Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 9 - Chương 9: Quân Kiến

Chương 9: Quân Kiến Chương 9: Quân Kiến

Chương 9: Quân Kiến

Dịch: Athox

-----------

“Đây không phải chuyện kể, đây là chuyện có thật.” Hồng Niệm nghiêm mặt nói: “Đặc biệt là khi bàn luận về thánh nhân, không được nói năng linh tinh, nếu dám nói bừa, cẩn thận được thiên lôi hầu hạ đấy.”

“Cô nói Triệu trang chủ tỉnh mộng dưới một gốc cây hoa đào, sau khi tỉnh lại đã là thánh nhân, sao nghe như lừa đảo vậy? Chẳng lẽ hắn từ thiên địa khác nhập mộng đến đây, ta không tin.” Hải Thanh Mạc vẫn lắc đầu.

Vừa dứt lời, buổi tối vốn yên tĩnh bỗng có tiếng sấm nổ.

Hải Thanh Mạc vội vội vàng vàng đi ra cửa, chỉ thấy trên bầu trời đêm không có tới một áng mây, ánh trăng treo cao trên không trung, là một buổi tối thời tiết rất đẹp, sao đột nhiên lại có tiếng sấm?

“Chẳng lẽ ta nghe nhầm?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc.

“Ầm” lại một tiếng sấm, còn có tia điện lướt qua chân trời.

“Ta sai rồi, Triệu chân nhân, tha cho ta một mạng!” Hải Thanh Mạc vội vàng xin bầu trời tha thứ.

Lúc này không trung mới yên tĩnh trở lại, một đóa hoa đào chậm rãi rơi từ trên không xuống, Hải Thanh Mạc giơ tay nhận lấy, rõ ràng là đêm thu, sao lại có hoa đào. Gã rùng mình một cái, hoa đào trong tay cũng nhanh chóng hóa thành bột phấn.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Hồng Niệm nghi hoặc nói.

“Hoa đào! Vừa rồi có một đóa hoa đào rơi vào tay ta!” Hải Thanh Mạc vội vàng nói.

Hồng Niệm xua tay nói: “Vớ vẩn, đang mùa thu, lấy đâu ra hoa đào.”

“Ngươi không tin, sao giờ lại tới phiên ngươi không tin.” Hải Thanh Mạc vội vàng lật qua qua lật lại bàn tay mình: “Có hoa đào thật mà, có hoa đào thật mà! Ngay ở trên tay ta! Vừa rồi còn có mà? Đúng rồi, Hồng Niệm cô nương, vừa rồi ngươi có nghe trên không trung có tiếng sấm nổ không?’

“Đang buổi tối trời trong trăng sáng sao thưa, lấy đâu ra sấm sét, nói linh tinh cái gì thế?” Cuối cùng Hồng Niệm cười khúc khích: “Không phải ngươi tưởng vừa rồi thánh nhân nghe thấy lời ngươi nên trừng phạt đấy chứ? Ta nói đùa thôi, thế gian có ngàn vạn chúng sinh, thánh nhân đâu thể quan tâm tới từng người được, hơn nữa thánh nhân cũng chẳng hẹp hòi đến vậy.”

“Hắn đúng là hẹp...” Hải Thanh Mạc nhớ tới chuyện vừa rồi, đành nuốt nửa câu sau vào bụng: “Thế thì chắc hẳn trang chủ Đào Hoa sơn trang kia rất cao ráo, phong thái như thần tiên, chắc chắn hắn rất thích ăn quả đào, ngồi dưới cây hoa đào, chờ cô nương đã thành thân với mình trong mộng.”

Một cơn gió thu hiu hiu thổi vào trong sảnh, mang theo hương hoa đào khắp nhà.

Hải Thanh Mạc thấy Hồng Niệm mặt không biểu cảm, không dám nói thêm gì nữa, đột nhiên hít một hơi, tự hưởng thụ một chút rồi hỏi: “Đúng rồi, trong giới tu hành này thì Quân Kiến sơn có gì hay không? Vừa rồi không thấy ngươi nhắc tới.”

“Nhất sơn nhị minh tam môn, tứ gia ngũ phái lục nhân.” Hồng Niệm tiếp tục nói: “Trong đó nhất sơn ý chỉ Quân Kiến sơn.”

“Thế chẳng phải lợi hại lắm à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc.

“Nếu đặt ở vài chục năm trước, đúng là xứng với hai chữ lợi hại, lúc đó cho dù thanh thế của nhị minh không ngừng cất cao, tứ đại gia tộc liên tiếp xuất hiện thiên tài hiếm có, mọi người vẫn không thể quên được phía trước tất cả các môn phái có một ngọn núi đè nặng. Ngọn núi này chính là Quân Kiến sơn. Nhưng ba mươi năm trước, Vạn Kiếm trận bị trưởng lão Ma tông đục thủng một lỗ, lượng lớn yêu ma xâm lấn nhân gian. Quân Kiến sơn được chưởng môn chân nhân dẫn đầu, cùng với tám vị trưởng lão dưới trướng kết thành Kiếm Lao trận, ngăn cản đám yêu ma. Cuối cùng chín người còn dùng thân tế kiếm, kiếm ý trên người hóa thành chính khí nhân gian, tu bổ Vạn Kiếm trận, nhờ đó mang lại cho nhân gia ba mươi năm bình an.” Hồng Niệm giải thích.

Hải Thanh Mạc ial nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu: “Quân Kiến sơn này, quả thật không tồi.”

Hôm sau, bình minh.

Quân Cửu ngồi một mình bên vách núi Cửu Long, ngắn phong cảnh xa xa, sau khi nhìn một lúc lâu đột nhiên đứng dậy, thân hình biến mất tại chỗ.

Ba tên thuấn thuật sư vốn đang chạy băng băng trên đường, đột nhiên thấy một bộ áo lục xuất hiện trước mặt bọn họ, ai nấy hoảng sợ, lập tức dừng lại.

“Thuấn thuật sư?” Quân Cửu lười biếng hỏi.

Thuấn thuật sư cầm đầu chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ là...”

Quân Cửu giơ tay chỉ tấm bia đá bên cạnh: “Nơi này đã là địa phận của Quân Kiến sơn.’

“Hóa ra là Quân Kiến sơn Quân Cửu tiên sinh.” Thuấn thuật sư cầm đầu lập tức phản ứng lại, vội vàng hàng lễ: “Chúng ta tới từ Chính Khí minh...”

“Nói bậy, rõ ràng các ngươi là người của Nam Dạ Mộc vương phủ.” Chỉ thấy một loạt rá rụng bay xuống chỗ Quân Cửu vừa đứng, ba tên thuấn thuật sư thân thể cứng đờ, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, vì Quân Cửu vừa rồi còn đứng trước mặt bọn họ, giờ lại xuất hiện sau lưng.

Trước mặt ba thuấn thuật sư đỉnh cao, Quân Cửu lại dạy cho bọn họ, thế nào mới là tốc độ chân chính.

“Có lẽ chạy cả ngày cả đêm thì tốc độ của kiếm thuật sư như ta kém hơn các ngươi, nhưng nếu chỉ trong chớp mắt, loại thuấn thuật sư chỉ có chút trình độ như ngươi đừng nên phô trương trước mặt ta.” Quân Cửu nhẹ nhàng lắc lư tấm lệnh bài trong tay, trên lệnh bài lại là ba chữ “Mộc Vương phủ”. “Môn khách của Nam Dạ vương phủ đi lại trong huyền môn chính tông ở Bắc Thần ta, các ngươi nói xem, có nên giết không?”

“Mong tiên sinh...” Thuấn thuật sư cầm đầu khó nhọc nói.

“Quay đầu lại.” Quân Cửu lạnh nhạt nói.

Ba người chậm rãi xoay người.

“Chạy thẳng về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất của các ngươi, chạy liên tục ba canh giờ rồi mới được nghỉ chân, trong thời gian đó không được giao tiếp với người khác, không được tự tiện dừng lại, bằng không phi kiếm bay ngàn dặm, đoạt mạng các ngươi. Có nghe rõ không?” Quân Cửu ném trả lệnh bài.

“Nghe rõ.” Thuấn thuật sư trả lời.

“Ta không cần nghe câu trả lời.” Quân Cửu lắc đầu.

Ba thuấn thuật sư nhìn nhau, không hề do dự cất bước bỏ chạy.

Quân Cửu vỗ tay, nhún vai, cũng tung người rời khỏi.

Trên đường núi, Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm cũng lên núi, đêm qua bọn họ nghỉ tạm ở phòng cho khách nơi lưng chừng núi, vẫn chưa thấy toàn cảnh của Quân Kiến sơn. Giờ phút này ra ngoài họ mới phát hiện hóa ra Quân Kiến sơn rộng lớn đến vậy, nơi nào cũng có đình đài lầu các được trang trí hoa mỹ tinh xảo, từng tòa nối tiếp nhau, không biết có bao nhiêu người trên núi mà Hồng Niệm nói tới. Còn trên đỉnh núi cao nhất, theo lời Hồng Niệm đó là căn lầu nổi tiếng nhất Quân Kiến sơn, gọi là Vọng Tiên các. Nghe nói leo lên đỉnh nơi đó thì chỉ giơ bàn tay lên là sờ được tới trời, ngươi cao giọng hô một câu, có lẽ còn nghe được tiên nhân trên bầu trời đáp lời. Hôm qua khi Quân Kiến sơn đi khỏi đã bảo bọn họ sáng hôm sau tới Vọng Tiên các tìm hắn.

“Lát nữa ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đồng ý. Ta đã đáp ứng vương gia sẽ đưa ngươi tới Chính Khí minh, vương gia cũng chọn sẵn sư phụ cho ngươi rồi, đó là Kim Phượng Hàm đứng thứ hai trên Tinh Vân bảng, kiếm thuật sư thiên tài trẻ tuổi nhất Bắc Thần. Tuy Quân Cửu có ơn cứu mạng chúng ta, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu nói báo ơn thì còn cách khác, huống chi trong vòng ba tháng mà muốn ngươi đánh bại thiếu chủ Thiên Khư các, rõ là vô lý. Nếu hôm nay ngươi ở lại Quân Kiến sơn, lúc về vương gia sẽ trách phạt ta.” Hồng Niệm sợ tới lúc đó Hải Thanh Mạc lại nói lung tung nên liên tục nhắc lại với gã.

Hải Thanh Mạc lại không đáp lời, chỉ trò chuyện câu được câu không về những chuyện kỳ thú trong giới tu hành mà hôm qua đã nói: “Hồng Niệm cô nương, khi Vạn Kiếm trận bị tổn hại, Chính Khí minh đang làm gì?”

Hồng Niệm nhớ lại một chút: “Đang tiến thành quyết đấu Phong Khôi ba năm một lần với Thiên Sinh minh. Quyết đấu Phong Khôi này sẽ quyết định biên giới thế lực của bọn họ trong ba năm kế tiếp, hai đại minh đều không muốn từ bỏ. Nhưng minh chủ Chính Khí minh cũng đích thân tới thánh địa phía tây, cùng bọn họ đối đầu với Ma tông.”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Vậy hắn vẫn sống sót trở về?”

“Đúng là vẫn sống sót trở về.” Hồng Niệm gật đầu nói.

Trong lúc trò chuyện, Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm đã đi tới bên ngoài Vọng Tiên các.

Quân Cửu vẫn mặc bộ trường bào xanh lục cực kỳ sạch sẽ, khóe miệng mang nụ cười điềm nhiên. Phía sau hắn không có ai, bên ngoài Vọng Tiên các cũng trống rỗng, lá rụng đầy đất, cứ như đã lâu rồi không có ai dọn dẹp. Quân Cửu vốn đang nhìn lên trời, ánh mặt trời chiếu rủ xuống, chiếu lên gương mặt hắn, càng tôn thêm vẻ nhã nhặn của hắn. Đợi tới lúc Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm đi tới trước mặt hắn, Quân Cửu mới hơi cúi đầu, nhìn Hải Thanh Mạc: “Đã quyết định chưa?”

“Đã quyết định rồi.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.

“Là quyết định ra sao?” Quân Cửu nói.

Hải Thanh Mạc chắp tay cúi đầu: “Diện kiến quân tử, xin vào Quân Kiến!”
Bình Luận (0)
Comment