Ngoại truyện 3
“Anh muốn đi cùng em hả?” Tạ Diễm thấy hơi khó hiểu, ánh mắt tự nhiên rơi vào tấm thiệp mời đặt trên bàn trà.
Cậu với tay lấy tấm thiệp mời, mở ra, sau khi nhìn thấy dòng chữ bên trong kèm theo hình trái tim nhỏ xinh kia, cậu đã hiểu.
“Anh.” Tạ Diễm ngẩng ghé sát lại bên Cố Ngộ Sâm, cười chọc ghẹo anh: “Anh ghen hả?”
Không đợi Cố Ngộ Sâm trả lời, Tạ Diễm lại cười nói: “Có phải em nên thấy may mắn vì anh nhìn thấy tấm thiệp mời này sau bữa ăn không? Nếu anh nhìn thấy trước bữa ăn, vậy hôm nay chẳng phải em sẽ phải ăn món sườn xào chua ngọt chua đột biến rồi sao?”
Cả người đều dựa hết lên người Cố Ngộ Sâm, cười híp cả mắt.
Nửa năm không gặp, dáng vẻ ghen tuông của Cố Ngộ Sâm vẫn đáng yêu như ngày nào.
Tạ Diễm cười cười, rồi hôn Cố Ngộ Sâm, vừa hôn vừa nói: “Tối nay chúng ta cùng đi tham gia tiệc tối nhé.”
Hai người quấn quýt nhau suốt cả buổi chiều trong căn hộ, đã xa cách nhau nửa năm, giờ được gặp lại, hai người dính chặt nhau như dính keo, lúc nào cũng muốn dính ấy nhau, dù không làm mấy chuyện kéo khoảng cách tiếp xúc xuống số âm thì cũng muốn từng giây từng phút nhìn thấy đối phương.
Đôi khi chỉ cần ánh mắt chạm nhau cũng đủ khiến Tạ Diễm cảm thấy ngọt ngào trong lòng, rồi lại nhịn không được mà nghiêng người ra hôn Cố Ngộ Sâm.
Thoáng cái đã đến năm giờ chiều.
Thời gian tổ chức tiệc là bảy giờ tối, địa điểm tổ chức cách căn hộ của Tạ Diễm hơi xa, họ định xuất phát lúc năm giờ rưỡi.
Khoảng năm giờ hơn, Cố Ngộ Sâm đi vào phòng ngủ thay đồ.
Du học sinh người Hoa tụ tập tổ chức tiệc mừng năm mới nên cũng không quá trang trọng, chỉ là dịp để mọi người tụ họp, cùng xem Gala Mừng Xuân rồi trò chuyện nên không có yêu cầu gì về trang phục, ăn mặc thoải mái là được.
Tạ Diễm sợ lạnh nên định mặc áo lông.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đi từ trong phòng ra, cậu trợn mắt há hốc mồm luôn.
Cậu nhìn Cố Ngộ Sâm từ trên xuống dưới một lượt.
Tây trang phẳng phiu, giày da sáng bóng, tóc chải gọn gàng, cùng với cái áo khoác đen đậm chất sếp tổng quyết đoán.
Lại thêm gương mặt lạnh lùng của Cố Ngộ Sâm, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể toát ra khí chất, như thể đang tuyên bố anh là sếp tổng hàng thật giá thật!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Ngộ Sâm vốn dĩ rất điển trai, dáng người lại đẹp, nếu mặc như thế này ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Diễm cũng đã biết nguyên nhân Cố Ngộ Sâm ăn mặc như thế.
Nhịn không được phì cười, cậu nhân lúc Cố Ngộ Sâm quay sang liền hôn anh một cái.
“Em cũng đi thay đồ.”
Cố Ngộ Sâm đã ăn mặc trang trọng như kia rồi, đương nhiên cậu cũng phải ăn mặc chỉnh tề chút, để cho người khác nhìn vào là biết ngay cậu và Cố Ngộ Sâm là một đôi.
Không bao lâu sau, Tạ Diễm thay xong đồ cũng đi ra.
Cậu mặc bộ tây trang cùng màu với Cố Ngộ Sâm, không chỉ cùng màu mà còn cùng kiểu dáng, nhìn thoáng qua là biết hai người họ đang mặc đồ đôi.
Có điều Tạ Diễm sợ lạnh nên đã đổi áo khoác đen bên ngoài thành áo lông. Đến chỗ tổ chức tiệc tối có điều hòa, khi đến đó rồi cậu sẽ cởi áo lông ra, chẳng phải là sẽ để lộ ra cậu và Cố Ngộ Sâm mặc đồ đôi rồi sao?
Tạ Diễm tính toán rõ ràng trong lòng, cậu đi đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm, nắm tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Ngộ Sâm không đi ngay mà đến kiểm tra lại đồ Tạ Diễm mặc, thấy cậu mặc đủ ấm rồi mới nhét tay Tạ Diễm vào túi áo lông, cùng nhau ra ngoài.
***
Tiệc tối hôm nay được tổ chức tại nhà hàng trong một khu phố người Hoa, khách mời đều là những du học sinh Trung Quốc đến từ các trường đại học tại địa phương.
Thấy tiệc tối sắp bắt đầu, Lạc Lê Khê đến từ sớm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi, hy vọng giây sau bóng hình Tạ Diễm sẽ xuất hiện trong tầm mắt mình.
“Tiểu Lê.”
Có người ngồi xuống cạnh Lạc Lê Khê, nháy mắt với Lạc Lê Khê: “Đang đợi Tạ Diễm à?”
Lạc Lê Khê đang định phủ nhận lại nghe thấy người này nói tiếp: “Mình đã gửi thiệp mời cho Tạ Diễm rồi, còn tiện tay chỉnh sửa chút ít trên thiệp…”
Cô ấy xích lại gần Lạc Lê Khê, nói khẽ: “Ai cũng biết Tạ Diễm bình thường không tham gia các buổi tụ họp như thế này, nhưng mà, tấm thiệp mời này mình dùng danh nghĩa của bạn để gửi đi, nếu hôm nay cậu ấy đến tham gia tiệc tối có nghĩa là cậu ấy thấy hứng thú với cậu, vậy thì cậu có thể mạnh dạn theo đuổi cậu ấy rồi.”
Còn có khả năng khác có thể xảy ra, người này cũng không nói ra, sẽ rất tổn thương.
Lạc Lê Khê nhíu mày: “Mình và cậu ấy không có khả năng đâu, cậu ấy nói cậu ấy đã kết hôn rồi.”
“Đã kết hồn rồi?” Người kia không tin: “Tới giờ vẫn chưa ai từng thấy nửa kia của Tạ Diễm, chắc cậu ấy chỉ lấy chuyện đã kết hôn ra làm cái cớ thôi, bởi vì người có ý với cậu ấy nhiều thế mà. Với cả, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà đúng không? Cũng không phải chưa từng có trường hợp tìm được tình yêu đích thực khi đi du học, tới khi về nước lại ly hôn với người cũ.”
Người kia tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Cho dù bạn không phải là tình yêu đích thực của Tạ Diễm, thế thì bạn cứ mạnh dạn cùng với cậu ấy phát triển một đoạn tình duyên xứ người, đợi khi về nước rồi chia tay thôi. Cậu ấy nhìn vừa đẹp trai lại có tiền, bạn chẳng thiệt thòi chút nào cả.”
Nếu cô ấy có nhan sắc như Lạc Lê Khê, cô ấy đã sớm nhào đến rồi, độc thân hay không độc thân không phải vấn đề, đã xuất ngoại rồi thì thích làm gì thì làm thôi. (mé tư tưởng gì lệch lạc dữ vậy cha, đọc mà lông màu hôn nhau luôn á)
Đối với lời của bạn mình, Lạc Lê Khê không dám gật bừa, nhưng trong lòng lại nhen nhóm tia hy vọng.
Hy vọng Tạ Diễm sẽ đến, cũng hy vọng Tạ Diễm vẫn còn độc thân.
Trong ánh mắt đợi chờ của Lạc Lê Khê, bóng dáng Tạ Diễm xuất hiện ở cửa, người bạn kia cũng nhìn thấy, cô ấy nắm lấy tay Lạc Lê Khê, có hơi phấn khích nói: “Tiểu Lê, cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến rồi, bạn vẫn còn…”
Người bạn kia còn chưa dứt lời đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi cùng với Tạ Diễm.
Lạc Lê Khê cũng nhìn thấy.
Trái tim vui sướng của cô bỗng chốc rơi vào vực thẳm, tất cả hy vọng và ý nghĩ mộng mơ của cô đều bị tan thành mây khói sau khi nhìn thấy người đàn ông đi cùng với Tạ Diễm.
Tạ Diễm và người đàn ông tay trong tay, tư thế thân mật. Tạ Diễm đang nói chuyện cùng người đó, khi cậu ngẩng đầu nhìn người đó, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, giống hệt như khi Tạ Diễm nhắc đến chuyện mình đã kết hôn.
Thì ra, Tạ Diễm thật sự đã kết hôn.
Người bạn kia vỗ nhẹ vai Lạc Lê Khê, an ủi cô: “Tiểu Lê, lần này bạn thật sự hết hy vọng rồi.”
Nửa kia của Tạ Diễm dáng người đẹp, trông cũng đẹp trai, mà quan trọng nhất là người ta giới tính nam, bạn của cô ấy đã thua ngay từ cái giới tính rồi.
Lạc Lê Khê cười gượng, cầm cốc nước lên uống một ngụm, dùng cốc nước để che đi sự cay đắng của mình.
***
Sự xuất hiện của Tạ Diễm mang đến chút xáo động cho buổi tiệc, cậu vừa đi vào nhà hàng, ánh mắt của mọi người cùng đổ dồn về phía Tạ Diễm, đồng thời cũng nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đi cùng với Tạ Diễm.
Chuyện Tạ Diễm không còn độc thân trong giới du học sinh cùng nước cũng không phải tin tức gì mới. Nửa năm qua người đến tỏ tình Tạ Diễm không ít, nhưng ai cũng ra về trắng tay, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của của cậu đã nói cho mọi người biết, cậu là người đã có gia đình.
Nhưng không ai biết nửa kia của Tạ Diễm là ai, trông như thế nào?
Hôm nay, người kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Những người có mặt ở đây chợt nhận ra, chẳng trách nửa năm qua Tạ Diễm không dây vào chuyện ái tình, hóa ra trong nhà đã có một nửa ưu tú thế này.
Nửa kia của họ nếu có thể đẹp bằng nửa Cố Ngộ Sâm, vậy thì họ cũng nguyện ý “thủ thân như ngọc”.
Rất nhanh, bữa tiệc bắt đầu.
Nguyên cả buổi tiệc, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm như đang ở trong thế giới riêng, không ai có thể xen vào.
Sau đêm hôm đó, ảnh của Tạ Diễm và anh chồng Cố Ngộ Sâm nhanh chóng lan truyền trong giới du học sinh.
Thật ra cũng không cần phải lan truyền, vì mấy tháng sau đó, Cố Ngộ Sâm đều ở nước F cùng với Tạ Diễm, mỗi ngày đều đưa Tạ Diễm đi học rồi lại đón Tạ Diễm tan học, còn tham gia mấy khóa học tạm thời ở Le Cordon Bleu, học được mấy món Tây.
Tầm một tháng sau, người quen biết Tạ Diễm đều biết nửa kia của Tạ Diễm không chỉ đẹp trai mà còn nấu ăn ngon, anh với Tạ Diễm đúng là trời sinh một cặp.
Bốn tháng sau, Tạ Diễm nhận được chứng nhận tốt nghiệp của Le Cordon Bleu, rồi cùng Cố Ngộ Sâm trở về nước.
Tạ Diễm vẫn sợ đi máy bay như trước, cũng may khi cậu đến nước F có Cố Ngộ Sâm cùng đi, khi về cũng có anh bên cạnh, chứng sợ độ cao cũng vì có anh mà giảm đi rất nhiều.
Dù vậy, khi máy bay hạ cánh ở thành phố K, lúc Tạ Diễm xuống máy bay mặt mày vẫn tái mét.
Lúc lên xe đi về nhà, cả người Tạ Diễm mềm nhũn ngã vào lòng Cố Ngộ Sâm, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không có anh cùng em đi máy bay thì em phải làm sao bây giờ?”
Hành trình dài cả chục tiếng, chỉ có mỗi mình trên máy bay…
Tạ Diễm nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Ngộ Sâm đặt ngón tay lên trán Tạ Diễm, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu: “Em đi đến đâu anh cũng sẽ đi cùng với em.”
Ánh mắt Tạ Diễm sáng lên, cọ cọ Cố Ngộ Sâm, giọng nói trong trẻo: “Dạ.”
Cố Ngộ Sâm liền cúi đầu hôn cậu.
Sau khi Tạ Diễm học xong về nước, cậu dành mấy ngày để nghỉ ngơi, lại tụ tập với bạn bè. Một tháng sau, cậu chính thức gia nhập vào xưởng bánh của Cố Ngộ Giác, cậu không chỉ trở thành thợ làm bánh trong xưởng của Cố Ngộ Giác mà còn có nhóm riêng của mình.
Nhóm nhỏ này lấy Tạ Diễm làm trung tâm, ba tháng sau khi trở về nước Tạ Diễm đã đăng ký tham gia Cuộc thi bánh Fondant Quốc tế, nhắm đến giải đấu Quốc tế năm sau.
Tạ Diễm bắt đầu bận rộn.
Nếu như nói cuộc sống của Tạ Diễm trước năm hai lăm tuổi là tầm thường vô vị, vậy thì hai lăm tuổi chính là bước ngoặt, năm hai lăm tuổi này, cậu tìm được Cố Ngộ Sâm, cũng tìm được sở thích và công việc để cậu nỗ lực hết mình.
Cậu bận rộn vì sở thích, mỗi ngày đều bận rộn nhưng cậu rất tận hưởng nó, cuộc sống cũng vì thế mà trở nên đặc sắc hơn.
Cuộc thi bánh Fondant Quốc tế năm sau diễn ra theo dự kiến.
Tác phẩm “Hái Sao” làm cho cả cuộc thi choáng ngợp, giữa một trời sao mênh mông, có một cậu bé đưa tay bắt lấy ngôi sao lớn và sáng nhất.
Sau lưng cậu bé ấy là bóng tối vô tận. Trong bóng tối ấy, có thể nhìn thấy thấp thoáng những vết thương đẫm máu trên lưng cậu.
Nhưng phía trước cậu bé lại là một biển sao lấp lánh. Dưới ánh sao, nét mặt cậu bé hạnh phúc và an nhiên, trong mắt tràn ngập ánh sao và hy vọng.
Tác phẩm “Hái Sao” này khiến mọi người phải kinh ngạc, thành công bế đi huy chương vàng của Cuộc thi bánh Fondant Quốc tế năm nay.
Tác giả của “Hái Sao” là người đến từ nước Z, tên Tạ Diễm.
***
Tạ Diễm mang theo huy chương bước xuống khỏi bục nhận giải, có phóng viên trong nước gọi cậu lại.
“Xin hỏi tiên sinh Tạ, tác phẩm của anh tên là “Hái Sao”, có phải ngụ ý anh đã hái được ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời mình không?”
Tạ Diễm nhìn về phía Cố Ngộ Sâm đang đứng cách đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau, nét mặt lập tức trở nên dịu dàng. Cố Ngộ Sâm đưa ngón cái với cậu.
Tạ Diễm không nhịn được cười, một lúc sau mới trả lời phóng viên: “Đúng vậy, tôi đã bắt được anh ấy rồi.”
Cảnh lần đầu tiên gặp gỡ của cậu và Cố Ngộ Sâm hiện lên trước mắt Tạ Diễm…
Cậu chưa từng nghĩ đến, lần chủ động bắt chuyện tại nhà hàng hôm ấy lại giúp cậu bắt được ngôi sao sáng nhất của cuộc đời mình.