Chương 51
Khi tàu cao tốc đến thành phố K thì đã hơn mười một giờ tối.
Tạ Diễm xuống tàu cao tốc, duỗi người, vì đã ngủ một giấc trên tàu, bây giờ còn được hít thở không khí của thành phố K nên cậu chỉ cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Cậu quay đầu nhìn Cố Ngộ Sâm đang đẩy vali, mi mắt cong cong, cười nói: “Chúng mình về nhà rồi.”
Cố Ngộ Sâm một tay cầm vali, tay kia vươn ra nắm lấy tay Tạ Diễm, mười ngón tay đan vào nhau: “Ừm, chúng ta về nhà rồi.”
Ga tàu cao tốc lúc nửa đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, chỉ có mấy hành khách vội vã kéo vali.
Bên ngoài nhà ga, các tài xế khách sạn và ô tô tư nhân vẫn miệt mài mời gọi khách, cùng với tiếng bánh xe của vali kéo trên sàn hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
So với những hành khách vội vã kia, bước đi của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm thoải mái hơn nhiều.
Họ rời ga tàu cao tốc và bắt taxi trở về căn hộ cũ rộng hơn 40 mét vuông của Cố Ngộ Sâm.
So với biệt thự lớn của nhà họ Tạ ở thành phố Kinh, căn hộ này nhỏ và chật hơn nhiều, môi trường xung quanh cũng không được yên tĩnh như biệt thự của nhà họ Tạ. Ở đây, ngay cả khi đêm khuya, vẫn có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Nhưng vừa bước vào, Tạ Diễm lại cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đã ổn định lại, cả người cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đó là một cảm giác an toàn và vững chắc mà không nơi nào trước đây có thể mang lại cho cậu. Rõ ràng cậu chỉ mới sống ở căn hộ này được hơn hai tháng mà thôi.
Tạ Diễm thả người lên chiếc ghế sofa mềm mại, cậu ngước lên nhìn Cố Ngộ Sâm vừa vào nhà đã bắt đầu bận rộn dọn đồ đạc, cậu cảm thấy lòng mình mềm nhũn, như rơi vào những tầng mây, xung quanh phủ kín ánh mặt trời màu cam vàng, vừa mềm mại như bông lại vừa ấm áp.
Chỉ cần duỗi tay là cậu có thể chạm vào cầu vồng.
Lúc này, Tạ Diễm đã cực kỳ rõ ràng.
Điều khiến cậu cảm thấy thoải mái và vững chắc không phải là căn hộ nhỏ hơn 40 mét vuông này, mà là Cố Ngộ Sâm.
Mỗi một góc của căn hộ này đều có dấu vết sinh hoạt của cậu và Cố Ngộ Sâm.
Vì Cố Ngộ Sâm mà nơi này mới trở thành nhà của cậu.
“Anh ơi.” Tạ Diễm gọi một tiếng.
Cố Ngộ Sâm quay đầu lại: “Sao thế em?”
Tạ Diễm: “Không có gì đâu, em chỉ muốn gọi anh thôi.”
“Cố Ngộ Sâm.”
“Chồng ơi.”
Cậu nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm, mỉm cười lại gọi một tiếng, gương mặt mang theo nụ cười, thanh âm vừa mềm mại còn có chút giọng mũi, mang theo ý làm nũng.
Cố Ngộ Sâm bỏ việc mình đang làm xuống, đi tới trước mặt Tạ Diễm, anh quỳ một gối bên cạnh, cúi người dựa sát vào cậu.
“Em muốn làm gì hả?” Ánh mắt của Cố Ngộ Sâm rơi vào đôi môi nhạt của Tạ Diễm, sau đó từ từ di chuyển lên cho đến khi chạm vào đôi mắt .
Tạ Diễm chớp chớp mắt, giả vờ vô tội: “Em chỉ muốn gọi anh một chút thôi, không có gì hết á.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng tay của Tạ Diễm đã đưa lên cổ của Cố Ngộ Sâm, nâng mình treo lên người anh.
Hai người áp sát vào nhau.
Cố Ngộ Sâm nương theo động tác này, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn lên môi Tạ Diễm, tuy nhiên, khi anh tiến tới hôn Tạ Diễm, Tạ Diễm lại né anh, biết rõ còn hỏi: “Anh định làm gì hả?”
“Làm em.”
Cố Ngộ Sâm đứng dậy, bế Tạ Diễm lên đi vào phòng ngủ.
Tạ Diễm vùi đầu vào cổ Cố Ngộ Sâm, buồn cười nói: “Anh chắc chứ? Anh thật sự không cần đến bác sĩ Lý mua dưa leo à?”
Vừa dứt lời, Tạ Diễm lập tức cảm nhận được Cố Ngộ Sâm cứng đờ, hiển nhiên là đang nhớ tới chuyện xảy ra sau lúc anh say.
Nghĩ đến đây, Tạ Diễm không nhịn được mà cười lớn.
Đáp lại Tạ Diễm là tốc độ nhanh hơn của Cố Ngộ Sâm, trước khi Tạ Diễm kịp phản ứng, cậu đã bị Cố Ngộ Sâm ném lên chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp bật dậy, cậu đã bị Cố Ngộ Sâm đè xuống.
Sự thật chứng minh, ở khía cạnh nào đó của người đàn ông thì không nên nói giỡn tí nào, ngay cả khi trò đùa đó là điều mà chính anh ta đã từng nhắc đến cũng không nên.
Dù sao thì đêm đó Tạ Diễm đã bị Cố Ngộ Sâm làm rất nhiều lần.
Mệt mỏi nhưng cũng hạnh phúc.
***
Ngoài cửa sổ mặt trời và mặt trăng xoay vần, màn đêm dần rút đi, mặt trời ló dạng và một ngày mới chính thức bắt đầu.
Tạ Diễm tỉnh dậy với một cơn đau ở eo, quay đầu nhìn thì thấy Cố Ngộ Sâm đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, cong chân đọc sách.
Cậu cũng không vội đứng dậy mà chỉ lặng lẽ nhìn Cố Ngộ Sâm.
“Em tỉnh rồi à?” Cố Ngộ Sâm cảm nhận được ánh mắt của cậu, đóng cuốn sách lại đặt lên bàn cạnh giường, một tay anh nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt của Tạ Diễm: “Vẫn còn sớm, em có muốn ngủ thêm một lát không?”
Tạ Diễm đổi sang tư thế nằm bò, nói: “Eo của em đau quá, anh xoa bóp cho em tí đi.”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của Cố Ngộ Sâm đã ấn lên eo Tạ Diễm.
Cố Ngộ Sâm đã có kinh nghiệm, biết ấn vào nơi nào ở mức độ nào để có thể khiến Tạ Diễm cảm thấy thoải mái.
Tạ Diễm được Cố Ngộ Sâm xoa bóp thoải mái đến mức suýt nữa ngủ quên. Cậu tận hưởng thoải mái hơn mười phút mới đứng dậy rời giường cùng Cố Ngộ Sâm.
Sau khi rửa mặt xong, cậu hỏi Cố Ngộ Sâm: “Hôm nay anh quay lại làm việc chưa?”
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ dự định ở lại thành phố Kinh khoảng một tuần, nhưng chỉ mới qua hai ba ngày bọn họ đã về sớm.
Bây giờ nếu đã trở lại thành phố K, Cố Ngộ Sâm cũng nên quay lại làm việc.
Cố Ngộ Sâm vào bếp làm mì cho Tạ Diễm, anh đổ nước vào nồi rồi nói: “Không vội, anh dẫn em đi một nơi đã.”
Tạ Diễm đi theo vào, ôm eo Cố Ngộ Sâm từ phía sau, tò mò hỏi: “Đi chỗ nào vậy?”
“Chút nữa em sẽ biết.”
Ăn sáng xong, Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm lên đường.
Cả hai tự lái xe rời khỏi thành phố K, lên đường cao tốc rồi từ đường cao tốc đi vào quốc lộ.
Tạ Diễm nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi ngoài cửa sổ, từ đô thị nhộn nhịp đến vùng nông thôn yên tĩnh, từ những tòa nhà cao tầng đến những căn nhà trệt thấp.
Tạ Diễm bỗng nhiên phát hiện ra, ánh mắt từ khung cảnh ngoài cửa sổ nhìn về phía Cố Ngộ Sâm: “Anh dẫn em về nhà ông bà à?”
Nếu cậu nhớ không lầm, Cố Ngộ Sâm từng nói rằng ông bà của anh sống ở một vùng nông thôn.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ quả thực đã thay đổi về vùng nông thôn.
Hiện tại Tạ Diễm đã đoán được, Cố Ngộ Sâm không còn mập mờ nữa: “Đúng vậy, dẫn em đến nhà ông bà hít thở không khí trong lành.”
Lại phải gặp người thân lần nữa rồi.
Tạ Diễm không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng, giọng khô khốc nói: “Sao anh không nói cho em biết? Đi tay không đến nhà ông bà sao được chứ? Lần trước ông nội còn nhờ người đưa đồ ăn với cá cho tụi mình, vậy mà lần đầu tiên em đến nhà lại chẳng đem theo gì hết, có phải không ổn lắm không?”
Cậu hơi lo lắng, các câu hỏi liên tục được đưa ra, mỗi lúc một câu.
Không quan trọng câu trả lời là gì, chỉ là cậu cảm thấy lo lắng thôi.
Lúc này cả tư thế ngồi của cậu cũng thay đổi, lưng thẳng, cả người cứng ngắc ở ghế phụ.
“Không phải đi tay không.” Cố Ngộ Sâm nói: “Anh nghe ba nói ông nội anh gần đây đang định nuôi heo, chút nữa tụi mình đi bắt mấy con heo con đem qua đó.”
“Heo… Heo con?” Tạ Diễm lắp bắp kinh ngạc, làm sao có thể có người đến thăm ông bà lần đầu tiên lại tặng quà kỷ niệm là heo con chứ?
Cố Ngộ Sâm: “Ừm, heo con.”
Một lúc sau, Cố Ngộ Sâm nói thêm: “Lát nữa tụi mình sẽ quấn những bông hoa lớn màu đỏ quanh heo con. Em có thể tự tay cầm và đưa cho ông nội. Ông nội nhất định sẽ rất vui.”
Nghe Cố Ngộ Sâm nói, Tạ Diễm không nhịn được nghĩ đến cảnh cậu bế một con heo con trắng bóng đến thăm ông bà. Con heo con đang giơ móng kêu ré lên trong tay cậu.
Tạ Diễm giật mình.
Tạ Diễm thành công tự làm sợ bản thân luôn.
Tự nhiên từ phim tình yêu thành thị biến thành phim tình yêu nông thôn kỳ lạ gì vậy trời.
Bên tai vang lên tiếng cười, Tạ Diễm nhìn qua thì thấy vẻ mặt vui vẻ của Cố Ngộ Sâm.
Tạ Diễm: “…”
Bị lừa rồi.
Vì lúc này Cố Ngộ Sâm đang lái xe nên Tạ Diễm không thể làm gì anh, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh một cái.
Cố Ngộ Sâm đùa giỡn như vậy khiến Tạ Diễm bớt căng thẳng hẳn, nhưng Tạ Diễm luôn cảm thấy khó chịu khi đi tay không đến nhà ông bà.
“Anh đã chuẩn bị hết rồi.” Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm đang suy nghĩ gì, nghiêm túc nói: “Em đừng căng thẳng quá.”
Tạ Diễm thậm chí còn không biết Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị nó từ khi nào, nhưng vẫn tốt hơn là đến tay không, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cậu vẫn rất tò mò về việc ông nội nuôi lợn: “Ông nội thật sự định nuôi lợn hả anh?”
Cậu đã từng nghe mẹ Cố nhắc đến chuyện này trước đây, hình như là do giá thịt lợn tăng.
“Không phải chuẩn bị, thật ra đã nuôi rồi.” Cố Ngộ Sâm đánh lái, xe ra khỏi quốc lộ, đi vào đường xi măng: “Heo con đã được đưa về, cho nên em không cần lo việc phải ôm một chú heo con qua đó đâu.”
Tạ Diễm: “…”
Anh không chịu bỏ qua chuyện này đúng không?
Sau đó lại nghe Cố Ngộ Sâm nói: “Ông nội nghe nói em thích ăn thịt thăn chua ngọt, còn cố ý nói với anh là chờ đợt heo này xuất chuồng, ông sẽ để lại miếng thịt thăn nội mềm nhất cho em làm chua ngọt nữa đó.”
Tạ Diễm không nấu cơm nên không biết thịt thăn heo còn phân thành thịt thăn nội và thịt thăn ngoại, nhưng theo giọng điệu của Cố Ngộ Sâm, thăn nội có lẽ là phần thịt ngon hơn.
Nghĩ đến đây cậu bỗng thấy hơi đói.
Tạ Diễm khảng khái bảo: “Tụi nó vẫn còn là heo con mà, bàn về cách ăn chúng nó thật sự ổn không hả?”
Cố Ngộ Sâm nghe lời: “Anh vốn định nướng heo sữa cho em ăn, nhưng đã em nói vậy thì…”
Tạ Diễm lập tức ngắt lời hắn: “Heo con đáng yêu như vậy đương nhiên phải nướng rồi!”
Cố Ngộ Sâm mỉm cười đáp: “Được.”
“Từ từ…” Tạ Diễm suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không ổn: “Con heo này là do ông nội nuôi mà, có thể nướng ăn được không đấy?”
Cố Ngộ Sâm quay lại chủ đề ban đầu: “Vậy đi bắt một con nhé?”
Tạ Diễm: “…”
Hôm nay chúng ta không nên tiếp tục nói chuyện nữa.
Khi hai người nói chuyện, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng đã thay đổi.
Hai bên đường là những cánh đồng lúa xanh mướt, đây đó vài ngôi nhà gạch đỏ ngói xanh đứng sừng sững.
Xe máy, xe ba bánh chạy trên đường xi măng, còn có cả người đi bộ đi trên đó.
Cố Ngộ Sâm giảm tốc độ, sau khi lái qua một cây cầu, anh dừng lại ở một quảng trường, phía trước là khu vực tập trung các ngôi nhà trong làng. Con đường quá nhỏ, không thích hợp để đậu xe.
“Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi.” Cố Ngộ Sâm tháo dây an toàn, nói với Tạ Diễm.
“Ò.”
Lúc nói chuyện, Tạ Diễm đã mở cửa xuống xe, tò mò nhìn ngôi làng nhỏ xa lạ trước mắt.
Bọn họ khởi hành từ thành phố K vào buổi trưa và mất hơn hai tiếng đồng hồ để đến đây, lúc này ngoài trời đang nắng chói chang, nhưng vì ngôi làng nhỏ ở tương đối cao so với mặt nước biển nên có vẻ không nóng bằng thành phố K.
Bên cạnh có một con suối, gió thổi mát lạnh, khi thổi vào người có cảm giác lành lạnh và dễ chịu.
Tạ Diễm không nhịn được mở rộng hai tay đón lấy gió núi, hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy không khí mình hít vào như mang theo một vị ngọt.
Vẫn là không khí ở nông thôn tốt hơn.
Cố Ngộ Sâm xuống xe, đi tới cốp xe.
Trong cốp xe hẳn là có quà kỷ niệm cho ông bà, Tạ Diễm đi tới định phụ anh một tay.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ trong cốp xe, Tạ Diễm đã choáng váng.
Có 5 bao thức ăn cho heo được xếp ngay ngắn trong cốp xe Lamborghini Urus.
Bao thức ăn có hình heo con đầu tròn, bên dưới có ghi slogan quảng cáo – Thức ăn cho heo xanh, k*ch th*ch heo phát triển không nói quá.
Tạ Diễm: “…”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Từ từ trở thành chuyện tình yêu nông thôn, cho nên truyện còn có tên là: 《Câu chuyện tình yêu của chủ nhà trọ ở nông thôn》
[Kịch nhỏ]
Tạ Diễm nhận một quảng cáo trong mơ.
Lúc quảng cáo, cậu ôm một heo con quấn một bông hoa lớn màu đỏ, vẻ mặt chân thành đọc lời thoại: “Thức ăn cho heo xanh, k*ch th*ch heo phát triển không nói quá.”