Chương 50: Cua Bá Vương ngang ngược
Sau khi Tạ Diễm lấy được sổ hộ khẩu, cậu và Cố Ngộ Sâm cùng lên tàu cao tốc trở về thành phố K.
Ánh nắng ban trưa gay gắt, Tạ Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ tàu cao tốc, mọi nơi cậu nhìn thấy đều như được dát lên một lớp màu cam vàng của nắng, trông vô cùng ấm áp. Đó là màu sắc yêu thích của cậu, màu sắc của ánh nắng mặt trời.
Tàu cao tốc khởi hành.
Ga tàu cao tốc ở thành phố Kinh ngày càng rời xa tầm mắt của Tạ Diễm.
Lần trước rời đi cậu không dám quay đầu nhìn lại.
Thành phố này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm đối với cậu, nhưng phần lớn đều bị bao phủ bởi những bụi gai nhọn, giống như một vũng nước đọng, nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng lại bốc mùi hôi thối.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại thì cậu vẫn có thể nhìn thấy một vài đóa hoa tươi tắn trong vũng nước đọng này.
Có lẽ cũng bởi những đóa hoa xinh đẹp này đã chống đỡ cậu, ngăn cản cậu rơi vào vùng nước lặng yên không thể dãy dụa.
Không biết cậu đã nghĩ gì, đột nhiên cười lớn một tiếng.
Cố Ngộ Sâm nhìn qua hỏi: “Sao tự nhiên em cười vậy?”
“Anh có thể tưởng tượng được không?” Tạ Diễm làm ra động tác của một con cua ngang ngược: “Khi em học cấp hai, em có một biệt danh siêu lợi hại luôn ấy – Cua Bá Vương!”
Cậu dùng hai tay tạo hình như hai càng cua, sau đó kẹp kẹp về phía Cố Ngộ Sâm.
“Cua Bá Vương?” Cố Ngộ Sâm nhịn cười, chân thành khen ngợi: “Vậy thì em thật lợi hại nha!”
Mỗi ghế hạng thương gia cách nhau cũng khá xa, vì vậy Tạ Diễm đi tới chỗ của Cố Ngộ Sâm, chen vào ngồi cùng một chỗ với anh, sau đó tựa đầu vào vai của Cố Ngộ Sâm: “Giờ nghĩ lại, việc này cũng khá buồn cười. Nó có chút liên quan đến anh trai của em.”
***
Thật ra khi còn nhỏ Tạ Diễm rất ghét Tạ Tấn, cậu từng nghĩ rằng sự tồn tại của Tạ Tấn đã dẫn đến việc cậu bị đối xử không công bằng. Cậu chống đối việc Tạ Tấn gần gũi với mình. Thậm chí vào lúc lòng căm hận của cậu lớn nhất, cậu còn ước rằng Tạ Tấn nên biến mất khỏi thế giới này.
Có lẽ Tạ Tấn cảm nhận được việc cậu căm ghét anh ấy nên anh ấy cũng không chủ động gần gũi với cậu nữa.
Chỉ cần Tạ Diễm có mặt ở đâu, Tạ Tấn đều sẽ im lặng rời đi.
Hành động của Tạ Tấn đúng là khiến Tạ Diễm thoải mái hơn nhiều, bởi vì khi không có Tạ Tấn để so sánh, ánh mắt và sự chú ý của bà Hách sẽ quay về phía cậu, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được một chút tình thương từ mẹ.
Khi Tạ Diễm học cấp hai và Tạ Tấn học cấp ba, Tạ Diễm đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của mình về Tạ Tấn.
Khi ấy, Tạ Diễm muốn giấu mọi người trở thành một cậu bé hư, nhưng từ đó đến giờ cậu lớn lên trong môi trường khá đơn giản. Ngay cả khi Tạ Diễm hung dữ với người khác thì cũng chẳng có tí uy h**p nào cả.
Nhưng cậu lại muốn trở nên hư hỏng, lúc ấy cậu lúc nào cũng khiêu khích thành phấn lưu manh hư hỏng gần trường học, còn nhe mấy cái răng nanh nho nhỏ của mình với chúng.
Điều kỳ lạ là cho dù cậu chỉ là một con cún con vô hại, nhưng bọn lưu manh xung quanh trường vẫn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cậu. Cậu muốn đám lưu manh đó đi phía Đông thì chắc chắn bọn họ không dám đi về phía Tây, muốn đám lưu manh đó đi phía Bắc thì chắc chắn bọn họ không dám đi về phía Nam, phải nói là nghe lời vô cùng.
Khoảng thời gian đó là lúc Tạ Diễm oai phong nhất, mỗi lần ra ngoài đều kết bè kéo cánh đi với nhau, rất hoành tráng.
Nhưng rất nhanh bà Hách đã phát hiện và buộc cậu phải chuyển sang trường khác để tránh xa những kẻ được gọi là lưu manh này.
Tạ Diễm không có quyền để phản đối.
Khi đến trường mới, Tạ Diễm vẫn muốn phát triển thế lực mới, nhưng lần này, trước khi kịp phát triển, Tạ Diễm đã bị nhắm tới.
Rốt cuộc thì cái danh “Cua Bá Vương” cũng khá có tên tuổi ở một số trường trong thành phố Kinh. Bọn lưu manh gần trường vừa nghe Cua Bá Vương chuyển đến trường này đã muốn gặp Cua Bá Vương rồi.
Vì thế, Cua Bá Vương vừa tan học đã bị bao vây.
Tạ Tấn biết hôm nay Tạ Diễm sẽ chuyển đến trường mới nên đặc biệt xin nghỉ học một ngày để xem Tạ Diễm có làm quen hay chưa, đồng thời hối lộ bọn lưu manh trong trường làm việc cho Tạ Diễm.
Nhưng xui xẻo là trước khi kịp hối lộ, Tạ Diễm đã bị bao vây bởi những người mà anh ấy muốn hối lộ.
Nhìn thấy đám người hung hãn vây quanh Tạ Diễm, Tạ Tấn cũng không lo việc mình bị lộ, cũng không nghĩ đến việc Tạ Diễm có muốn nhìn thấy anh ấy hay không. Anh ấy lập tức lao ra và ôm chặt Tạ Diễm vào lòng.
Tạ Diễm có chút sợ hãi khi nhìn thấy bọn lưu manh đe dọa.
Mặc dù vậy, cậu cũng không thể đánh mất sự oai phong của Cua Bá Vương được!
Cậu đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, trông như một vị đại tướng dù có thấy núi Thái Sơn sụp đổ thì vẻ mặt cũng không thay đổi.
Tất nhiên, đây chỉ là Tạ Diễm tự mình thấy như vậy thôi.
Trong mắt người khác thì cậu đang bĩu môi, cau mày, mắt ngấn lệ, trông cậu chẳng hung dữ tẹo nào mà chỉ trông rất non, như cục kẹo sữa vậy.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của Tạ Diễm.
Nhìn mấy tên lưu manh đang tiến đến gần mình, Tạ Diễm càng hoảng sợ hơn.
Mấy thằng đệ của cậu không ở nơi đây, phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một bóng người lao ra, không chút do dự ôm cậu vào lòng. b* ng*c gầy gò lúc này lại mang cho Tạ Diễm một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Huyết thống quả thực là một điều thần kỳ, Tạ Diễm nhìn không rõ mặt người nọ, nhưng cậu biết chắc người kia chính là anh trai Tạ Tấn của mình.
Cậu nắm chặt lấy vạt áo của Tạ Tấn, không dám ngẩng đầu nhìn bọn lưu manh, nhưng trong lòng chợt bình tĩnh lại.
Chỉ cần anh trai của cậu ở đây, cậu sẽ ổn thôi. Tạ Diễm tin chắc là như vậy.
Ngay lúc Tạ Diễm tưởng chừng một trận chiến lớn sắp nổ ra, bọn lưu manh đột nhiên dừng lại, giống như các hiệp sĩ trong phim truyền hình võ hiệp, cùng nhau cúi đầu chào Tạ Diễm, thanh âm to rõ, khí thế hừng hực: “Chúng tôi tự nguyện gia nhập dưới trướng Cua Bá Vương, từ đây đi theo làm tùy tùng, vì Cua Bá Vương vượt lửa qua sông, không chút chối từ.”
***
“Chúng tôi tự nguyện… Không chút chối từ!”
Tạ Diễm lặp lại lời nói thô bạo của bọn lưu manh lúc đó, cười hỏi Cố Ngộ Sâm: “Có phải nghe rất trẻ trâu đúng không? Nhưng lúc đó em rất vui, cho dù có thay đổi địa bàn thì em, Cua Bá Vương, vẫn sẽ là một Cua Bá Vương ngang ngược.”
“Nhưng sau đó em nghĩ lại và nhận ra rằng mấy thằng đệ của em chẳng hề đầu hàng trước khí phách của em, mà là bị thuyết phục bởi sức mạnh đồng tiền của anh trai em thì có.” Tạ Diễm dụi đầu vào cổ Cố Ngộ Sâm, “Sau sự việc đó, em đã nghĩ lại và nhận ra rằng anh trai em đã bí mật làm rất nhiều điều cho em. Anh ấy biết em không thích anh ấy đến gần nên đã lén lút quan tâm đến em và bảo vệ em theo một cách riêng.”
Tạ Tấn biết Tạ Diễm thích ăn đồ ngọt, kẹo ở nhà hầu như luôn để trong tầm tay của Tạ Diễm.
Đôi khi cậu muốn một thứ gì đó thì nó sẽ xuất hiện một cách thần kỳ trong phòng cậu vào đêm hôm đấy.
Lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, sự chống đối của Tạ Diễm đối với Tạ Tấn dần dần bị sự quan tâm của Tạ Tấn làm cho tan rã, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Tấn quá nhiều, cậu lại nhiều ra vài phần kính sợ.
Đôi khi Tạ Diễm không khỏi tự hỏi, nếu lúc đó cậu nhờ anh trai hoặc cha giúp đỡ, thiều liệu mọi chuyện có khác đi không?
Đáng tiếc là không có nếu, sự kiểm soát nhiều năm của bà Hách đã khiến cậu không dám lên tiếng, câu nói “Tạ Diễm, con chỉ là một thứ ngoài ý muốn, nếu con không nghe lời, sẽ không có ai thích con!” giống như một xiềng xích, giam cầm cậu một cách chặt chẽ, làm cậu từ bỏ cơ hội cầu cứu người bên ngoài.
Cho đến khi cậu rời khỏi nhà.
Khi đó, trông cậu như rất ổn, nhưng thực tế là lúc tâm trạng của cậu dao động lớn nhất. Cậu chống đối mọi thứ trong nhà, bao gồm cả Tạ Hành Đông và Tạ Tấn.
Dường như chỉ khi hoàn toàn tránh xa mọi thứ của nhà họ Tạ, cậu mới có thể sống một cách tự do.
Cậu không liên lạc với bất cứ ai trong nhà họ Tạ suốt một năm. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, thế giới của cậu dần dần trở nên sáng sủa hơn. Đầu tiên cậu đã liên lạc với Tạ Tấn, sau đó là Tạ Hành Đông.
Khi sắp tốt nghiệp đại học, Tạ Diễm trở về nhà vào dịp Tết Âm lịch, nhưng năm đó lại không nói một lời nào với bà Hách.
Dù sau đó bọn họ đã liên lạc lại với nhau nhưng trong lòng Tạ Diễm đã có một bức tường, ngăn cách hoàn toàn bà Hách bên ngoài.
***
Một đôi tay đặt lên mắt Tạ Diễm, giúp cậu che đi ánh nắng chiếu vào.
“Muốn chợp mắt một lát không em?” Cố Ngộ Sâm hôn lên vành tai cậu, đôi khuyên tai bạc phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Khử trùng tai là trách nhiệm của Cố Ngộ Sâm ngay từ ngày đầu tiên. Anh rất cẩn thận nên lỗ tai không có dấu hiệu viêm nhiễm. Ước chừng đến lúc đó là khuyên tai có thể thay được rồi.
Tạ Diễm bình tĩnh lại, hỏi: “Ra khỏi thành phố Kinh rồi hả anh?”
“Ừm, ra rồi.” Cố Ngộ Sâm trả lời.
Tạ Diễm tìm một tư thế thoải mái trong lòng Cố Ngộ Sâm, ồm ồm nói: “Vậy em ngủ một chút đây.”
Cố Ngộ Sâm ôm anh chặt cậu một chút: “Ừm.”
Không lâu sau, Cố Ngộ Sâm nghe thấy tiếng thở đều đều của Tạ Diễm trong vòng tay mình.
Tạ Diễm cả đêm qua không ngủ.
Mặc dù Tạ Diễm không muốn đánh thức anh, không dám cử động mạnh, nhưng với cơ thể cứng ngắc và hơi thở nặng nề của Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm vẫn có thể phát hiện Tạ Diễm chưa ngủ.
Vì Tạ Diễm không muốn anh phát hiện nên anh giả vờ như không biết, ôm Tạ Diễm và im lặng ở bên cậu cho đến tận bình minh.
Có lẽ vì đã rời khỏi thành phố Kinh nên Tạ Diễm hoàn toàn thả lỏng và ngủ thiếp đi trong vòng tay Cố Ngộ Sâm.
Mặc dù là ghế thương gia, ghế tương đối rộng, nhưng hai người đàn ông trưởng thành vẫn có chút chật chội, để cho Tạ Diễm có thể ngủ ngon, Cố Ngộ Sâm cẩn thận di chuyển, định để Tạ Diễm ngủ ở đây.
Nhưng anh vừa mới động đậy một chút, Tạ Diễm đã nắm chặt áo của anh, lẩm bẩm: “Đừng đi mà!”
Người cũng theo bản năng tiến vào vòng tay của Cố Ngộ Sâm hơn.
Cố Ngộ Sâm không còn cách nào khác ngoài việc di chuyển cơ thể, để Tạ Diễm ngủ trên người mình.
Vị trí của hai người nhanh chóng được điều chỉnh.
Cố Ngộ Sâm yêu cầu tiếp viên lấy chăn rồi nhẹ nhàng đắp cho Tạ Diễm.
Để Tạ Diễm có thể nghỉ ngơi thoải mái trên tàu cao tốc, Cố Ngộ Sâm đã bao toàn bộ toa xe để không phải lo lắng về tiếng ồn do người khác gây ra làm phiền đến Tạ Diễm.
Cố Ngộ Sâm rũ mắt, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Tạ Diễm, tóc của cậu rất mềm, giống như chính cậu vậy.
Anh không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc Tạ Diễm, ôm cậu và cùng cậu chìm vào giấc mơ đẹp.
***
Khi Tạ Diễm tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ xe đã hoàn toàn tối đen.
Cậu tỉnh dậy vì đói, mơ màng ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Cố Ngộ Sâm.
Tạ Diễm lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, cho đến khi cậu cảm giác lông mi của Cố Ngộ Sâm hơi run rẩy, giống như có tật giật mình, cậu giả vờ nhắm mắt lại trong lòng ngực của Cố Ngộ Sâm.
Giây tiếp theo, Cố Ngộ Sâm mở mắt ra, động tác đầu tiên là đưa tay xoa đầu Tạ Diễm hỏi: “Em đói không?”
Anh biết Tạ Diễm đã tỉnh.
Tạ Diễm ngừng giả vờ, chuẩn bị đứng dậy khỏi người Cố Ngộ Sâm. Nhưng khi cậu mới di chuyển một chút, Cố Ngộ Sâm đã phát ra một tiếng “Shhh”.
“Sao thế anh?” Tạ Diễm lập tức nhảy xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Cố Ngộ Sâm: “Tay của anh hơi tê, để anh nghỉ một lát.”
Bởi vì tư thế của cậu, tay phải của anh vẫn luôn bị đè, sợ đánh thức Tạ Diễm nên Cố Ngộ Sâm cũng không nhúc nhích trong một thời gian dài, thành ra tay có hơi tê.
“Anh có ngốc không? Sao anh không cử động nhiều một chút hả?” Tạ Diễm ngoài miệng thì chỉ trích nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay Cố Ngộ Sâm, xoa bóp nhẹ nhàng, ấn một hồi lại không nhịn được cười, sau đó cậu cúi người đến gần vào bàn tay phải bị tê của Cố Ngộ Sâm, nhẹ nhàng hôn một cái: “Cảm ơn anh vì đã vất vả suốt chặng đường.”
Cố Ngộ Sâm nghe vậy thì dùng tay còn lại xoa mái tóc của Tạ Diễm, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đó là vinh hạnh của anh.”
____
Tác giả có lời muốn nói:
Cua Bá Vương đến đây!!!
Chúng ta hãy cùng nhau tuyên thệ: “Chúng tôi tự nguyện gia nhập dưới trướng Cua Bá Vương, từ đây đi theo làm tùy tùng, vì Cua Bá Vương vượt lửa qua sông, không chút chối từ.”