Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 46

Chương 46: Anh ấy thật sự không ghen chút nào.

 

Từ lần đầu tiên Tạ Hành Đông và Cố Ngộ Sâm gặp mặt đến bây giờ cũng đã ba bốn năm rồi, trong thời gian đó, bọn họ còn gặp nhau không dưới mười lần trong một số bữa tiệc và hội nghị, trong vài lần chạm mặt ngắn ngủi, Tạ Hành Đông đều thấy Cố Ngộ Sâm mặc một bộ vest đen giống nhau. 

 

Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng số lần nhiều tới nỗi làm Tạ Hành Đông nghi ngờ có phải Cố Ngộ Sâm chỉ có một bộ vest đen đó, để ở đáy tủ, sau đó mỗi khi có trường hợp quan trọng mới lấy ra mặc.

 

Cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy suy nghĩ này hơi vô lý, Cố Ngộ Sâm tuổi còn trẻ đã đưa doanh nghiệp trở nên lớn mạnh như thế, chắc chắn không thiếu tiền, sao có thể không đổi nổi một bộ vest?

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Hành Đông chỉ có thể suy đoán Cố Ngộ Sâm vì muốn bớt việc nên mới mua một loạt bộ vest, bởi vì kiểu dáng gần giống nhau nên không thể phân biệt được chúng. 

 

Cũng bởi vì nhìn quen dáng vẻ Cố Ngộ Sâm mặc vest đen, nên hôm nay Cố Ngộ Sâm đột nhiên thay đổi trang phục, Tạ Hành Đông mới có thể kinh ngạc mà nói ra câu “Sao hôm nay con không mặc bộ vest đen đó vậy?”.

 

Nói xong ông mới nhận ra những lời này sẽ làm Cố Ngộ Sâm rơi vào tình thế khó xử. 

 

Từ tận đáy lòng ông đánh giá cao người của thanh niên Cố Ngộ Sâm này, sau khi biết thằng bé và Tạ Diễm ở bên nhau, ngoài lúc mới bắt đầu cảm thấy kinh ngạc và lúng túng, sau lại nhìn thấy Tạ Tấn gửi cuộc sống hiện tại của Tạ Diễm, Tạ Hành Đông mới hoàn toàn chấp nhận Cố Ngộ Sâm.

 

Ngay từ đầu, Tạ Hành Đông đã không có ý làm khó dễ Cố Ngộ Sâm, bởi vì ông biết, nếu ông làm khó dễ Cố Ngộ Sâm, thì sẽ chỉ làm Tạ Diễm bị kẹp ở giữa hai bên khó xử. 

 

Cho nên vừa nói ra những lời này, Tạ Hành Đông lập tức cảm thấy hơi hối hận, đang muốn nói thêm gì đó để cứu vãn một chút, thì nghe thấy Cố Ngộ Sâm thoải mái nói: “Đúng vậy ạ, mắt nhìn Diễm Diễm rất tốt, quần áo em ấy mua cho con mặc đều rất đẹp.”

 

Không nhìn ra một chút xấu hổ nào, lúc nói đến mắt nhìn Tạ Diễm rất tốt, anh còn mơ hồ tỏ ý khoe khoang.

 

Tạ Tấn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

 

Keo kiệt thì keo kiệt, lấy Tạ Diễm bù vào thì tính làm gì?

 

Anh ấy tin cha của mình sẽ không bị thủ đoạn ngu xuẩn như vậy của Cố Ngộ Sâm lừa gạt. 

 

Giây tiếp theo, Tạ Tấn nhìn thấy cha mình mặt mày hớn hở. 

 

Tạ Hành Đông kéo Cố Ngộ Sâm đến xem bộ vest mới trên người anh: “Bé Diễm mua cái này à? Mắt nhìn của bé Diễm thật tốt, ba thấy con mặc như vậy trông năng động hơn nhiều.”

 

Cố Ngộ Sâm nhân cơ hội này đưa món quà trên tay cho Tạ Hành Đông, nói với ông: “Ba, đây là quà Diễm Diễm mua cho ba, lát nữa ba thử xem.”

 

Trong những món quà này có một bộ trang phục nhà Đường, quả thực là do Tạ Diễm tự tay chuẩn bị. 

 

Lúc trước, khi gặp cha mẹ Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm đã cảm thấy chất liệu của bộ trang phục nhà Đường mà cha Cố mẹ Cố mặc trên người rất thoải mái, mặc vào chắc chắn cũng rất thoải mái.

 

Sau còn gặp cha Cố mẹ Cố vài lần, khi đã dần thân thiết với họ, Tạ Diễm xin mẹ Cố phương thức liên lạc của thợ may. Đặt may riêng cho Tạ Hành Đông và bà Hách mỗi người một bộ. 

 

Nghe nói Tạ Diễm mua cho mình, Tạ Hành Đông lập tức vui mừng nhận lấy món quà mà Cố Ngộ Sâm đưa, nếu không phải còn đang ở cửa thì ông còn muốn mở ra thay ngay bây giờ. 

 

Từ khi Cố Ngộ Sâm xuống xe, bà Hách vẫn luôn đánh giá Cố Ngộ Sâm, ánh mắt bà hơi tối, khiến người khác không nhìn ra bà đang suy nghĩ gì. 

 

Chờ đến khi Cố Ngộ Sâm nhìn bà, lễ phép chào hỏi với bà, gọi theo Tạ Diễm một tiếng: “Mẹ”.

 

Bà Hách ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Đi vào trước đi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, tụi con ngồi tàu cả ngày chắc cũng đói bụng rồi.”

 

“Đúng đúng đúng, ăn cơm trước.” Lúc này Tạ Hành Đông mới phản ứng lại, vui vẻ hớn hở mời Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm vào nhà.

 

Tạ Tấn vẫn đứng yên, tầm mắt anh ấy dừng ở chiếc túi trong tay Tạ Hành Đông, vẻ mặt có chút ghen tị.

 

Không, anh ấy mới không chua.

 

Không phải chỉ là Tạ Diễm mua quần áo cho Cố Ngộ Sâm, mua quần áo cho cha, chưa mua quần áo cho người làm anh trai này thôi sao? 

 

Anh ấy thật sự không! Chua! Chút! Nào! 

 

Tạ Diễm sắp vào trong phòng mới phát hiện anh ấy không đi theo, lập tức quay đầu lại nhìn.

 

Mặt Tạ Tấn không có biểu tình, ánh mắt hơi tối, khiến người khác không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

 

Nếu là trước kia, Tạ Diễm chắc chắn sẽ cảm thấy không thể hiểu được anh ấy, rất khó hiểu, sẽ theo bản năng giữ khoảng cách với anh ấy. 

 

Nhưng bây giờ, có lẽ Tạ Diễm đã có thể đoán được Tạ Tấn đang nghĩ gì, cậu không nhịn được cười, từ xa nói với Tạ Tấn: “Anh, anh vào trong xe xem xem.”

 

Sau đó, không đợi Tạ Tấn phản ứng, cậu đi theo cha vào trong.

 

Tạ Tấn quay lại xe, mở cốp xe ra thì nhìn thấy bên trong còn có một hộp quà đựng một bộ vest, nhìn phản ứng của Tạ Diễm, chắc chắn là quà chuẩn bị cho anh ấy.

 

Khoé môi Tạ Tấn nhịn không được nhếch lên, khẽ mỉm cười.

 

Được rồi, anh ấy không chua nữa .

 

Chờ đến khi Tạ Tấn trở về phòng, những người khác đều đã ngồi trên bàn ăn, chỉ chờ mỗi anh ấy.

 

Anh ấy nhẹ nhàng đặt túi quà đựng hộp vest bên cạnh sô pha, ngồi xuống chỗ của mình. 

 

Tuy rằng Tạ Hành Đông không có ý muốn làm khó dễ Cố Ngộ Sâm, nhưng ở trên bàn cơm, nhất định không thể thiếu rượu.

 

Gene đàn ông nhà họ Tạ dường như còn chứa cồn, ai cũng giỏi uống rượu, lại có Tạ Tấn ở bên cạnh khuyến khích, bữa tối này, Cố Ngộ Sâm cùng Tạ Hành Đông và Tạ Tấn uống rất nhiều rượu. 

 

Cố Ngộ Sâm tự thấy bản thân uống rượu cũng rất giỏi, nhưng khi uống cùng Tạ Hành Đông và Tạ Tấn, anh cũng không thể không thua trận, ánh mắt đã hơi lờ đờ. 

 

Thấy Tạ Tấn còn muốn tìm Cố Ngộ Sâm uống rượu, Tạ Diễm lập tức đứng lên ngăn lại: “Anh, anh ấy say rồi, hay là hôm nào lại uống nữa nhé?”

 

Tạ Tấn cẩn thận nhìn Cố Ngộ Sâm một cái, thấy động tác của Cố Ngộ Sâm hình như có hơi chậm chạp, thật sự đã say rồi . 

 

“Tửu lượng này không được.” Tạ Tấn lấy lại chai rượu, nhưng miệng vẫn không quên chê bai Cố Ngộ Sâm.

 

Vẫn là Tạ Hành Đông nói một câu công bằng: “Có thể ở trên tay hai ba con chúng ta trụ được lâu như vậy, cũng không tồi. Cửa uống rượu này coi như qua.”

 

Nói xong ông nhìn về phía Tạ Diễm: “Bé Diễm, con dẫn thằng bé về phòng nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa ba bảo thím Hoàng mang lên một bát canh giải rượu.”

 

Tạ Diễm: “Dạ ba.”

 

Trả lời xong, cậu lại gần đỡ lấy Cố Ngộ Sâm, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh, chúng ta về phòng thôi.”

 

Cố Ngộ Sâm chậm rì rì nhìn về phía cậu: “Diễm Diễm.”

 

Tạ Diễm: “Là em, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”

 

Cố Ngộ Sâm lúc say rượu ngoài việc phản ứng có hơi chậm chạp ra thì rất nghe lời, anh nghe được Tạ Diễm nói như vậy, đỡ lấy bàn chậm rãi đứng dậy nói: “Được, về phòng.”

 

Bước chân hơi loạng choạng, Tạ Diễm nhanh chóng giữ chặt lấy anh, nửa đỡ anh đi lên phòng trên tầng hai. 

 

Không bao lâu sau, phòng ăn chỉ còn lại Tạ Hành Đông, Tạ Tấn và bà Hách.

 

Bà Hách có ấn tượng rất tốt với Cố Ngộ Sâm, anh vừa đẹp trai vừa có khí phách, lại lễ phép, người như vậy sẽ làm người khác cảm thấy yêu thích .

 

Nhưng mà so với những thứ này, bà Hách lại càng để ý đến thân thế Cố Ngộ Sâm hơn, bà không hay xem tin tức cũng không chơi weibo, cho nên cũng không biết bây giờ Cố Ngộ Sâm đã là người giàu nhất.

 

Bà hỏi Tạ Tấn: “Dì cảm thấy con người tiểu Cố khá tốt, đối xử với bé Diễm cũng rất tốt, nhưng không biết người nhà của thằng bé như thế nào, có chấp nhận bé Diễm không? Tạ Tấn, con từng gặp qua người nhà tiểu Cố rồi, con cảm thấy gia đình thằng bé như thế nào?”

 

Tạ Tấn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con và Cố Ngộ Sâm là bạn học đại học, cũng xem là có quen biết, nhân phẩm không có vấn đề gì.”

 

Chỉ là thật sự quá keo kiệt, trong lòng Tạ Tấn bổ sung. 

 

Tuy rằng Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm không hợp nhau, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Ngộ Sâm rất ưu tú.

 

Tạ Tấn tiếp tục nói: “Ba mẹ Cố Ngộ Sâm là giảng viên đại học, sinh ra trong gia đình có học thức, lần trước con và bọn họ gặp nhau, có thể nhìn ra bọn họ rất hài lòng với bé Diễm.”

 

Tạ Tấn chỉ nói đến đây, không nói việc cha mẹ Cố Ngộ Sâm vừa gặp đã tặng Tạ Diễm hai căn hộ ở trước mặt bà Hách, cũng chưa nói Cố Ngộ Sâm là chủ tịch của một công ty, còn là một trong những cổ đông của công ty bất động sản Hành Đông của nhà bọn họ. 

 

“Gia đình có học thức rất tốt.” Bà Hách thở dài nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn: “Gia đình đơn giản lại có nền tảng.”

 

Một lúc sau, bà Hách lại hỏi: “Thế bây giờ tiểu Cố đang làm công việc gì?”

 

Khi bà hỏi vấn đề này, ngón tay đặt ở dưới bàn ăn của bà nắm chặt lấy nhau, bà cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng khóe môi khẽ mím lại đã bán đứng trạng thái đề phòng của bà. 

 

Tạ Tấn và Tạ Hành Đông liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thở dài một hơi, nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, cuối cùng Tạ Tấn trả lời bà một cách lảng tránh: “Cậu ta làm việc ở một công ty đầu tư, có rất ít liên hệ với ngành bất động sản.”

 

Bàn tay đang nắm chặt của bà Hách chợt buông lỏng, lộ ra một ý cười nhợt nhạt, nhưng bà nhanh chóng nhận ra phản ứng của mình có hơi khác thường, lập tức vén lọn tóc ở trên trán ra sau tai, nụ cười hơi khô khan: “Dì chỉ muốn hiểu biết lai lịch Cố Ngộ Sâm một chút, dù sao sau này bé Diễm và thằng bé sẽ sống cùng nhau cả đời.”

 

“Dì, con hiểu mà.” Tạ Tấn nhìn về phía bà cười nói, nhưng bàn tay ở bên người lại không nhịn được nắm lại thành nắm đấm như đang kiềm chế điều gì. 

 

Tạ Hành Đông vỗ vai của anh ấy.

 

Tạ Tấn lắc đầu: “Con không sao.”

 

***

 

Tạ Diễm không biết việc xảy ra ở phòng ăn, cậu đỡ Cố Ngộ Sâm về phòng.

 

Khi đi đến cầu thang, Tạ Diễm đã nhận ra, một giây trước Cố Ngộ Sâm còn bị cậu đỡ lại đột nhiên thay đổi tư thế, một bàn tay quấn lấy eo cậu ấy, nửa ôm cậu.

 

Động tác này khiến cho Tạ Diễm cho rằng Cố Ngộ Sâm đang giả vờ say, nhưng khi Tạ Diễm ngẩng đầu nhìn anh, Cố Ngộ Sâm vẫn là dáng vẻ mông lung men say ấy.

 

Rõ ràng là thật sự uống say.

 

Lúc đầu Tạ Diễm còn không hiểu vì sao Cố Ngộ Sâm đột nhiên thay đổi động tác, nhưng khi cậu nhìn đến cầu thang trước mặt thì đã hiểu rõ. 

 

Động tác này đầy ý muốn bảo vệ, lần trước khi ở nhà hàng ngoài trời, Cố Ngộ Sâm cũng ôm cậu vào trong lòng như vậy. 

 

Thật ra đi cầu thang cũng không sao, Tạ Diễm sợ độ cao nhưng không đến mức đi cầu thang trong không gian kín như vậy còn sợ hãi. 

 

Nhưng có người từng giờ từng phút nhớ kỹ điều làm cậu sợ hãi, cho dù là đang say rượu, trong trạng thái ý thức không tỉnh táo, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến lại là phải bảo vệ cậu.

 

Điểm này lập tức chọc trúng n** m*m m** nhất sâu trong tim Tạ Diễm, hốc mắt cậu có hơi nóng lên.

 

“Em không sao, chỉ là lên cầu thang thôi mà, em không sợ đâu.” Tạ Diễm đi chậm lại, nghiêng đầu nói với Cố Ngộ Sâm.

 

Nhưng người uống say rất cố chấp.

 

Anh ôm Tạ Diễm lên cầu thang, chầm chậm leo từng bậc thang một.

 

Cố Ngộ Sâm đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều cực kỳ ổn định và vững chãi, cơ thể không có chút lay động nào.

 

Vừa cẩn thận từng li từng tí, vừa nơm nớp lo sợ.

 

Người trong lòng ngực là báu vật cả đời của anh, anh không dám sơ sẩy dù chỉ một chút. 

 

_____

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

[Vở kịch nhỏ]

 

Nhà trẻ Nắm

 

Thầy Diễm Diễm đang phát hoa nhỏ.

 

Ba Đông Đông một bông hoa.

 

Anh Sâm Sâm một bông hoa. 

 

Anh Tấn Tấn thấy mình không được hoa nhỏ, trong mắt anh ấy lấp lánh nước mắt, quay đầu đi, chu môi: Hừ, hoa nhỏ chẳng đẹp tí nào! Anh mới không thích hoa nhỏ!

 

Cuối cùng thầy Diễm Diễm cũng phát hoa nhỏ đến tay của anh Tấn Tấn.

 

Anh Tấn Tấn ôm hoa nhỏ cười rất vui vẻ: Hoa nhỏ đẹp nhất, anh thích hoa nhỏ nhất!

Bình Luận (0)
Comment