạn Kiếm trận tại đó, dùng một vạn thanh trường kiếm chất chứa lực lượng chính đạo nhân gian ngăn cản toàn bộ ma tộc xâm lấn nhân gian. Một khi có kẻ trong ma tộc định vượt rào, sẽ có một thanh trường kiếm rời trận đuổi giết tới chân trời góc bể. Nhưng mấy năm gần đây uy lực của Vạn Kiếm trận đang từ từ tiêu tán, cho nên thi thoảng lại xảy ra chuyện một số kẻ trong ma tộc lẳng lặng lẻn vào Nhân Gian giới. Còn thành chủ ở phía nam chính là thành chủ Nam Hải Quan Dần thành, đây là nơi tiếp giáp giữa người và quỷ, bên ngoài Quan Dần thành là một thác nước từ trên trời đổ xuống, cũng là Hoàng Tuyền mà mọi người hay nói. Trong truyền thuyết thành chủ Quan Dần thành đi ra từ trong Hoàng Tuyền, vị thành chủ này không phải người không phải quỷ, không phải tiên cũng không phải ma, nhưng lại thay nhân gian bảo vệ quỷ thành cực kỳ nguy hiểm này. Nghe nói thuộc hạ của thành chủ đều là âm binh âm tướng, không phải người cũng chẳng phải qủy. Còn đảo chủ, ghi chép về người này lại cực kỳ ít ỏi, chỉ biết khi xưa người này đã lên trời trở thành tiên nhân, nhưng cuối cùng lại hạ giới trở về nhân gian, tới Đông Hải Bồng Lai đảo, xuất một kiếm làm dấy lên cơn sóng quét qua vạn hải, xây dựng một bức tường biển, ngăn cách thế gian này, tạo ra một thế giới mới đặt tên là Tu La giới. Bên trong Tu La giới giam giữ những kẻ bị các giới trục xuất, có người, có ma, có tiên, có quỷ, nhưng đều là những kẻ phạm trọng tội. Còn đảo chủ, chính là người bảo vệ Tu La giới.”

Hải Thanh Mạc tính thử: “Trang chủ, sơn chủ, đảo chủ, thành chủ mới là bốn vị. Còn hai vị thánh nhân thì sao?’

Hồng Niệm trả lời: “Hai vị thánh nhân còn lại, Bắc Thần quốc có một vị, Nam Dạ quốc có một vị. Bên Bắc Thần quốc chính là lưu chủ Thiên Tế lưu Càn Khôn Cửu Trần; bên Nam Dạ quốc chính là Tọa Vong Tiên Sinh của Tư Vô Nhai - Sở Sơn Cô. Chính vì có thánh nhân trấn thủ cho nên hai nước mới có thể cường thịnh lâu năm, không hề sa sút.”

Hải Thanh Mạc suy nghĩ rồi nói: “Vì sao hai đại vương triều giao chiến nhiều năm mà thánh nhân chưa bao giờ xuất hiện?”

Hồng Niệm trả lời: “Sau lưng đợt chiến tranh đều có bóng dáng người tu hành, hơn nữa mỗi trận chiến đều cực kỳ thảm khốc, chẳng qua người thường không biết đến thôi. Hơn nữa sáu vị thánh nhân hầu như không tham gia việc nhân gian, trừ phi gặp đại sự khiến cả thiên hạ rung chuyển, bọn họ mới ra tay.”

Hải Thanh Mạc gật đầu, cuối cùng chép miệng một tiếng: “Chưa đã nghiền chưa đã nghiền, câu chuyện này đúng là quá hay.”
Bình Luận (0)
Comment