Ngoại truyện 2
Tháng hai, nước F vẫn còn chìm trong cái lạnh se sắt của mùa xuân.
Tạ Diễm kéo chặt áo khoác, mang theo mùi sữa thoang thoảng bước ra khỏi trường, vừa đi đến cổng thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Tạ Diễm.”
Tạ Diễm dừng bước, quay lại xem thử. Người vừa gọi cậu là bạn cùng khóa, cũng là người nước Z tên Lạc Lê Khê, là một cô gái có gương mặt búp bê đáng yêu.
Lạc Lê Khê chạy đến trước mặt Tạ Diễm, ngẩng đầu nhìn cậu: “Mai là giao thừa rồi, cậu có kế hoạch gì không?”
Cô cố gắng giữ giọng điệu mình bình thường khi nói chuyện với Tạ Diễm, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự chờ mong.
Cô và Tạ Diễm nhập học cùng lúc, là hai người nước Z duy nhất trong lớp.
Ở nơi đất khách quê người có thể gặp được đồng hương, người ấy lại là một anh đẹp trai, chuyện này đối với Lạc Lê Khê mà nói thì quả thật là một chuyện vui bất ngờ. Cô cũng rất sẵn lòng làm quen với Tạ Diễm.
Tính tình Tạ Diễm cũng rất tốt, mỗi khi cô có việc nhờ Tạ Diễm giúp đỡ, Tạ Diễm đều sẽ giúp cô giải quyết.
Một người đẹp trai, lại còn tốt tính, hai người lại còn là đồng hương nơi đất khách quê người, Lạc Lê Khê không kiềm lòng được mà đem lòng yêu Tạ Diễm.
Lạc Lê Khê cũng biết Tạ Diễm ở trường rất được lòng mọi người, có rất nhiều người thích Tạ Diễm, nam nữ gì đều có đủ, cũng đã từng có không ít người điên cuồng theo đuổi Tạ Diễm. Nhưng kết quả đều bị Tạ Diễm từ chối, Tạ Diễm không chỉ từ chối bọn họ mà còn nói rõ rằng cậu đã kết hôn rồi, cậu có một người bạn đời mà cậu vô cùng yêu.
Lúc Tạ Diễm từ chối người theo đuổi, Lạc Lê Khê không có ở đó, cũng không biết được khi Tạ Diễm nói những lời này mặt cậu có bao nhiêu dịu dàng.
Theo Lạc Lê Khê, Tạ Diễm là một người học tập rất chăm chỉ, cậu chăm chỉ hơn bất kỳ người nào trong lớp, trong lúc những người kia đang nghỉ ngơi thì Tạ Diễm vẫn còn đang miệt mài luyện tập.
Cậu từ chối hết các lời mời xã giao và tiệc tùng của các bạn học, cậu như chìm đắm vào thế giới riêng của mình, ép bản thân phải học được nhiều nhất có thể trong thời gian ngắn nhất.
Có lần lúc làm việc chung với Tạ Diễm, Lạc Lê Khê nhịn không được hỏi Tạ Diễm, hỏi cậu tại sao lại phải cố gắng đến thế?
Tạ Diễm chắc chắn không thiếu tiền, cậu ở trong căn hộ cao cấp nhất, đồ mặc trên người cũng toàn hàng hiệu, theo lý thuyết thì không cần thiết phải gấp gáp như vậy.
Lạc Lê Khê còn nhớ khi ấy Tạ Diễm đã trả lời…
Vì có người đang đợi tớ về nhà.
Lúc Tạ Diễm nói câu này, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, trong mắt ẩn hiện tia sáng lấp lánh, vừa dịu dàng vừa ngập tràn sự nhớ nhung.
Khoảnh khắc đó Lạc Lê Khê mới nhận ra, Tạ Diễm nói mình đã kết hôn không phải là cái cớ để cậu ngăn cản đàn ong bướm, mà đó là sự thật.
Đồng thời cũng báo hiệu cho tình yêu của cô chưa kịp chớm nở đã bị b*p ch*t.
Thật ra có một số việc đã có dấu hiệu báo trước, mặc dù Tạ Diễm sẽ trả lời thắc mắc của cô, nhưng từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách lịch sự, chưa bao giờ tỏ ra quá thân thiết.
Lạc Lê Khê biết mình và Tạ Diễm không có khả năng, nhưng cô không thể ngăn cản trái tim mình yêu Tạ Diễm, cô không mong mình và Tạ Diễm có kết quả gì, chỉ cần có thể ở trong cùng không gian với Tạ Diễm, cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Đêm giao thừa, cô và các du học sinh người Hoa ở các trường khác sẽ cùng nhau tổ chức tiệc mừng năm mới, cô muốn mời Tạ Diễm đến tham dự. Ngoài lý do cô muốn ở cùng cậu lâu hơn, còn lý do khác nữa, dù sao thì Tết Nguyên Đán cũng là biểu tượng của sự đoàn viên, Tạ Diễm ở một mình sẽ cảm thấy hơi cô đơn, tham gia tiệc tối có thể tụ họp cùng với đồng hương, cùng đón một cái Tết vui tươi.
Lạc Lê Khê nói ra ý định của mình.
“Tớ có nhận được thiệp mời rồi.” Tạ Diễm nói: “Nhưng có đi hay không thì tớ vẫn đang cân nhắc.”
Đây xem như là gián tiếp từ chối lời mời của Lạc Lê Khê, ngày mai sẽ không tham gia tiệc mừng năm mới cùng cô.
Sao Tạ Diễm không nhận ra tình cảm của Lạc Lê Khê đối với cậu được, thế nên trước giờ cậu luôn giữ khoảng cách với Lạc Lê Khê, ngoại trừ những tiếp xúc khó tránh trong quá trình học tập, Tạ Diễm đều hạn chế tiếp xúc và nói chuyện nhiều với cô.
Mặc dù lúc này đang nói chuyện trực tiếp, Tạ Diễm vẫn thích đứng cách Lạc Lê Khê hơn một mét, không đứng quá gần.
Cậu biết Lạc Lê Khê hiểu ý mình, nên cậu cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói: “Nếu không có việc gì khác, vậy tớ xin phép về trước.”
Tạ Diễm nói xong, không đợi Lạc Lê Khê đáp lời, cậu gật đầu với cô rồi quay người rời đi.
Lạc Lê Khê nhìn theo bóng lưng Tạ Diễm, miệng khẽ hé, không nói nên lời, trong mắt mang theo vẻ u ám.
Ý của Tạ Diễm đã được biểu đạt rất rõ ràng rồi.
Cô không nên ôm trong lòng bất kỳ ảo tưởng nào nữa.
***
Căn hộ Tạ Diễm thuê cách trường khoảng hai mươi phút đi bộ, khi đi học hay tan học cậu đều đi bộ để ngắm nghía phong cảnh ven đường.
Thật ra thì trong nửa năm nay có không ít người giống Lạc Lê Khê.
Có người biết cậu đã có gia đình nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi cậu, bọn họ cho rằng bạn đời của cậu cũng đang ở nước Z xa xôi, cậu ở nước F này tìm người chơi qua đường, bạn đời của cậu làm sao biết được.
Chuyện này Tạ Diễm chỉ xem như trò cười nghe cho vui tai, lần sau gặp lại người này, ngay cả chào hỏi cậu cũng không muốn chào, tránh càng xa càng tốt.
Thái độ kiên quyết của cậu người khác cũng nhìn thấy, những người có ý với cậu ngày càng ít đi, người người đều biết cậu là tảng đá cứng không dễ lung lay, dồn bao nhiêu thời gian và công sức trên người cậu cũng vô ích.
Nửa năm qua, ngoại trừ phần tâm tư đặt trong việc học làm bánh thì phần còn lại Tạ Diễm đều dồn hết vào nỗi nhớ Cố Ngộ Sâm.
Chỉ khi xa cách Tạ Diễm mới biết được nhớ nhung là một loại cực hình, rõ ràng là mỗi ngày cậu đều video call với Cố Ngộ Sâm từ nửa tiếng đến một tiếng, nhưng chẳng thể nào vơi đi nỗi nhớ, ngược lại còn cảm thấy giày vò hơn khi mà chỉ có thể nhìn được mà không thể chạm được.
Không ít lần Tạ Diễm bị thôi thúc phải bay về nước ngay lập tức, so với Cố Ngộ Sâm thì sợ độ cao có đáng gì.
Vào những lúc như thế, Tạ Diễm sẽ lại cố gắng học tập hơn nữa, thế thì cậu có thể sớm ngày lấy được chứng nhận tốt nghiệp rồi về nước.
Cố Ngộ Sâm từng đề cập đến việc bay qua thăm cậu, mặc dù Tạ Diễm rất muốn nhưng cuối cùng đều từ chối.
Cậu sợ rằng một khi Cố Ngộ Sâm đến, cậu sẽ níu lấy tay anh để anh không thể trở về, hoặc là cậu sẽ lập tức thu dọn hành lý, bất chấp tất cả để theo Cố Ngộ Sâm về nhà.
Tạ Diễm vừa đi vừa nghĩ về Cố Ngộ Sâm, cảm thấy sự nhớ nhung tựa như trong lòng có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.
“Diễm Diễm.”
Có người gọi cậu, giọng nói như trong mơ và trong ký ức của cậu.
Tạ Diễm lắc đầu bất đắc dĩ, cười tự giễu, chắc cậu nhớ Cố Ngộ Sâm sắp điên rồi nên mới xuất hiện ảo giác âm thanh.
“Diễm Diễm.”
Giọng của Cố Ngộ Sâm lại vang lên.
Lần này Tạ Diễm chắc chắn mình không bị ảo giác, cậu sững người một lúc, sau đó ngẩng phắt đầu lên, cậu trông thấy một bóng hình cao lớn mà cậu rất quen thuộc đang đứng trước cửa căn hộ.
Cố Ngộ Sâm mặc áo khoác, đứng trong gió trời se lạnh, mỉm cười nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Tạ Diễm trống rỗng, nhưng cơ thể lại rất thành thật, nhanh chóng lao về phía Cố Ngộ Sâm, sau đó như chú gấu túi bám chặt lấy Cố Ngộ Sâm.
Cậu ôm Cố Ngộ Sâm một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân.
“Anh, sao anh lại đến đây?” Tạ Diễm ôm mặt Cố Ngộ Sâm hỏi, ánh mắt dán chặt vào mặt anh như muốn khắc sâu khuôn mặt ấy vào tim.
Cố Ngộ Sâm ngẩng đầu lên hôn Tạ Diễm: “Đến đón năm mới cùng em.”
Vừa dứt lời, Tạ Diễm đã trao anh nụ hôn nồng cháy.
Hai người hôn nhau trước cửa căn hộ như thể nơi không người, như muốn hôn bù lại những nụ hôn còn thiếu mấy tháng qua.
Không biết qua bao lâu, hai đôi môi đang quấn quýt nhau mới tách ra.
“Giờ có thể vào nhà được chưa nào?” Cố Ngộ Sâm cười hỏi Tạ Diễm.
Tạ Diễm không cảm thấy ngại vì mình quá nóng vội, cậu hôn Cố Ngộ Sâm thêm một cái nữa mới nhảy xuống, dắt Cố Ngộ Sâm vào căn hộ.
Cậu vừa mở cửa vừa hỏi: “Anh ơi, anh ăn cơm chưa?”
Chắc chắn là Cố Ngộ Sâm vừa xuống máy bay là đi thẳng đến đây, sau khi Tạ Diễm đóng cửa, cậu định đi vào bếp nấu cho Cố Ngộ Sâm tô mì thì tay đã bị Cố Ngộ Sâm giữ chặt, giây sau đã bị anh kéo vào lòng.
Giọng nói trầm thấp và khàn khàn vang lên bên tai Tạ Diễm: “So với ăn cơm, anh muốn ăn em nhiều hơn.”
“Em cũng vậy.”
Tạ Diễm vòng tay ôm lấy cổ Cố Ngộ Sâm, đưa ra đáp án trực tiếp nhất.
Môi lưỡi hai người lại lần nữa quấn quýt nhau.
Quần áo được cởi dần từ cửa chính đến cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, làm mờ đi hai bóng hình đang quấn quýt với nhau.
.
.
Đúng như câu “cách nhau ít ngày hơn mới cưới”, nhưng Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm không chỉ cách nhau ít ngày, mà là xa cách nhau tới nửa năm trời.
Mặc dù trước kia khi hai người video call, cũng có những khi không kiềm được d*c v*ng bản thân, điện thoại play hay videoplay là chuyện thường ngày, nhưng làm sao sánh được với súng thật đạn thật chứ.
Hai người “vật lộn” trong phòng tắm hồi lâu, lúc lên giường lại tiếp tục dính chặt nhau.
Đêm hôm đó, áo ngủ của Tạ Diễm cứ mặc rồi cởi, cởi rồi lại mặc, cuối cùng nó được cắn trong miệng, nằm sấp trên cửa sổ đón nhận tất cả từ Cố Ngộ Sâm.
***
Họ vờn nhau đến hừng đông mới đi ngủ, cũng may ngày mai Tạ Diễm không đi học, tha hồ say giấc nồng trong vòng tay Cố Ngộ Sâm.
Đây là giấc ngủ thoải mái nhất của cậu trong nửa năm qua, được Cố Ngộ Sâm ôm trong lòng, lòng cũng thấy bình yên, tất cả nỗi nhớ nhung đều được giải tỏa vào cuộc ân ái nồng nhiệt trước khi say giấc.
Tạ Diễm ngủ đến trưa mới dậy.
Cậu đánh thức bởi mùi thức ăn thơm phức, mơ mơ màng màng ngồi dậy khỏi giường, ngẩn ngơ một hồi mới nhớ ra hôm qua Cố Ngộ Sâm đã đến. Cậu đến cả giày cũng không mang, nhảy thẳng xuống giường, bịch bịch bật dậy chạy khỏi phòng, bất chấp những cơn đau trên người.
Chờ đến khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang nấu ăn trong bếp, Tạ Diễm mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ôm eo anh từ phía sau, áp sát người vào lưng anh: “Lúc em dậy không nhìn thấy anh, em còn tưởng mình đang nằm mơ.”
Nếu là mơ như Tạ Diễm nói, vậy thì cậu không muốn dậy nữa.
Cố Ngộ Sâm quay người, cúi đầu hôn Tạ Diễm, lúc sắp tách nhau ra, anh cắn một cái lên môi Tạ Diễm.
Tạ Diễm cảm thấy đau nhói, cậu lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Ngộ Sâm: “Giờ thì sao? Em có còn tưởng mình đang nằm mơ nữa không?”
Tạ Diễm cũng cắn lại anh, coi như trả đũa, cắn cắn rồi lại nhịn không được bật cười.
Cố Ngộ Sâm: “Chuẩn bị ăn cơm thôi, ngoan, ra ngoài ngồi đợi anh nha.”
Tạ Diễm ôm Cố Ngộ Sâm thêm một lúc lâu sau rồi mới lưu luyến rời khỏi bếp.
Xác nhận Cố Ngộ Sâm vẫn còn ở đó, Tạ Diễm mới để ý thấy trong phòng khách có thêm mấy cái vali, cậu đi đến xem thử, là bưu kiện từ trong nước gửi đến.
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhịp tim của Tạ Diễm bỗng nhiên tăng lên, cậu nhịn không được cất giọng hỏi Cố Ngộ Sâm đang ở trong bếp: “Anh ơi, mấy cái vali này là anh gửi đến hả?”
Cố Ngộ Sâm vừa làm xong sườn xào chua ngọt, đang bưng đĩa ra, sau khi nghe Tạ Diễm hỏi, anh liền đáp: “Ừm, anh gửi trước khi xuất ngoại.”
“Anh gửi gì thế ạ?” Tạ Diễm mắt lấp lánh nhìn Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm đặt đĩa lên bàn: “Vài bộ quần áo để thay của anh.”
Không đợi Tạ Diễm đáp lời, Cố Ngộ Sâm nói tiếp: “Việc trong nước anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nửa năm tới anh có thể ở đây làm việc.”
Ý của Cố Ngộ Sâm là nửa năm tới anh sẽ ở lại nước F cùng Tạ Diễm.
Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng khi nghe được câu xác nhận, lòng Tạ Diễm vui mừng khôn xiết, cậu nhanh chóng lao đến ôm chặt lấy Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm để mặc cho Tạ Diễm ôm, lát sau mới vỗ vỗ cậu: “Ngoan, đi rửa mặt đi rồi ra ăn cơm nào.”
Đáp lại Cố Ngộ Sâm là câu “Dạ” tràn đầy năng lượng.
Cố Ngộ Sâm đến, Tạ Diễm như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức trở nên tràn đầy sức sống.
***
Sau khi cơm nước xong, Cố Ngộ Sâm nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách có tấm thiệp mời dự tiệc. Trên thiệp mời ngoại trừ việc muốn mời Tạ Diễm đến tham gia tiệc đêm giao thừa và mừng năm mới, còn đặc biệt thêm dòng, Tạ Diễm nhất định phải tham gia.
Sau câu nhất định phải tham gia còn được vẽ thêm một trái tim nhỏ.
Ý tứ hết sức rõ ràng.
Lát sau, Tạ Diễm nũng nịu đi đến ngồi cạnh Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm hỏi thẳng cậu: “Tối nay em có đến tham gia không?”
Tạ Diễm cũng nhìn thiệp mời trên bàn trà: “Thiệp mời là do một đàn anh người Hoa ở trường khác bí mật đưa cho em, có điều em cũng không định tham gia.”
Về phần nội dung thiệp mời, Tạ Diễm chưa từng xem qua, đương nhiên không để ý đến hình trái tim nhỏ ở trên đó.
“Em đi đi.” Cố Ngộ Sâm nghiêng đầu hôn lên trán Tạ Diễm: “Anh đi cùng với em.”