Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 44

Chương 44

 

Dù trong lòng Ninh Ninh có cảm thán thế nào đi chăng nữa thì có một số người, một số việc đã là định mệnh.

 

Định mệnh là nhỏ bạn thân của cô không thể làm vợ của người giàu nhất, cho dù trong lòng cô có tiếc nuối cũng vô ích.

 

Ninh Ninh là một phóng viên chuyên nghiệp, cô nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc không phù hợp, nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp, sau khi cùng thầy chào hỏi Cố Ngộ Sâm thì bắt đầu buổi phỏng vấn.

 

Bản thảo phỏng vấn đã được gửi trước cho Cố Ngộ Sâm xem qua và đã được phê duyệt nên buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ.

 

Thông qua buổi phỏng vấn này, Ninh Ninh cũng biết được Cố Ngộ Sâm là một người như thế nào. Anh có một khả năng giao tiếp rất tuyệt vời, tư duy logic rõ ràng, đồng thời tôn trọng phụ nữ,…

 

Nếu ở lâu cùng với một người như vậy, thì cũng chẳng trách được việc sẽ bị rung động đúng không?

 

Chẳng trách có nhiều người trên mạng chỉ nhìn thấy một bức ảnh đã gọi Cố Ngộ Sâm là “chồng”.

 

Hơn nửa tiếng sau, phỏng vấn kết thúc.

 

Thầy của Ninh Ninh đứng lên và bày tỏ cảm ơn với Cố Ngộ Sâm: “Cảm ơn sếp Cố đã dành thời gian hợp tác với chúng tôi dù lịch trình bận rộn trăm công nghìn việc. Chúng tôi rất mong chờ vào lần hợp tác tiếp theo.”

 

Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng bắt tay ông.

 

Thầy của Ninh Ninh lại hỏi: “Sếp Cố, có thể chụp một bức ảnh không?”

 

“Có thể chụp.” Cố Ngộ Sâm nói rồi tiếp tục thêm một điều kiện: “Nhưng tôi hy vọng công ty của mọi người không công khai ảnh chụp của tôi.”

 

Anh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út bên tay trái, cười nói: “Tôi không muốn vì chuyện này mà gây ra phiền toái không cần thiết cho người trong gia đình mình.”

 

Cuối cùng phóng viên cũng chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Cố Ngộ Sâm, hơi ngạc nhiên: “Sếp Cố đã kết rồi hả?”

 

Cố Ngộ Sâm gật đầu, không chút do dự nói: “Ừ, kết hôn rồi.”

 

Khi anh đang nói chuyện, điện thoại di động của Cố Ngộ Sâm nhận được thông báo từ WeChat, đây là âm thanh thông báo riêng của Tạ Diễm.

 

Phóng viên cũng rất lý trí, ông không kiên trì việc chụp ảnh nữa mà lập tức nói: “Nếu phỏng vấn đã kết thúc thì chúng tôi cũng nên đi trước.”

 

Thư ký tiễn bọn họ ra ngoài, lúc đi đến thang máy, thư ký cúi đầu nói với phóng viên: “Mong khi ông viết bản thảo của bài tạp chí có thể viết thêm sao cho hợp lý là sếp Cố không thích người khác gọi mình là chồng. Sếp Cố của chúng tôi rất tôn trọng và yêu quý người kia nhà mình, anh ấy hy vọng xưng hô gần gũi này chỉ thuộc về người nọ thôi.”

 

Ninh Ninh và thầy của cô đều bất ngờ trong giây lát, không nghĩ tới thư ký sẽ nói như thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ viết vào.”

 

Đột nhiên bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ và khó tin: Cố Ngộ Sâm đồng ý nhận phỏng vấn từ bọn họ không phải là vì công khai chuyện kết hôn thông qua tạp chí của bọn họ đấy chứ, chỉ là để người khác không tùy tiện gọi anh là chồng thôi?

 

Khi thang máy đến, thư ký cúi người chào: “Mời hai vị.”

 

Ninh Ninh và thầy của cô đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, Ninh Ninh hỏi thầy: “Thầy nghĩ tình cảm của sếp Cố là thật giả hay giả ạ?”

 

“Thầy nghĩ là thật.” Thầy của cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trong buổi phỏng vấn vừa rồi, tay phải của sếp Cố luôn vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái, thỉnh thoảng anh ta sẽ cúi đầu nhìn một cái, khi đó ánh mắt của anh ta rất dịu dàng. Còn nữa, khi thư ký nói chuyện này với chúng ta, thái độ của cậu ta rất nghiêm túc, trông không giống như đang giỡn, cho thấy việc đó là như thế thật.”

 

Thầy của cô dừng lại rồi nói tiếp: “Có một số việc giả vờ không được, sếp Cố hình như rất yêu người nọ.”

 

Ninh Ninh “Ồ” một tiếng, suy nghĩ của cô giống với thầy của mình.

 

Nhưng cô không quan sát cẩn thận được như thầy, chỉ là bởi vì khi đi ra khỏi văn phòng, cô có quay đầu lại nhìn thoáng qua…

 

Cố Ngộ Sâm đang đọc tin nhắn trên điện thoại, cũng không biết anh nhìn thấy thứ gì mà đôi lông mày sắc bén của anh dịu lại, cả người giống như trút bỏ hết tất cả sự cảnh giác, vừa dịu dàng vừa thoải mái.

 

Khi đó Cố Ngộ Sâm là người duy nhất trong văn phòng, anh không cần thiết phải giả vờ, đó chính thái độ chân thật của anh.

 

Không thể tiếp tục nghĩ về nó nữa, càng nghĩ đến lại càng chua.

 

Người yêu của sếp Cố chắc chắn là người thắng đời 1-0 mà!

 

*** 

 

Sau khi phóng viên rời đi, Cố Ngộ Sâm lấy điện thoại di động ra và kiểm tra tin nhắn Tạ Diễm gửi cho anh.

 

Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Gấu trúc thăm dò.jpg

 

Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Buổi phỏng vấn của anh kết thúc chưa?

 

Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Em chờ anh dưới công ty của anh nhé. Anh xong rồi xuống.

 

Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của Tạ Diễm, khóe môi Cố Ngộ Sâm vô thức nhếch lên.

 

Anh trả lời tin nhắn của Tạ Diễm.

 

Cố Ngộ Sâm: Xong rồi, anh xuống ngay.

 

Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Gấu trúc ngoan ngoãn.jpg

 

Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Được rồi, em chờ anh xuống.

 

Khi Tạ Diễm gửi hai tin nhắn này, Cố Ngộ Sâm đã nóng lòng muốn rời đi.

 

Anh lướt đi lướt lại tin nhắn, khóe miệng nhếch lên mãi không hạ xuống.

 

Vài phút sau, Cố Ngộ Sâm đi xuống dưới công ty, nhìn thấy chiếc Lamborghini Urus màu đen đậu cách đó không xa, bước nhanh tới.

 

Trong xe, Tạ Diễm đang xem video, nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài, nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đi tới, cậu nhét điện thoại vào túi.

 

Cậu ấn cửa xe xuống, giả vờ lưu manh chào Cố Ngộ Sâm: “Hehe, anh đẹp trai này, anh đi đâu vậy? Em chở anh đi một đoạn nhé.”

 

Cố Ngộ Sâm đi vòng qua ghế phụ, mở cửa bước lên xe.

 

Ánh mắt của Tạ Diễm đi theo Cố Ngộ Sâm. Sau khi Cố Ngộ Sâm lên xe, cậu tựa vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm mỉm cười: “Anh lên xe của em rồi là không xuống được đâu đó anh đẹp trai, anh nghĩ kỹ chưa đó?”

 

Đáp lại Tạ Diễm là một nụ hôn rơi trên môi.

 

Sau một thời gian, hai người tách ra.

 

Tạ Diễm: “Anh làm gì thế hả?”

 

Cố Ngộ Sâm đưa tay xoa đầu Tạ Diễm: “Để anh nếm thử xem có chua không.”

 

“Chua chứ, chắc chắn phải chua rồi.” Tạ Diễm lập tức trả lời, giọng điệu khàn khàn: “Rót hằng hà giấm chua Sơn Tây mà, sao không chua được?”

 

Cố Ngộ Sâm lấy ra một viên kẹo từ đâu đó nhét vào miệng Tạ Diễm.

 

Là vị sữa, mùi sữa thơm ngọt ngay lập tức tràn đầy trong khoang miệng.

 

“Bây giờ có ngọt chưa?” Cố Ngộ Sâm hỏi.

 

Tạ Diễm bất đắc dĩ gật đầu: “Miễn cưỡng ngọt thôi.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rõ hơn.

 

*** 

 

Từ khi Ninh Ninh đến thành phố K, cô đã thuê phòng ở chung với cô bạn thân Chu Dĩnh. Hôm nay, sau khi phỏng vấn Cố Ngộ Sâm, cô đã trở lại văn phòng và làm việc ngoài giờ cùng với thầy của mình, cô tăng tốc việc làm bản thảo phỏng vấn gửi cho chủ biên rồi mới có thể tan làm.

 

Lúc cô về đến nhà, cô bạn thân của cô vẫn chưa về.

 

Ninh Ninh thở dài một hơi trong lòng, bạn thân của cô còn tham công tiếc việc hơn cả cô.

 

Tầm nửa tiếng sau, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động, Chu Dĩnh đã trở về.

 

Hai người cùng nhau ăn tối.

 

Ninh Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể với Chu Dĩnh: “Ê Dĩnh, hôm nay tao phỏng vấn Cố Ngộ Sâm ấy.”

 

Chu Dĩnh húp một ngụm canh, thản nhiên đáp: “Mày nói với tao rồi mà.”

 

Ninh Ninh: “Mày không tò mò Cố Ngộ Sâm này có phải là Cố Ngộ Sâm kia không hả?”

 

Chu Dĩnh có lẽ biết bạn thân của mình muốn nói gì, cô ta đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Ninh Ninh: “ Có phải người đó hay không thì có liên quan gì đến tao đâu?”

 

“Khi hai bọn tao xem mắt, anh ta chắc chắn đã không thích tao, nếu không thì anh ta đã không làm chuyện kỳ cục như vậy rồi. Anh ta đến xem mắt với tao, mười phần chắc chín là bị ép buộc là do anh ta bị ép buộc thôi.” Chu Dĩnh nói: “Nếu…”

 

“Nếu Cố Ngộ Sâm, người giàu nhất kia, thật sự là đối tượng xem mắt của tao thì tao không nghĩ giữa tao và anh ta có khả năng gì đâu. Bỏ qua vấn đề chúng tao có thích nhau hay không, anh ta và tao là người đến từ hai thế giới khác nhau.” Chu Dĩnh nhún vai, lần đầu tiên bộc lộ nội tâm của mình với người bạn thân nhất: “Mọi người đều nói rằng tao có tiêu chuẩn quá cao đối với đàn ông, nói là tao quá thực tế và vụ lợi. Nhưng tao chỉ lấy tiêu chuẩn của tao để tìm một người yêu trong tương lai thôi…”

 

Cô ta quơ tay, tay trái giơ lên trước: “Độ cao hiện tại của tao đang ở mức này, nên tao hy vọng người yêu của mình…” Cô ta giơ tay phải lên và đặt ngang tầm với tay trái của mình: “Cũng phải cao tầm này. Như vậy, địa vị của bọn tao mới bình đẳng, bọn tao có thể tránh được rất nhiều mâu thuẫn khi ở chung trong tương lai.”

 

Chu Dĩnh lại giơ tay phải lên cao: “Mà Cố Ngộ Sâm thì ở độ cao này, nếu muốn nhìn anh ta thì tao phải như thế này.” Tay trái của cô ta gần như dựng thẳng đứng: “Tao sẽ cảm thấy rất mệt.”

 

“Ninh Ninh, mày hiểu ý tao không?” Chu Dĩnh tiếp tục cầm đũa lên, ăn một miếng cơm, thanh âm mơ hồ nói: “Đối tượng xem mắt của tao trước Cố Ngộ Sâm có lẽ đúng là ông chủ cho thuê nhà, người kia họ Tạ, cậu ta có thể chính là con trai của người giàu nhất trước đó Tạ Hành Đông đó, không phải tao cũng bỏ lỡ sao? Nhưng hai đối tượng xem mắt này lại đến với nhau, gọi là định mệnh cũng không đùa đâu.”

 

Nếu nói rằng không khó chịu là giả, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Chu Dĩnh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Cô ta không thích những người có thu nhập thấp hơn mình, bởi thế cô ta cũng có thể chấp nhận việc người khác coi thường mình.

 

Ninh Ninh chăm chú nghe bạn thân nói, không khỏi cho cô một like: “Nhân gian thanh tỉnh, Chu Dĩnh Dĩnh!”

 

 *** 

 

Ngày hôm sau là cuối tuần, cũng là ngày Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đến thành phố Kinh gặp cha mẹ cậu.

 

Sáng sớm, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đã đến ga tàu cao tốc ở thành phố K và đợi chuyến tàu cao tốc khởi hành đến thành phố Kinh sau nửa tiếng nữa.

 

Cố Ngộ Sâm mua vé hạng thương gia, đến ga tàu sẽ có phòng chờ riêng.

 

Trên đường đến đây, Tạ Diễm mới biết việc cậu và Cố Ngộ Sâm sẽ đi đến thành phố Kinh bằng tàu cao tốc thay vì là máy bay.

 

Bay từ thành phố K đến thành phố Kinh chỉ mất hơn ba tiếng. Đi bằng tàu cao tốc lại mất thời gian gấp đôi. Tại sao Cố Ngộ Sâm lại chọn tàu cao tốc thay vì máy bay chứ?

 

Câu hỏi này thoáng qua trong đầu Tạ Diễm, nhưng trong lòng cậu ngay lập tức có đáp án.

 

Không phải vì vé tàu cao tốc rẻ hơn vé máy bay, mà là vì Tạ Diễm sợ độ cao.

 

Không phải Tạ Diễm không thể ngồi máy bay, nhưng mỗi lần lên máy bay, cậu đều ngồi yên tại chỗ, suốt thời gian đó không dám cử động, nếu có thể ngủ được, cậu sẽ cố gắng đi ngủ. Nếu không thể ngủ được, cơ thể của cậu sẽ căng cứng suốt cả chuyến bay, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng sợ hãi.

 

Bay đối với Tạ Diễm là một cực hình, vì vậy khi ra ngoài, cậu sẽ không chọn máy bay nếu có thể di chuyển bằng phương tiện giao thông khác trên mặt đất, cậu thà dành nhiều thời gian hơn trên đường. Bởi vì quá trình bay thật sự khó khăn với cậu.

 

Lần này, khi trở về thành phố Kinh, Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị mọi thứ.

 

Tạ Diễm không nói cụ thể cho Cố Ngộ Sâm về loại phương tiện di chuyển nào để đi đến thành phố Kinh, nhưng Cố Ngộ Sâm đã sắp xếp mọi thứ rất tốt. Có lẽ anh đã sớm tính đến chuyện cậu sợ độ cao nên đã mua vé tàu cao tốc thay vì chọn máy bay thuận tiện hơn.

 

Cố Ngộ Sâm là như thế, anh luôn lặng lẽ ghi nhớ hết mọi sở thích và điểm yếu của cậu, lại luôn vô tình bộc lộ chúng, đánh trúng một đòn ngay trái tim của Tạ Diễm.

 

Bởi thế làm sao Tạ Diễm có thể không chìm đắm được chứ?

Bình Luận (0)
Comment