Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 49

Chương 49

 

Khi bà Hách tỉnh lại thì thấy trong phòng tối mịt, trời đã về đêm. Bà nằm lại trên giường một lát mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra. 

 

Tay bà vô thức nắm chặt chăn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Tạ Diễm sắp có được cổ phần nhà họ Tạ, trong lòng bà Hách lại lo lắng, bất an như ngồi trên đống lửa. 

 

Bà nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó đèn trong phòng sáng lên, xua tan bóng tối.

 

Bà Hách nhìn ra phía cửa thì thấy Tạ Hành Đông bước đến. 

 

“Hành Đông…” Bà Hách sốt ruột hoảng hốt mở miệng, muốn biện minh cho mình: “Em tự chủ được, em không bắt bé Diễm không được ký!” 

 

Tạ Hành Đông ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn bà Hách. 

 

Đúng, lúc đó bà thực sự tự chủ được, nhưng còn về sau thì sao? Ai có thể bảo đảm về sau bà Hách cũng tự kiểm soát được? 

 

“Khê Nhã, em còn nhớ bảy năm trước anh đã nói gì không?” Tạ Hành Đông thẳng thắn nói, ánh mắt lại rất phức tạp, như đang quyết định điều gì. 

 

Sau ngày sự việc kia xảy ra, Tạ Diễm đã đi xa nhà. Bà Hách nhập viện một thời gian, sau khi dần dần bình ổn cảm xúc mới được đón về nhà. 

 

Lúc đó Tạ Hành Đông đã đưa ra một đề nghị với bà: Ly hôn. 

 

Nếu ngọn nguồn của mọi bi kịch là do cuộc hôn nhân này tạo nên, nếu chính cuộc hôn nhân này đã khiến bà Hách tự giam cầm chính mình, vậy thì chẳng phải chỉ có ly hôn mới có thể cởi bỏ gông xiềng, thả tự do cho bà hay sao?

 

Bà Hách lúc đó không đồng ý mà cũng không phản đối, nhưng vào buổi tối đã uống hết toàn bộ số thuốc bác sĩ kê cho, cũng may họ phát hiện kịp thời và mang bà đi cấp cứu. 

 

Từ đó về sau, Tạ Hành Đông không dám đề cập đến hai chữ “ly hôn” trước mặt bà Hách nữa. Bà Hách sau khi tỉnh táo lại cũng cam đoan với Tạ Hành Đông sẽ cố gắng sửa sai, bù đắp cho Tạ Diễm tình thương của người mẹ. 

 

Tạ Hành Đông phải thú thật khi đó ông cũng mềm lòng, thậm chí còn nuôi hy vọng viển vông rằng Tạ Diễm và bà Hách sẽ hòa hợp trở lại. Cả bà Hách đúng thật đã thay đổi dần dần, không còn can thiệp vào mối quan hệ giữa Tạ Tấn và Tạ Diễm nữa, không còn lo Tạ Diễm sẽ đoạt đi gia sản của Tạ Tấn. 

 

Tạ Hành Đông đã lạc quan cho rằng mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt đẹp. 

 

Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, chẳng phải đó cũng là một cách làm tổn thương Tạ Diễm hay sao? Hoặc nhìn từ phía Tạ Diễm, bọn họ lại một lần nữa gạt cậu ra ngoài lề. 

 

Tạ Hành Đông vuốt mặt cười khổ, ông đưa mắt nhìn bà Hách: “Bây giờ Tạ Tấn đã trưởng thành, lại còn rất ưu tú, Thính Hủy ở dưới suối vàng biết được sẽ rất mãn nguyện. Em đã hoàn thành di nguyện của Thính Hủy để lại một cách mỹ mãn, anh thay mặt Thính Hủy cảm ơn em.”

 

“Nhưng Tạ Diễm cũng là con anh, mấy năm nay nó phải chịu khổ hơn một nửa nguyên nhân là vì anh không làm gì, anh thật sự thấy có lỗi với nó. Giờ đây, trên tư cách là cha thằng bé, anh mong em có thể buông tha cho nó.”

 

Bà Hách cúi đầu, im lặng thật lâu. 

 

Bà đang đợi Tạ Hành Đông nói ra hai chữ kia. 

 

Tạ Hành Đông lẳng lặng nhìn bà chăm chú, ông nhắm mắt, ra quyết định: “Khê Nhã, chúng ta ly hôn đi.” 

 

Tạ Hành Đông: “Anh đã liên hệ cho em một viện điều dưỡng ở nước ngoài, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi. Em ở bên đấy an tâm dưỡng bệnh, không cần lo nghĩ gì, sống thật tốt. Anh sẽ đến thăm em khi có thời gian.” 

 

“Anh thật sự muốn ly hôn sao?” Giọng bà Hách đột nhiên trở nên sắc bén: “Nhiều năm như vậy, tôi có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Tạ hay không? Dựa vào đâu mà anh muốn ly hôn với tôi?” 

 

Rõ ràng cuộc hôn nhân với Tạ Hành Đông là do bà tự ép mình bắt đầu, vậy nhưng hiện tại khi Tạ Hành Đông muốn phá cái kén đã giam cầm bà suốt hai mươi mấy năm qua bà lại không chịu. 

 

Bà đã không thể tách mình khỏi cái kén ấy nữa rồi. 

 

“Khê Nhã, buông tha cho chính em và cho cả Tạ Diễm đi.” Trong lời nói của Tạ Hành Đông tràn đầy mỏi mệt, lực bất tòng tâm.

 

Họ đã gây ra những tổn hại không thể dung thứ, nhưng quá khứ đã qua rồi, Tạ Diễm cũng đã phải chịu đựng nỗi đau mà không một ai thấu nổi. 

 

Ông làm cha cũng sai ở sự vô tâm, ở sự do dự, thiếu quyết đoán, vì thế cứ liên tiếp làm tổn thương Tạ Diễm. 

 

Vì vậy, ông buộc phải hạ quyết định ngay bây giờ. 

 

Ông đích thân cởi bỏ gông xiềng cho Hách Khê Nhã, trả tự do cho bà. Từ đây bà không còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Tạ nữa, càng không cần phải nhọc lòng bận tâm về người kế thừa gia sản nhà họ. 

 

Có lẽ chỉ có vậy thì bà mới có thể an tâm dưỡng bệnh, trở thành Hách Khê Nhã hiền lành trước kia. 

 

Trước đây ông cứ đinh ninh Tạ Diễm cần có tình thương của mẹ, như vậy cuộc đời cậu mới có thể trọn vẹn, nhưng giờ đây Tạ Hành Đông đã nhận ra… 

 

Thứ tình thương tràn đầy áp lực và h*m m**n khống chế của mẹ kia, Tạ Diễm không cần đến. 

 

Hai mươi mấy năm làm người đầu ấp tay gối của Tạ Hành Đông, bà Hách hiểu ông rất rõ. Từ thái độ của ông, bà đã thấy được cuộc hôn nhân này không còn đường cứu vãn. 

 

Bà Hách bụm mặt khóc thút thít, không rõ vì sao tất cả lại thành ra như vậy. Bao nhiêu năm nay công lao của bà với nhà họ Tạ, với Tạ Tấn là chưa đủ nhiều hay sao? Vì đâu mà bà lại bị đẩy vào kết cục này? 

 

Tạ Diễm là con trai của bà, bà chỉ khiến con mình chịu một chút thiệt thòi thôi mà, điều này là sai sao? 

 

Tạ Hành Đông không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai bà Hách: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày sau anh đưa em ra nước ngoài.” 

 

Sở dĩ ông dám nói lời này với bà Hách là vì qua sự cố vấn, bác sĩ nói bà Hách không có ý định tự tử. 

 

Cho nên lúc này, Tạ Hành Đông lựa chọn đánh nhanh thắng nhanh, chấm dứt mọi thương tổn tại đây. 

 

Hy vọng bà Hách sau khi thoát khỏi gông xiềng nhà họ Tạ sẽ có thể chăm sóc bệnh tình, từ nay về sau khỏe mạnh sống tiếp. 

 

Tạ Hành Đông nhắm mắt, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. 

 

Bỏ lại phía sau vẫn là tiếng khóc của bà Hách, nhưng lần này bước chân ông kiên định lạ thường. 

 

***

Tạ Hành Đông là người dám nói dám làm, ngày hôm sau đã liên hệ với viện điều dưỡng của nước A, hẹn ngày đưa bà Hách qua trị liệu. 

 

Ông chỉ nói sẽ đưa bà Hách đi trị liệu, không nhắc đến chuyện ly hôn với bà vì hiện tại chưa phải lúc thích hợp để cho Tạ Diễm biết chuyện. Chủ yếu là vì ông lo Tạ Diễm hiểu lầm rằng hai người ly hôn là vì cậu, lại càng thêm áp lực. 

 

Tạ Diễm biết tin bà Hách ra nước ngoài an dưỡng cũng chỉ nói một câu mong bệnh tình của bà diễn biến tốt đẹp, không thêm lời nào nữa. 

 

Vốn dĩ Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm dự định ở lại thành phố Kinh khoảng một tuần, nhưng chuyện đã thành ra như vậy họ cũng không muốn ở lại lâu hơn. Cả hai định rời thành phố Kinh và trở lại thành phố K vào ngày hôm sau. 

 

Trước khi họ đi, Tạ Tấn tìm gặp Cố Ngộ Sâm. 

 

“Chắc cậu cũng biết chuyện trước kia của bé Diễm rồi.” Tạ Tấn rặn ra một nụ cười chua xót: “Giá như tôi phát hiện ra điều bất thường và giúp Tạ Diễm sớm hơn một chút, thay vì lựa chọn rời xa em ấy, thì sau này đã không có chuyện gì xảy ra. Bé Diễm sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc.” 

 

Nhưng lại chẳng có cái giá như nào cả. 

 

Khi còn nhỏ anh ấy tưởng em trai chán ghét mình, lại sợ vì mình mà cậu bị bà Hách đánh chửi nên giữ khoảng cách với Tạ Diễm. 

 

Tưởng rằng chỉ có vậy, Tạ Diễm mới có thể sống tốt. 

 

Nhưng kết cục là gì? Tạ Diễm vẫn phải chịu đựng những điều cậu đáng ra không phải chịu đựng. 

 

Tạ Tấn ở trước mặt Cố Ngộ Sâm bao giờ cũng dương oai diễu võ, dù mệt mỏi đến đâu cũng tỏ cái thái độ hơn thua với anh. Nhưng hôm nay, anh ấy lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, cả người tràn ngập nản lòng. 

 

Dù vậy, Cố Ngộ Sâm cũng không thốt ra nổi mấy tiếng “Cậu không có lỗi” với anh ấy. 

 

Đáng lẽ Tạ Diễm sinh ra phải được ngậm thìa vàng, đáng lẽ cậu đã không phải lớn lên với vàn khổ đau trắc trở như vậy. Dù là Tạ Hành Đông hay Tạ Tấn, chỉ cần họ nhận ra một chút điều gì không ổn và giải thoát cho cậu, thì Tạ Diễm đã có thể sớm tìm được hy vọng sống cho mình. 

 

Nhưng bọn họ không hề hay biết. 

 

Nhưng Cố Ngộ Sâm cũng có thể hiểu tình thế oái oăm của Tạ Tấn. Trước kia anh ấy cũng chỉ là trẻ con, không thể biết cách xử lý những tình huống thế này nên còn dễ thông cảm. 

 

Sau này, anh ấy còn mang nặng trọng trách của “người thừa kế”. Ngoài ra, trong ký ức của Tạ Tấn, bà Hách là mẹ anh ấy. Ngoại trừ việc anh gọi bà Hách là “dì”thì bà Hách không khác gì mẹ ruột đối với Tạ Tấn. Anh ấy không có quyền yêu cầu bà Hách phải thay đổi điều gì, càng không thể chỉ trích bà. 

 

Khi Tạ Diễm rời nhà đi về phía nam, ngoài việc bồi thường về mặt vật chất, Tạ Tấn cũng đã làm rất nhiều điều cho cậu. 

 

Nhờ em trai của bạn cấp ba giúp đỡ Tạ Diễm ở trường, âm thầm làm người tổ chức những cuộc tụ tập để Tạ Diễm giải tỏa, lại còn lập ra một văn phòng cá muối để Tạ Diễm không cần làm gì vẫn có thể duy trì mối quan hệ với mọi người, có người để giao lưu trò chuyện. 

 

Ngoài việc không giải quyết được chuyện bà Hách, Tạ Tấn đã làm mọi thứ để giúp Tạ Diễm thoát khỏi những chấn thương tâm lý. Nhưng vì không muốn Tạ Diễm khó xử nên anh ấy luôn làm nhiều việc trong âm thầm mà không để cậu biết. 

 

Tạ Tấn làm tất cả có lẽ là để đỡ áy náy với cậu, nhưng anh ấy cũng thực sự thương người em Tạ Diễm này, thật sự hi vọng Tạ Diễm có thể mau chóng hồi phục. 

 

Cố Ngộ Sâm nhìn thoáng qua vẻ mặt ủ rũ của anh ấy, liếc mắt một cái cười nhạo: “Cậu bị ngu à?” 

 

Nếu là trước kia, Tạ Tấn đã sớm đá đểu lại, nhưng hôm nay anh ấy chỉ cười cười thừa nhận: “Đúng rồi, tôi là đồ ngu mà.” 

 

Ngu đến mức nhiều năm như vậy vẫn không phát hiện ra điều bất thường. 

 

Dù có nói gì cũng chỉ là bào chữa. Sai chính là sai thôi.

 

Tạ Tấn còn định nói thêm, Cố Ngộ Sâm đã chặn họng: “Tôi biết cậu định nói gì, Diễm Diễm là người tôi yêu, đương nhiên tôi sẽ đối đãi em ấy thật tốt.” 

 

Tạ Tấn nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười: “Lần đầu tiên thấy cậu cũng không đáng ghét mấy.” 

 

“Thôi đi.” Cố Ngộ Sâm cười nhạt: “Tôi càng nhìn càng thấy ghét cậu.” 

 

Hai người nói chuyện không hợp, nửa câu đã xích mích. Một khi đề tài lệch khỏi Tạ Diễm thì không khí hòa hợp giữa cả hai sẽ đều biến mất không còn sót lại chút gì. Vì không còn gì để nói, cả hai đồng loạt rời đi. 

 

Tạ Diễm tưởng rằng khi rời khỏi nhà họ Tạ, Cố Ngộ Sâm sẽ đưa cậu đến luôn ga tàu cao tốc, bắt tàu về thành phố K. Không ngờ Cố Ngộ Sâm lại đưa cậu đến nơi đăng ký hộ khẩu ở đồn cảnh sát. 

 

Tạ Diễm nhìn về phía Cố Ngộ Sâm khó hiểu: “Anh dẫn em đến đây làm gì?” 

 

Cố Ngộ Sâm sớm đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ đưa cho Tạ Diễm: “Em xem trước đi, nếu bây giờ em đồng ý, chúng ta sẽ đăng ký hộ khẩu.” 

 

Tạ Diễm nghi hoặc mở túi văn kiện ra, phát hiện bên trong có chứng nhận kết hôn của bọn họ, chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu của anh và cả chứng nhận xin chuyển hộ khẩu của Cố Ngộ Sâm. 

 

Cố Ngộ Sâm là đại gia số một, lại hoàn toàn tuân thủ các chính sách quản lý của thành phố Kinh, dời hộ khẩu của anh vào thành phố Kinh rất đơn giản. 

 

Tạ Diễm nhìn thoáng qua ngày chứng nhận chuyển hộ khẩu của Cố Ngộ Sâm là ngày hôm qua. 

 

Nói cách khác, hôm qua Cố Ngộ Sâm cho người đi làm tất cả giấy tờ này, chỉ để hôm nay đưa cậu đến đồn cảnh sát làm thủ tục nhập hộ khẩu.  

 

Cố Ngộ Sâm nắm lấy tay Tạ Diễm, hỏi cậu: “Tôi muốn chuyển hộ khẩu của tôi sang tên cậu, xin hỏi cậu Tạ đây có đồng ý không?” 

 

Mũi Tạ Diễm hơi cay, nhưng vẫn ăn ý gật đầu: “Em đồng ý.” 

 

Hai người có đầy đủ giấy chứng nhận, thủ tục di chuyển hộ khẩu làm xong rất nhanh. 

 

Khoảng nửa giờ sau, hộ khẩu của Cố Ngộ Sâm chính thức dời sang hộ khẩu của Tạ Diễm. 

 

Trở lại xe, Tạ Diễm vội vàng mở sổ hộ khẩu ra. 

 

Vốn dĩ sổ hộ khẩu này là Tạ Diễm tự làm sau khi thành niên nên chỉ có một mình cậu. Sau này không phải cha và anh trai cậu không bày tỏ mong muốn cậu dời hộ khẩu về lại nhà họ Tạ, nhưng đều đã bị Tạ Diễm từ chối. 

 

Thứ nhất là thấy không sao, thứ hai là không muốn gây thêm phiền toái, đâu ai biết khi nào bệnh tình bà Hách lại tái phát? 

 

Cho nên hộ khẩu của Tạ Diễm vẫn luôn chỉ có một người. 

 

Nhưng quen ở một mình không có nghĩa Tạ Diễm thích ở một mình, có đôi khi cậu cũng mong hộ khẩu mình có thêm một người.

 

Mà hiện giờ cuối cùng cũng có thêm một người. 

 

Ngón tay Tạ Diễm nhẹ nhàng đặt trên sổ hộ khẩu, v**t v* tờ của Cố Ngộ Sâm ở phía bên kia, dường như muốn đem mấy chữ đơn giản ấy khắc sâu vào trong lòng mình. 

 

Họ và tên: Cố Ngộ Sâm

 

Quan hệ với chủ hộ: Chồng

 

Một quyển hộ khẩu là một hộ gia đình, cuối cùng cậu cũng có gia đình của riêng mình rồi. 

 

Hốc mắt Tạ Diễm đỏ lên. Thấy nước mắt cậu sắp chảy xuống, Cố Ngộ Sâm cúi người lại đưa môi lên mí mắt cậu, dịu dàng hôn đi từng giọt nước mắt. 

 

Giọng của Cố Ngộ Sâm vang vọng bên tai Tạ Diễm…

 

“Chào em, chủ hộ của anh.” 

Bình Luận (0)
Comment