Chương 48
Buổi sáng cuối hè, gió đã bắt đầu mang theo hơi nóng xôn xao lay động những tán lá trong vườn, vo vụn màu cam vàng của nắng.
Một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu lên người Tạ Diễm. Cậu rúc vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm, vươn tay bắt lấy.
Nhưng khi bàn tay cậu vừa chụp lại, ánh sáng lại lọt qua những kẽ ngón tay rồi vụt đi mất.
Trước sau như một, cậu đều không thể giữ lấy được ánh sáng của đời mình.
Tạ Diễm nghĩ đến có hơi nhụt chí.
Cậu vừa định thu tay lại, một bàn tay to lớn khác đột nhiên bao bọc lấy tay cậu, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo.
Cái nắm tay ấm áp, khởi đầu từ bàn tay lạnh buốt lan dần đến trái tim.
Tạ Diễm ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm.
“Bắt được em rồi.” Cố Ngộ Sâm nói, cúi đầu hôn lên khóe mắt ươn ướt của cậu, cử chỉ nâng niu như trân như bảo.
Em vĩnh viễn không cần phải cố nắm lấy điều gì, hãy để anh chủ động nắm lấy em.
Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm thật kĩ, rồi quay đầu nhìn tay mình.
Tay cậu động đậy, luồn vào những kẽ ngón tay của Cố Ngộ Sâm, mười ngón đan chặt lấy nhau.
Ánh nắng chiếu xuống đôi bàn tay tạo thành một vầng sáng mỏng.
Trong một khắc ấy, Tạ Diễm biết mình đã nắm được ánh sáng rồi.
“Anh ơi.” Tạ Diễm nhẹ nhàng gọi Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm đáp lại: “Anh nghe.”
Tạ Diễm lại yên lặng, ánh mắt dừng lại ở nơi hai bàn tay đang đan vào.
Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Anh hôn em đi.”
“Ừm.” Cố Ngộ Sâm vừa dứt lời đã cúi đầu hôn lên môi Tạ Diễm.
Anh nhẹ nhàng m*t đôi môi cậu, luồn đầu lưỡi mềm mại vào, dịu dàng l**m láp trong khoang miệng cậu, cuối cùng câu lấy đầu lưỡi Tạ Diễm, quấn lấy nhau.
Tạ Diễm ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của Cố Ngộ Sâm, chiếc cổ thon dài trắng nõn như một chú thiên nga vươn mình.
Vị mặn ướt át lan tỏa trong môi lưỡi quấn quýt của hai người.
Động tác hôn của Cố Ngộ Sâm bỗng dừng một chút, anh ôm chặt lấy Tạ Diễm như thể muốn khảm cậu vào trong người mình.
Cái hôn lặng lẽ trở nên si cuồng, Tạ Diễm thầm cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Cố Ngộ Sâm ở nơi môi lưỡi giao hòa.
Một tay cậu nắm chặt lấy tay Cố Ngộ Sâm, tay còn lại đặt lên gáy anh, không ngừng ấn xuống.
Bọn họ hôn thật lâu, cho đến khi Tạ Diễm không thở nổi nữa mới lưu luyến tách Cố Ngộ Sâm ra.
Tạ Diễm mở miệng muốn nói điều gì thì lại vô thức phát ra tiếng nức nở.
Cố Ngộ Sâm đặt tay lên gáy cậu, ấn cậu vào người mình, dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cậu: “Anh ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Tạ Diễm vừa định nói mình không muốn khóc, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn dài như thác đổ, không ngừng trào ra từ hốc mắt.
Ban đầu cậu còn hơi ngượng ngùng, uất nghẹn, nhưng lại không kiềm được từng giọt từng giọt nước mắt cứ rơi xuống. Sau cùng Tạ Diễm dứt khoát mặc kệ, rấm rứt vùi đầu vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm mà khóc đến nghẹt thở.
Cố Ngộ Sâm đặt tay lên lưng cậu nhè nhẹ vỗ về, không nói lời an ủi nào mà chỉ để cậu nằm trong lồng ngực mình khóc thật to.
***
Cách đó không xa, Tạ Tấn đang ở chòi lục giác ngoài vườn hoa nhìn cảnh tượng đó, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Tạ Diễm bên tai.
Anh ấy thở dài một hơi, xoay người định về phòng thì thấy bác sĩ bước ra.
“Dì ấy sao rồi ạ?”
Sau khi mời bác sĩ đến, anh ấy không định ở lại trong phòng mà muốn tìm Tạ Diễm nói chuyện. Khi thấy Tạ Diễm đang ở cùng Cố Ngộ Sâm, anh ấy cũng không ra nữa mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Như hồi nhỏ.
Tạ Tấn biết bà Hách không phải mẹ ruột của anh ấy. Chính miệng bà Hách nói với anh ấy điều này, cũng không cho anh ấy gọi bà là mẹ.
Bà Hách luôn nói: “Dì không phải mẹ con, mẹ con là người phụ nữ hiền thục trang nhã. Bà ấy rất yêu con, dì mong con luôn nhớ lấy.”
Vì đã sớm đoán được bà Hách không phải mẹ ruột của mình từ nhỏ nên Tạ Tấn dễ dàng tiếp nhận được điều này. Từ đầu anh ấy đã sớm nghi ngờ vì sao bà Hách không cho anh ấy gọi mình là mẹ, sau này lâu dần thành quen.
Trong kí ức của Tạ Tấn, Tạ Hành Đông thường rất bận rộn, bà Hách nuôi dạy anh ấy rất nghiêm khắc. Khi đó Tạ Tấn luôn cảm thấy cô đơn, cho đến khi Tạ Diễm được sinh ra.
Tạ Tấn rất thích cậu em trai này, tròn tròn trắng trẻo mềm mại, cứ nhìn thấy anh ấy là tươi cười hớn hở.
Em trai cũng là người bạn thơ ấu duy nhất của Tạ Tấn.
Tạ Diễm luôn là cái đuôi nhỏ của Tạ Tấn, Tạ Tấn đi đâu cậu đều thích theo tới đó. Hai anh em như hình với bóng, ai cũng nhìn ra được hai anh em bọn họ vô cùng thân thiết.
Chỉ là không biết từ khi nào, Tạ Diễm đã không còn theo sau Tạ Tấn nữa, đôi khi còn nhìn anh ấy với đôi mắt chống đối xen lẫn chán ghét.
Lúc đầu Tạ Tấn không biết vì sao nên khi tan học luôn muốn đi tìm Tạ Diễm, nhưng cậu lúc nào cũng trốn tránh anh ấy. Sau này, có lần Tạ Tấn vô tình nhìn thấy bà Hách đánh lên tay Tạ Diễm từng tiếng chát rất mạnh, nghe đã thấy đau.
Tạ Tấn nghe bà nói: “Mẹ bảo con đừng có đi tìm anh trai con, sao con không nghe lời? Anh con sau này sẽ kế thừa toàn bộ gia sản nhà họ Tạ, thằng bé phải trở nên giỏi giang ưu tú hơn người, làm gì có thời gian chơi cùng con?”
Lúc này Tạ Tấn mới biết vì sao Tạ Diễm cứ tránh né anh ấy. Là bởi mỗi lần anh ấy đến tìm Tạ Diễm là một lần cậu bị bà Hách cho ăn đòn.
Hồi đó Tạ Tấn mới lớp hai, dù có trưởng thành sớm đến đâu cũng chưa nhận thức được những vấn đề khác, chỉ biết mình là nguyên nhân khiến cho em mình bị đánh bị mắng. Cho nên dù thương Tạ Diễm đến đâu, anh ấy cũng không dám đi tìm em mình để chơi cùng.
Có những khi nhớ em chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa, thấy em trai bé xíu tự ngồi xổm trên mặt đất, thủ thỉ một mình, tay trái chơi với tay phải.
Chờ đến khi Tạ Tấn tự ý thức được vấn đề, Tạ Diễm cũng đã lớn. Ở trước mặt anh ấy cậu luôn bày ra bộ mặt tươi tỉnh, thản nhiên như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Tạ Tấn cũng luôn vô thức ra dáng là người anh hoàn mỹ trước mặt cậu, bởi vì anh ấy biết mình có được ngày hôm nay đều là nhờ sự chịu đựng của cậu.
Khi đó Tạ Tấn chủ quan cho rằng bà Hách và Tạ Diễm vẫn ổn, vì trước mặt anh ấy bọn họ vẫn luôn vui vẻ hòa thuận. Anh ấy cũng chưa từng biết bà Hách bắt Tạ Diễm phải nhường cho anh ấy mọi điều tốt đẹp.
Tóm lại vẫn là do Tạ Tấn chủ quan.
Vào mùa hè Tạ Diễm thi xong đại học, anh ấy về chúc mừng sinh nhật lần thứ 18 của Tạ Diễm rồi vội vã rời đi chuẩn bị cho kỳ thực tập. Sau thời gian dài bận rộn, Tạ Tấn mới nhớ ra gọi điện về nhà.
Mấy ngày liên tục Tạ Tấn không gọi được cho Tạ Diễm, anh ấy không yên tâm mà hoảng hốt trở về nhà. Nhờ thế mới biết bà Hách vì mấy lời của họ hàng ruột thịt mà nhốt Tạ Diễm lại trên gác mái.
Tạ Tấn mở cửa gác mái ra chỉ nhìn thấy em trai mình nằm bất tỉnh trên sàn, bên cạnh là tờ giấy viết tám chữ “Con thật sự không đáng được sống sao?”
Ngày hôm đó, cả nhà họ Tạ đều rối loạn.
Miệng vết thương rỏ máu đầm đìa bị Tạ Diễm chôn giấu khi được đưa ra ánh sáng cũng đã lở loét sinh dòi.
Thậm chí Tạ Tấn còn không có tư cách để trách cứ bà Hách, vì sau tất cả anh ấy là người được hưởng lợi.
***
Tạ Tấn mệt mỏi vuốt mặt, tự giải thoát bản thân khỏi dòng hồi tưởng, nghe bác sĩ nói: “Đã cho phu nhân thuốc an thần, hiện tại đã ngủ rồi, chỉ là…”
Tạ Tấn thấy bác sĩ lưỡng lự muốn nói lại thôi, gặng hỏi: “Có chuyện gì xin nói thẳng, tôi sẽ nghe theo.”
Bác sĩ lựa lời rồi mới từ tốn nói: “Tôi đề xuất tạm thời đừng để cậu Diễm và phu nhân gặp nhau. Hoặc là để phu nhân rời xa nhà họ Tạ, tìm một nơi non xanh nước biếc mà tiếp nhận trị liệu.”
Đề xuất này thực ra không khác gì trước đây.
Sau hôm đó, cả bà Hách và Tạ Diễm đều được phát hiện mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng. Bác sĩ cũng đề xuất tách ra, khi ấy Tạ Diễm chủ động đứng ra quyết định.
Cậu chọn theo học một trường đại học ở phía nam, hoàn toàn rời xa gia đình, một năm chỉ về thăm nhà một hai lần.
Tạ Diễm rời đi xong, bà Hách cũng không muốn đến viện nên chỉ trị liệu tại nhà.
Có lẽ bởi không có Tạ Diễm bên cạnh, bệnh tình của bà Hách mới từ từ thuyên giảm, ai ngờ hôm nay lại bạo phát.
Vòng đi vòng lại bảy năm, tất cả lại trở về vạch xuất phát.
Ánh mắt Tạ Tấn u ám, không nói gì nữa quay về phòng.
Tạ Tấn vừa vào nhà, Tạ Hành Đông vừa từ trên lầu bước xuống. Khuôn mặt ông tiều tụy, tinh thần có hơi uể oải.
“Bé Diễm sao rồi?” Tạ Hành Đông quan tâm hỏi.
“Có Cố Ngộ Sâm lo rồi ạ.” Lúc này Tạ Tấn không thể không thừa nhận tầm quan trọng của Cố Ngộ Sâm: “Chắc sẽ không sao đâu ba.”
Hai cha con ngồi xuống sô pha, Tạ Tấn do dự trong chốc lát rồi nói với Tạ Hành Đông: “Ba, tuy con nói cái này là không phải phép, nhưng hôm nay con không thể không nói.”
Anh ấy nhìn Tạ Hành Đông, ngữ khí kiên định: “Dì cần được điều trị ở một môi trường chuyên nghiệp hơn. Ở trong nhà bệnh tình của dì ấy chỉ ngày càng nghiêm trọng.”
Làm sao Tạ Hành Đông có thể không biết?
Ông khom lưng xuống, trong lòng tràn ngập hối hận.
Hách Khê Nhã có lỗi, Tạ Hành Đông ông làm sao không có lỗi? Nếu như ông có thể gác lại toàn bộ công việc để quan tâm đến gia đình thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Hách Khê Nhã có những dấu hiệu mắc bệnh, nhưng ông lại hoàn toàn không nhận ra, đó hoàn toàn là lỗi của ông.
Tạ Tấn lờ mờ biết được Tạ Hành Đông đang nghĩ gì, anh ấy đặt tay lên lưng Tạ Hành Đông vỗ nhẹ, gọi: “Ba…”
“Ba không sao.” Tạ Hành Đông xua xua tay với anh ấy. “Đợi chút, ba sẽ liên hệ một viện điều dưỡng ở nước ngoài.”
Tạ Hành Đông thở một hơi dài, đôi mắt hơi đỏ: “Ba sẽ đưa dì con sang đó.”
“Ba, ba định…” Tạ Tấn kinh ngạc nhìn Tạ Hành Đông. Anh ấy không ngờ Tạ Hành Đông sẽ chọn viện điều dưỡng ở nước ngoài, vậy chẳng phải muốn tách bà Hách ra nước ngoài điều trị sao?
Tạ Hành Đông: “Bác sĩ vừa mới nói h*m m**n khống chế bé Diễm của Khê Nhã không hề biến mất. Ở nước ngoài không thuận tiện, bà ấy có muốn kiểm soát bé Diễm sẽ không dễ dàng. Hơn nữa…”
Tạ Hành Đông vuốt mặt, tiếp tục nói: “Bé Diễm nhất định không muốn gặp bà ấy.”
Nếu không thì quanh năm suốt tháng đã không chỉ trở về một, hai lần.
Tạ Diễm không nói ra, nhưng họ đều nhìn ra được trong lòng cậu có một rào cản không vượt qua được.
Mà bọn họ, không một ai có đủ tư cách được cậu tha thứ.