Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 104

Ngoại truyện 4


Tạ Diễm chống cằm, buồn chán nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách xem hoạt hình.


Trong nhà ngoài dì giúp việc ra, chỉ còn có mình bé.


Cha mẹ và anh trai đều đi dự tiệc của một người bạn của cha, trước đó cha bé muốn dẫn bé theo, nhưng mà Tạ Diễm biết mẹ không thích bé đi theo, nên để mẹ thấy thương mình hơn, mỗi lần có tiệc Tạ Diễm đều nói mình không muốn đi.


Dần dần cha bé tưởng bé không thích những nơi ồn ào, không thích tham gia yến tiệc. Mỗi lần hỏi bé có muốn đi cùng không cũng chỉ là câu hỏi cho có lệ, đáp án không quan trọng.


Tạ Diễm bĩu môi, nhảy xuống ghế sô pha, thò tay vào gầm bàn trà, quả nhiên mò thấy được mấy viên kẹo trái cây.


Bé biết đây là anh trai để lại, hơn nữa trước khi anh trai đi dự tiệc, anh ấy đã lén hứa sẽ sang bánh ngọt về cho bé.


Nghĩ đến đó, Tạ Diễm không còn thấy buồn nữa, bé bốc giấy gói kẹo ra, ném kẹo trái cây vào miệng, hương vị ngọt ngào khiến Tạ Diễm thỏa mãn híp mắt lại, hai chân đung đưa.


Trong phim hoạt hình, Tom đang đuổi Jerry chạy khắp nơi, Tạ Diễm vui vẻ ngồi xem, cười lăn lộn trên ghế sô pha.


Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.


Tạ Diễm nhảy xuống, cả dép cũng không thèm mang, đôi chân ngắn tũn chạy tót ra ngoài.


Dì giúp việc ra mở cửa trước bé.


Tạ Diễm nấp sau lưng dì, ló cái đầu nhỏ xù xù ra xem người gõ cửa.


Đứng trước cửa là một cô xinh đẹp đi cùng với hai đứa nhỏ một trai một gái, Tạ Diễm tò mò nhìn họ, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của cậu bé kia, không thể rời mắt.


Tạ Diễm chỉ cảm thấy anh trai đó thật đẹp, là người đẹp nhất mà bé từng nhìn thấy.


Dì giúp việc cũng không biết mấy người họ.


“Mọi người là?” Dì hỏi.


“Chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến.” Cô xinh đẹp đó nói: “Ngày mai lúc dọn nhà chắc là sẽ hơi ồn, hôm nay chúng tôi đến đây để xin lỗi trước, mong mọi người thông cảm cho.”


Nói rồi cô đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn qua.


Dì giúp việc của nhà họ Tạ nghe nói sắp có hàng xóm mới chuyển đến, những người có thể sống ở khu này không phú thì cũng quý, dì giúp việc lịch sự nhận lấy món quà của đối phương, cũng nói rằng gia chủ hiện không có nhà, khi họ về dì sẽ chuyển lời giúp.


Dù sao cũng là người lạ, nói xã giao vài câu rồi dì giúp việc nhà họ Tạ lịch sự tiễn họ ra về, lúc đang định đóng cửa thì dì nhìn thấy cậu chủ nhỏ nhà mình chạy hí hửng chạy ra ngoài, chủ động nắm lấy tay cậu bé kia, mắt sáng long lanh, giọng nói non nớt: “Anh ơi, em tên là Tạ Diễm, anh tên gì vậy ạ?”


Cố Ngộ Sâm vừa nãy đã để ý đến Tạ Diễm, bé con xinh xắn đáng yêu như búp bê trên tạp chí, đôi mắt to tròn cứ nhìn cậu chằm chằm.


Cố Ngộ Sâm không ngờ bé con này lại chủ động đi đến chào hỏi, bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay mình, khiến Cố Ngộ Sâm nhịn không được đưa tay xoa đầu Tạ Diễm: “Anh tên là Cố Ngộ Sâm.”


Bé con mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng: “Anh!”


Cố Ngộ Sâm khẽ mỉm cười, véo nhẹ tay bé con.


Mẹ Cố đứng bên cạnh thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, con trai của bà còn biết cười.


Tạ Diễm cầm tay Cố Ngộ Sâm không chịu buông, quay đầu nói với dì giúp việc: “Dì ơi, con có thể ra ngoài chơi với anh này không ạ?”


Bé nhìn dì đầy mong đợi, mắt to tròn long lanh.


Đương nhiên là dì không đồng ý cho Tạ Diễm đi ra ngoài như thế này rồi, làm sao dì biết được đối phương có phải là hàng xóm thật hay không chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, dì gánh không nổi trách nhiệm, thế là dẫn Tạ Diễm về dỗ dành: “Không được đâu cậu chủ nhỏ, anh trai với mọi người còn có việc bận.”


Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm.


Cố Ngộ Sâm sờ túi, lấy ra một cái kẹo m*t vị sữa, không biết nhét vào túi khi nào.


Cậu đưa que kẹo cho Tạ Diễm, chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa và nói với Tạ Diễm: “Nhà anh ở ngay kia, ngày mai anh chuyển đến rồi, lúc đó Diễm Diễm có thể đến tìm anh chơi.”


Mẹ Cố đứng cạnh nhướng mày, còn gọi là Diễm Diễm nữa chứ, không ổn rồi.


Tạ Diễm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Dạ.”


Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm bĩu môi, chỉ thấy cực kỳ dễ thương, không nhịn được ôm lấy đầu Tạ Diễm, hôn chụt một cái lên trán bé.


Tạ Diễm hơi sững sờ, rồi nhón chân lên như để đáp lễ, bé con cũng hôn Cố Ngộ Sâm một cái thật mạnh.


Hai người lớn bên cạnh há hốc mồm, không hiểu sao chỉ mới một lúc thôi mà hai đứa trẻ lại thân thiết nhau nhanh thế.


Đến lúc rời đi, mẹ Cố nhịn không được hỏi Cố Ngộ Sâm: “Con rất thích em trai khi nãy nhỉ?”


Con trai của bà năm nay mới chín tuổi, nhưng thường này cứ như ông cụ non, mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị, lại không thích chơi với các bạn đồng trang lứa, cả ngày chỉ thích vùi đầu đọc sách một mình, mẹ Cố chưa từng nhìn thấy cậu thân thiết với đứa trẻ nào ngay từ lần gặp đầu tiên như thế.


Hôm nay có thể xem như ngoại lệ.


Cố Ngộ Sâm nghe thấy câu hỏi của mẹ Cố cũng không thấy ngại ngùng, cậu gật mạnh đầu: “Thích ạ.”


“Tại sao vậy?”


Cố Ngộ Sâm thản nhiên nói: “Em ấy đẹp ạ.”


Mẹ Cố: “…”


Sao trước giờ bà không nhận ra con trai bà yêu cái đẹp nhỉ?


Chị gái song sinh của Cố Ngộ Sâm là Cố Ngộ Giác hết sức thắc mắc, hỏi mẹ Cố: “Mẹ, có phải con không đẹp bằng Sâm không? Tại sao lúc nãy em trai kia lại không nói chuyện với con ạ?”


Mẹ Cố: “…”


Câu hỏi này bà không biết phải trả lời làm sao.


Cố Ngộ Sâm lại vui vẻ, hiếm thấy được cậu nhảy chân sáo lên xe.


Hehehe, em trai Diễm Diễm chỉ nhìn thấy cậu thôi.


***


Sáng sớm hôm sau, Tạ Diễm ngồi xổm trước cửa nhà mình, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự hôm qua Cố Ngộ Sâm chỉ cậu.


Lúc Tạ Tấn đi ra cửa, thấy em trai mình ngồi xổm trước cửa nhà như cây nấm nhỏ, anh ấy quay lại nhìn không thấy bà Hách, lén đến gần Tạ Diễm, ngồi xổm bên cạnh Tạ Diễm: “Bé Diễm, làm gì ở đây vậy em?”


Ánh mắt Tạ Diễm vẫn dán chặt vào con đường trước mặt, tranh thủ đáp lời anh mình: “Anh trai hôm nay sẽ chuyển đến, em đang chờ anh ấy đến.”


Anh trai?


Ngoài người anh trai này ra Tạ Diễm còn có anh trai nào nữa?


Chẳng lẽ hôm qua bé Diễm vui như vậy có liên quan đến vị “anh trai” này?


Lúc này, Tạ Tấn không còn lo lắng bị bà Hách nhìn thấy mình đang ngồi cùng Tạ Diễm nữa, anh ấy ngồi chung với Tạ Diễm, anh ấy muốn xem thử xem “anh trai” trong lời của Tạ Diễm rốt cuộc là ai!


Thế là vừa mới sáng sớm, hai anh em nhà họ Tạ hóa thân thành hai cây nấm, ngồi xổm trước cửa nhà.


Mười mấy phút sau, một chiếc xe tải chuyển nhà xuất hiện nơi cuối con đường, sau khi Tạ Diễm nhìn thấy, lập tức nhảy cẫng lên.


Xe tải dừng ở cửa biệt thự cách đó không xa, Tạ Diễm đứng dậy chạy đến đó.


Cố Ngộ Sâm vừa mới nhảy xuống từ xe tải, bỗng cảm thấy có một quả đạn pháo lao vào lòng mình, cậu bị đụng đến lui về sau mấy bước mới có thể đứng vững.


Cậu chưa kịp định thần lại thì một tiếng “Anh” trong trẻo vang lên bên tai.


Cố Ngộ Sâm cúi đầu xem thử, là em trai đáng yêu hôm qua.


Hôm nay cậu đặc biệt bỏ kẹo vào túi, sau khi nhìn thấy Tạ Diễm, cậu lập tức lấy kẹo m*t ra đưa cho Tạ Diễm.


Tạ Diễm vui vẻ nhận lấy kẹo, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh ạ.”


Cố Ngộ Sâm xoa đầu cậu, cười thầm.


Cố Ngộ Sâm dắt Tạ Diễm đứng sang bên cạnh, nhường chỗ cho công nhân chuyển nhà.


Bên cạnh khu biệt thự có một công viên nhỏ, Tạ Diễm kéo tay Cố Ngộ Sâm đến công viên chơi.


Tạ Tấn nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đi theo.


Đến công viên, Tạ Diễm mới nhớ đến người anh trai này, vội vàng giới thiệu với Cố Ngộ Sâm: “Anh ấy tên Tạ Tấn, anh trai của em.”


Tạ Tấn cũng niềm nở giới thiệu mình với Cố Ngộ Sâm: “Xin chào, tui là anh trai của Tạ Diễm!”


Hai chữ “anh trai” được nhấn mạnh rất nặng, sự nhấn mạnh rất rõ ràng.


Cố Ngộ Sâm hờ hững gật đầu với Tạ Tấn, coi như một lời chào rồi lại nói chuyện với Tạ Diễm.


Tạ Diễm rất có phong thái ông chủ, dẫn Cố Ngộ Sâm dạo quanh khu dân cư một vòng, còn nói căn cứ bí mật của mình với Cố Ngộ Sâm, hai người trốn trong căn cứ bí mật trò chuyện với nhau rất lâu.


Cũng may mà Tạ Tấn nửa đường đã bị gọi về, nếu không thì ghen tị chết mất.


***


Một tuần sau khi Cố Ngộ Sâm chuyển đến, Tạ Hành Đông dẫn cả nhà đến thăm hỏi nhà họ Cố.


Ba Cố là giáo sư nổi tiếng trong lĩnh vực kinh tế học, lần này chuyển từ thành phố K đến thành phố Kinh là do thuyên chuyển công tác, phải đến Đại học Thành phố Kinh giảng dạy.


Lúc đầu nhà họ Cố không có ý định sống trong khu biệt thự, theo ý của ba Cố thì sống trong căn hộ dành cho giảng viên là được rồi. Có điều, khi ông vừa mới chuyển đến, căn hộ của giảng viên chưa trống chỗ, mà căn biệt thự này là trước kia ông nội Cố được tặng, ba Cố suy đi nghĩ lại, rồi quyết định dọn đến đây ở tạm.


Tạ Hành Đông đã nghe đến tên ba Cố, biết đối phương đã trở thành hàng xóm của mình, đương nhiên muốn đến thăm hỏi chút.


Tạ Diễm nghe nói chuẩn bị đi đến nhà Cố Ngộ Sâm làm khách, bé vui hơn bất kỳ ai, không quan tâm đến việc mẹ bé không thích bé tham gia mấy dịp như thế này, nhảy chân sáo đi theo.


Đến nhà Cố Ngộ Sâm, người lớn trong nhà đang ngồi nói chuyện cùng nhau, nhóm trẻ con thì chơi đùa cùng nhau.


Tạ Diễm thích bám lấy Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm cũng rất sẵn lòng chơi cùng cậu, nhóm người lớn nhìn ra thấy hai đứa trẻ chơi cùng nhau rất vui vẻ.


Ngoại trừ ánh mắt sắc lẹm của bà Hách, các phụ huynh khác đều xem rất vui lòng.


Sau khi đi thăm hỏi nhà họ Cố về, Tạ Diễm vẫn giống như trước, ngày ngày đến tìm Cố Ngộ Sâm chơi, Cố Ngộ Sâm cũng đã quen với việc có cậu em trai ngày ngày bám theo mình.


Nhưng đột nhiên có một ngày, Tạ Diễm không đến tìm cậu nữa.


Một hai ngày đầu Cố Ngộ Sâm ngoại trừ thấy hơi lạ ra cũng không cảm thấy gì, đến ngày thứ ba Cố Ngộ Sâm đã không chịu nổi nữa, trực tiếp đến nhà Tạ Diễm để tìm bé.


Bà Hách niềm nở đón tiếp cậu, cho đến khi Cố Ngộ Sâm ra về, bà cũng không cho Tạ Diễm đi ra gặp mặt cậu.


Sau đó Cố Ngộ Sâm có đi tìm Tạ Diễm thêm mấy lần, nhưng đều không gặp được bé, có một lần khi cậu đang định ra về, ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Tạ Diễm đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt tủi thân, nhìn thấy cậu thì dùng khẩu hình miệng gọi “anh”.


Rồi lại chạy vội lên lầu.


Mãi đến khi hết hè, trường tiểu học khai giảng.


Cố Ngộ Sâm học cùng trường tiểu học với Tạ Diễm, cậu học lớp 5, cùng lớp với Tạ Tấn, còn Tạ Diễm học lớp 2.


Ngày đầu tiên đi học, Cố Ngộ Sâm đi thẳng đến lớp của Tạ Diễm để tìm bé.


Trẻ con không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, lúc bé con nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, ánh mắt sáng rực lên, nhưng không biết nghĩ đến cái gì mà lại cúi đầu.


Cố Ngộ Sâm không chút do dự nắm lấy tay Tạ Diễm, kéo bé ra cửa, hỏi bé: “Sao em không đi tìm anh chơi chung nữa?”


Tạ Diễm cúi đầu không đáp lời.


Cố Ngộ Sâm lại hỏi: “Diễm Diễm, có phải em hết thích anh rồi không?”


Tạ Diễm vội lắc đầu, mắt đỏ hoe.


Bé im lặng một lúc rồi mới nói với Cố Ngộ Sâm: “Mẹ em không cho em chơi với anh.”


Cố Ngộ Sâm cũng sớm đoán được, nhưng cậu không biết lý do: “Tại sao vậy?”


“Em không biết ạ.” Tạ Diễm lắc đầu, không nhịn được bật khóc: “Hình như mẹ em không muốn em có bạn, nhưng một mình thì buồn lắm.”


Cố Ngộ Sâm ôm lấy bé con, thấy sắp vào lớp, cậu không thể nói gì nhiều, đành vỗ nhẹ vai bé con: “Lát tan học đợi anh, anh đi về nhà cùng em.”


Có lẽ là vòng tay ấy quá ấm áp, Tạ Diễm gật đầu: “Dạ.”


Lớp 2 về sớm hơn lớp 5 một tiết, Tạ Diễm ngoan ngoãn ngồi trong lớp làm bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài lớp học.


Có giáo viên đi ngang qua, thấy Tạ Diễm liền hỏi sao bé vẫn chưa về, Tạ Diễm nói anh trai mình học lớp 5, bé muốn đợi anh trai về cùng.


Giáo viên không nói gì nữa.


Cuối cùng các lớp lớn cũng tan học, chuông tan học reo lên chưa bao lâu, Cố Ngộ Sâm đã xuất hiện ngay cửa lớp, vẫn đang thở hổn hển, chứng tỏ vừa tan học đã chạy vội xuống.


“Anh!” Tạ Diễm vừa nhìn thấy cậu đã đứng bật dậy.


Cố Ngộ Sâm đứng thở hổn hển một lúc, sau khi ổn định lại nhịp thở, cậu đến bên cạnh xoa đầu Tạ Diễm, dịu giọng nói: “Diễm Diễm, giờ em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?”


Tạ Diễm kể hết những lời mình muốn nói cho Cố Ngộ Sâm nghe.


Bé con vẫn còn nhỏ, diễn đạt không rõ ràng lắm, nói năng cũng hơi lộn xộn, nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn hiểu được những gì bé nói.


Cố Ngộ Sâm từ nhỏ đã thông minh hơn bạn bè cùng trang lứa, qua lời Tạ Diễm nói, cậu cảm thấy mẹ của Tạ Diễm, tức là bà Hách hình như không thích đứa con trai này lắm, không chỉ thế, bà còn muốn kiểm soát con trai mình.


Cố Ngộ Sâm càng nghe càng nhíu chặt mày: “Vậy anh trai của em đâu? Cậu ta không giúp em à?”


“Anh trai em cũng sợ em bị mẹ đánh, anh ấy toàn phải lén chơi với em, còn thường xuyên mua kẹo và bánh ngọt cho em ăn.” Tạ Diễm nhỏ giọng giải thích cho anh trai.


“Ba em đâu? Ông ấy cũng giống như mẹ em hả?” Cố Ngộ Sâm hỏi tiếp.


Trong lời kể của Tạ Diễm, không thấy có bóng dáng của cha, chẳng lẽ cha của em không quan tâm em?


Giọng Tạ Diễm có chút tủi thân: “Mẹ lúc nào cũng nói với em và anh trai, ba của em rất bận, nuôi dưỡng tụi em chẳng dễ dàng gì, nên em và anh trai không có chuyện gì thì đừng đến tìm ba.”


Tạ Diễm cũng biết cha mình rất bận, hàng ngày đều đi sớm về khuya, lại thường xuyên đi công tác, có khi cả tháng Tạ Diễm mới gặp cha một lần.


Vậy nên bé và anh trai rất ít khi tìm cha mình, cha đã bận rộn lắm rồi, hai anh em cũng không muốn làm phiền cha.


Cố Ngộ Sâm lại xoa đầu Tạ Diễm, không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói với Tạ Diễm: “Anh là bạn của em, em có thể đến tìm anh chơi với anh bất cứ lúc nào.”


Tạ Diễm đương nhiên muốn đến tìm Cố Ngộ Sâm bất cứ lúc nào, nhưng mà…


Nét mặt Tạ Diễm vô cùng buồn bã: “Mẹ em sẽ không cho em đến chơi với anh.”


“Mẹ em sẽ cho.” Cố Ngộ Sâm nói chắc nịch.


“Thật không ạ?” Mắt Tạ Diễm sáng lên, trong mắt tràn ngập sự chờ mong, nhưng giây tiếp theo nét mặt bé lại xụ xuống: “Nhưng nếu em không nghe lời, mẹ sẽ không thương em nữa.”


Trước giờ mẹ đã không thương bé, giờ bé lại không nghe lời nữa, thế thì mẹ lại càng không thương bé.


Cố Ngộ Sâm thở dài, ôm lấy Tạ Diễm: “Vậy thì anh thương em, sẽ mãi mãi thương em.”


“Thật sao ạ?”


Cố Ngộ Sâm cam đoan: “Thật.”


Tạ Diễm không nhịn được cười.


Tốt thật, bé cũng có người thương.


***


Hôm sau là cuối tuần.


Tạ Hành Đông mới đi công tác nước ngoài về, vẫn chưa kịp điều chỉnh múi giờ, ngồi ghế sau xe ngáp liên tục.


Tài xế đột nhiên phanh gấp, cả người Tạ Hành Đông chúi về phía trước, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, ông hỏi tài xế: “Sao vậy chú Vương?”


Chú Vương vẫn còn đang bàng hoàng: “Phía trước tự nhiên có một đứa nhóc chạy ra, tôi sợ đâm vào nó…”


Tạ Hành Đông nhìn phía trước thử, quả nhiên thấy một cậu bé đang đứng trước đầu xe, cách đầu xe mấy mét.


Tạ Hành Đông biết cậu bé này, là cậu con trai của giáo sư Cố hàng xóm. Trong ấn tượng của ông, cậu con trai của nhà họ Cố này chín chắn và chững chạc hơn so với các bạn cùng trang lứa, sao có thể làm ra mấy chuyện l* m*ng thế này?


Lúc Tạ Hành Đông đang suy nghĩ, Cố Ngộ Sâm đã đến bên cửa xe, gõ gõ cửa xe.


Cửa kính hạ xuống, Cố Ngộ Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Chú Tạ, nếu mọi người không cần Diễm Diễm, vậy cháu có thể mang Diễm Diễm về làm em trai cháu không?”


Không cần Tạ Diễm?


Tạ Hành Đông bị Cố Ngộ Sâm hỏi mà ngớ người, Tạ Diễm là con trai ông, sao ông có thể không cần thằng bé được chứ?


Nhưng Tạ Hành Đông nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Ngộ Sâm, ông cảm thấy Cố Ngộ Sâm không giống như đang đùa, ông cố nén cơn giận hỏi: “Sao cháu lại nói vậy?”


Dứt lời, ông mời Cố Ngộ Sâm lên xe từ từ nói chuyện.


Cố Ngộ Sâm quan sát biểu cảm của Cố Hành Đông một hồi, xác định ông không biết rõ tình hình, cậu lập tức kể lại những gì nghe được từ chỗ Tạ Diễm cho Tạ Hành Đông.


“Nhà chú không muốn cho Diễm Diễm kết bạn, đi dự tiệc hay đi chơi cũng không cho em ấy đi cùng, suốt ngày cứ để em ấy ở nhà một mình…”


“Diễm Diễm đáng yêu như thế, nếu nhà chú không cần em ấy, vậy cứ để em ấy đến nhà cháu đi, cháu thương em ấy, em ấy muốn làm gì cháu cũng sẽ ủng hộ.”


Cố Ngộ Sâm ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Đông, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng không hề phù hợp với tuổi tác.


Lúc này, Tạ Hành Đông còn không hiểu sao?


Mục đích thật sự của Cố Ngộ Sâm đến tìm ông không phải là muốn đòi Tạ Diễm, mà đến để mách ông.


Tạ Hành Đông bật cười: “Không phải nhà chú không cho bé làm, mà là do bé Diễm không thích.”


“Không phải ạ.” Cố Ngộ Sâm lắc đầu: “Diễm Diễm rất thích náo nhiệt, em ấy nói “không thích”, vì có người không muốn em ấy nói “thích”.”


“Chú Tạ, cháu mong chú có thể gác chuyện công việc sang một bên và dành chút thời gian để lắng nghe tiếng lòng của Diễm Diễm.”


Cố Ngộ Sâm nói đến đó rồi thôi, sau khi nói xong câu đó, cậu nhảy xuống xe và xin lỗi vì hành động l* m*ng của mình ban nãy, rồi quay người chạy đi.


Tạ Hành Đông nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Ngộ Sâm, chìm vào suy nghĩ miên man.


Từ đó về sau, Tạ Hành Đông thật sự tạm gác công việc sang bên, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ.


Tạ Diễm nhanh chóng nhận ra, chỉ cần cha có ở nhà, mẹ sẽ không cấm bé ra ngoài chơi, cũng sẽ không cấm bé đến chơi với Cố Ngộ Sâm nữa.


Cố Ngộ Sâm thật lợi hại! Anh ấy nói mẹ sẽ không cấm, thì mẹ thật sự sẽ không cấm bé!


Trong trái tim bé nhỏ của Tạ Diễm đã gieo xuống hạt giống mang tên ngưỡng mộ, sẽ dần dần nảy mầm trong tương lai, đồng thời trở thành thứ tình cảm khác khắc sâu tận xương tủy.


Nhưng lúc này, Tạ Diễm bé nhỏ vẫn không biết gì.


***


Bé vừa từ nhà Cố Ngộ Sâm về, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy bà Hách đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, thấy Tạ Diễm về, bà lạnh lùng liếc nhìn bé.


Tạ Diễm rụt đầu lại, nếu là trước kia, chắc chắn bé sẽ chạy đến trước mặt bà Hách, cúi đầu mặc cho bà mắng hoặc là bị bà đánh. Nhưng lần này bé không làm vậy, vì cha sắp về rồi, mẹ sẽ không nói gì bé trước mặt cha.


Cố Ngộ Sâm nói với bé như thế, mỗi lần bé đến nhà Cố Ngộ Sâm chơi, Cố Ngộ Sâm đều tính giờ để bé về nhà, quả nhiên mẹ bé chưa từng đánh mắng bé lần nào.


Không bao lâu sau, tiếng ô tô vang lên ngoài cửa, là Tạ Hành Đông về, Tạ Diễm suy nghĩ một lúc rồi lon ton chạy ra ngoài, đúng lúc Tạ Hành Đông bước xuống xe, Tạ Diễm chạy ra ôm đùi ông, tươi cười nói: “Ngày nào ba cũng về nhà, thật tốt quá ạ.”


Tạ Hành Đông cúi người bế con trai lên, khoảng thời gian này ông thường xuyên về nhà, nhìn nhiều thì cũng nhận ra nhiều điều.


Không khí trong nhà cũng không tốt lắm.


Tạ Tấn rất thương em trai, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ dám lén lút quan tâm. Tạ Diễm có hơi sợ bà Hách, mỗi lần ông về nhà đều cảm nhận được Tạ Diễm thở phào nhẹ nhõm.


Tạ Hành Đông cũng phát hiện ra nhiều chi tiết mà trước kia ông bỏ qua, lúc trước khi ông muốn đưa Tạ Diễm cùng đi dự tiệc, Tạ Diễm đều từ chối. Nhưng trước khi từ chối, trong mắt Tạ Diễm sẽ lóe lên tia mong chờ, sau đó lại vô thức liếc nhìn bà Hách, ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt, thằng bé cúi đầu nói mình không muốn đi.


Những chi tiết như vậy còn rất nhiều, đương nhiên tất cả đều có liên quan mật thiết đến bà Hách.


Sau bữa tối hôm đó, Tạ Hành Đông gọi Tạ Tấn vào phòng làm việc, nói là muốn kiểm tra bài vở của Tạ Tấn, nhưng vừa bước vào phòng làm việc, ông liền hỏi thẳng Tạ Tấn, giọng điệu nghiêm túc: “Con không thích em trai à? Sao lại không chơi cùng với em?”


“Con không có!” Tạ Tấn gân cổ lên phản bác: “Dì không cho con chơi cùng với em, mỗi lần con chơi cùng với em là dì lại lén đánh em, bắt em phải tránh xa con!”


Mặc dù trong lòng đã sớm đoán ra, nhưng khi nghe được câu trả lời, Tạ Hành Đông vẫn sững sờ hồi lâu.


Một lúc lâu sau, ông hỏi Tạ Tấn: “Sao con không nói với ba sớm hơn?”


Tạ Tấn có hơi tức giận, giọng điệu cứng rắn: “Con có đi tìm ba, nhưng con vừa mới mở miệng, ba đã nói con đi tìm dì nhờ dì giúp đi.”


Hơn nữa không chỉ một lần.


Đã rất nhiều lần, Tạ Tấn không thể tìm được sự trợ giúp từ Tạ Hành Đông, nên chỉ có thể dùng nhiều cách khác nhau để bày tỏ sự quan tâm của mình với em trai, cậu cố gắng tránh xa em trai, nếu không thì em ấy sẽ lại bị dì đánh mắng.


Đây là chuyện duy nhất mà cậu có thể làm khi còn nhỏ.


Tạ Hành Đông há hốc mồm, nhất thời không biết phải nói gì.


Ông đã nhớ ra rồi, có mấy lần Tạ Tấn muốn nói chuyện với ông, nhưng khi đó ông quá bận rộn nên không chờ con nói xong mà đã bảo con đi tìm bà Hách.


Tạ Hành Đông đến cạnh Tạ Tấn, đưa tay ôm lấy con trai lớn đang tủi thân vào lòng, v**t v* gáy con: “Là ba có lỗi với con và em.”


Tạ Diễm không biết chuyện xảy ra trong phòng làm việc tối hôm đó, cả ngày nay bé chơi ở nhà Cố Ngộ Sâm vui cực kỳ, cơm nước tắm rửa xong là trèo lên giường ngáy o o.


Ngày hôm sau, bé ăn sáng xong liền chạy đi tìm Cố Ngộ Sâm, lúc về nhà không nhìn thấy cha mẹ, mà chỉ thấy có mình anh trai đang ở nhà.


Bé đứng từ xa hỏi Tạ Tấn: “Anh ơi, ba mẹ đâu rồi ạ?”


Tạ Tấn đi đến ôm chầm lấy em trai, cảm thấy cả người em trai hơi cứng đờ thì vỗ về lưng em trai: “Mẹ bị bệnh, ba chở mẹ đi khám bệnh rồi.”


Tạ Diễm ngây ngô “Ồ” một tiếng.


Lại nghe thấy anh bé nói: “Sau này có ai bắt nạt em thì em cứ kiếm anh, anh giúp em đánh nó!”


Tạ Diễm vẫn còn hơi mông lung, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Tạ Tấn lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mới là anh ruột của em, đừng có suốt ngày đến tìm Cố Ngộ Sâm!”


Có trời mới biết, nhìn thấy Tạ Diễm ngày ngày đến tìm Cố Ngộ Sâm, lòng anh chua chát cỡ nào đâu!


Mình mới là anh ruột của Tạ Diễm mà!

Bình Luận (0)
Comment