Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 70

Chương 70


Chuyên cơ của Tạ Tấn đến thành phố K lúc 6 giờ sáng ngày mồng một, nhưng anh ấy cũng không nói cho Tạ Diễm biết thời gian mình đến thành phố K.


Sáu giờ sáng thật sự quá sớm, anh ấy tình nguyện để Tạ Diễm ngủ nhiều thêm một chút, cũng không muốn cậu phải dậy sớm tới sân bay đón mình.


Kết quả anh ấy vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm.


Cố Ngộ Sâm đứng bên ngoài, tựa người vào xe, từ phía xa nhìn thấy Tạ Tấn thì gọi điện cho anh ấy, thấy Tạ Tấn cũng đã thấy mình, anh lập tức ngắt cuộc gọi, tựa như chỉ cần thêm một giây gọi cho Tạ Tấn cũng là chuyện không thể chấp nhận được.


Sau khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, Tạ Tấn đi về phía anh, đến trước mặt Cố Ngộ Sâm rồi, không nhịn được nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”


Cố Ngộ Sâm vừa mở cửa xe vừa nói: “Diễm Diễm đã hỏi thư ký của cậu về lịch trình của cậu, biết giờ này cậu tới nên tôi tới đón.”


Cố Ngộ Sâm nói là anh tới đón, chứ không phải Tạ Diễm bảo anh tới đón, tám chín phần là bởi sáu giờ quá sớm, Cố Ngộ Sâm xót không nỡ để Tạ Diễm dậy sớm nên mới tự mình ra sân bay đón Tạ Tấn.


Tạ Tấn nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Ngộ Sâm, hài lòng mở cửa sau của xe.


Tuy nhiên khi nhìn thấy nhãn hiệu của xe, anh ấy nhướng mày đầy kinh ngạc: “Lamborghini? Cố Ngộ Sâm, cậu là một Grandet mà cũng chịu bỏ tiền ra mua Lamborghini á?”


Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Tấn đã lên xe thì khởi động xe rời khỏi sân bay, đối với câu hỏi của Tạ Tấn, anh coi như không nghe thấy.


Suốt thời gian đi đường còn lại, hai người không nói dù chỉ một câu, không khí trên xe vô cùng nặng nề, không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.


Mà Tạ Diễm đang chờ ở nhà,ngủ thêm được một lát lại không ngủ tiếp được nữa.


Cậu không phải lo Cố Ngộ Sâm hay Tạ Tấn xảy ra chuyện gì, mà là lo hai người họ ở cạnh nhau sẽ đánh nhau.


Lúc nãy đúng ra không nên mơ mơ màng màng bị Cố Ngộ Sâm dỗ vài câu rồi để anh đi đón Tạ Tấn,dựa theo trình độ ứng xử của hai người kia, để họ ở cùng một không gian, không biết chừng sẽ có màn trình diễn võ thuật toàn diện cũng nên?


Tạ Diễm bị dọa bởi chính tưởng tượng của mình, cậu trằn trọc ở trên giường hồi lâu, sau cùng vẫn lựa chọn rời giường, rửa mặt, ngồi trên sô pha chờ Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn trở về.


Tầm 7 giờ rưỡi, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá, Tạ Diễm lập tức đứng lên, nhìn về phía cửa.


Một lúc sau, cửa mở ra, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn lần lượt đi vào. Tạ Tấn nhìn một vòng căn chung cư cũ này, trên mặt mơ hồ mang theo vẻ ghét bỏ.


Chỉ như này? Chỉ có như này?


Cố Ngộ Sâm để cho em trai anh ấy ở căn chung cư cũ nát như này sao?


Tạ Tấn đang muốn chửi bậy vài câu thì đã nghe thấy Cố Ngộ Sâm nói: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”


Lúc này anh mới nhìn thấy Tạ Diễm đứng trong phòng khách, cũng nhìn ra ánh mắt lo lắng của cậu đang đảo qua hắn và Cố Ngộ Sâm, thậm chí còn quét một vòng từ đầu tới chân, sợ phát hiện vết thương nào đó.


Tạ Tấn: “…”


Lo lắng anh ấy đánh nhau với Cố Ngộ Sâm như vậy sao?


Quên đi quên đi, nể mặt Tạ Diễm nên không chê căn hộ cũ nát của Cố Ngộ Sâm nữa.


Vừa nghĩ xong, anh đã thấy Cố Ngộ Sâm đi vào bếp, đeo tạp dề lên người.


Đó là một chiếc tạp dề được tặng bởi hãng gia vị nào đó, trên nền vải đỏ rực còn thêu mấy chữ lớn màu vàng – nước tương XXX, ủ bằng đậu nành không biến đổi gen, thật ngọt ngào thật tươi mới.


Tạ Tấn: “…”


Anh ấy không thẩm nổi phong cách này của Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm đi tới, kéo Tạ Tấn ngồi xuống sô pha, không cần Tạ Tấn mở miệng, Tạ Diễm đã chủ động nói: “Anh, tuy căn chung cư này hơi nhỏ, nhưng thực sự ấm áp, em đã quen ở nơi này rồi.”


Đây là lời nói thật lòng, hoàn toàn không phải vì nói đỡ cho Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm thích cái cảm giác dù đứng ở đâu trong nhà, chỉ cần gọi tên là Cố Ngộ Sâm sẽ lập tức nghe thấy rồi chạy đến trước mặt cậu.


Căn hộ lớn có sự rộng rãi của căn hộ lớn, căn hộ nhỏ có sự ấm áp của căn hộ nhỏ.


Tạ Diễm đã nói như thế, Tạ Tấn cũng không dám nói thêm gì, chỉ duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Em đó.”


Tạ Diễm nhe răng cười với anh trai mình. 


Trong lúc hai anh em nói chuyện, Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị xong 3 phần ăn sáng, gọi hai anh em qua ăn.


Tuy Tạ Tấn có hàng ngàn hàng vạn bất mãn với Cố Ngộ Sâm, nhưng lại không thể bắt bẻ gì khả năng nấu nướng của anh, đây là kiểu ăn qua một lần sẽ không thể quên được.


Mặc dù Tạ Tấn đã ăn cơm ở trên máy bay, lúc này vẫn ăn một lèo hết bữa sáng trước mặt.


Ăn xong, anh còn làm bộ như rất lịch thiệp lấy khăn giấy lau miệng, rồi chêm thêm một câu đầy sơ hở: “Từ tối hôm qua lên máy bay đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì cả.”


Ý muốn nói là, không phải do khả năng nấu nướng của Cố Ngộ Sâm giỏi mà do anh ấy đang đói bụng.


Cố Ngộ Sâm liếc anh ấy, “À” một tiếng.


Tạ Diễm bê bát cơm né sang một bên, thầm nghĩ: Làm ơn đừng trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.


Cũng may Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn vẫn còn lý trí, không đánh nhau.


Nhưng Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm rồi lại nhìn sang Tạ Tấn một chút, nhịn không được bật cười thành tiếng.


Hai vị tổng tài bá đạo này rõ ràng đang ở cùng một chỗ, lại không có bất kỳ sự tương tác nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nhau, thật sự rất trẻ trâu!


Không, trẻ trâu còn trưởng thành hơn hai người này, bọn họ phải là trẻ mầm non mới đúng!


***


Hơn 9 giờ, Cố Ngộ Sâm lái xe đưa Tạ Diễm và Tạ Tấn về thôn.


Lúc lên xe Tạ Diễm hỏi Cố Ngộ Sâm: “Ba mẹ đâu rồi anh? Có đi cùng chúng ta không?”


Cố Ngộ Sâm: “Bọn họ về trước từ hôm qua rồi, chị cũng cùng họ luôn.”


Tạ Diễm gật đầu tỏ vẻ đã biết.


Tạ Tấn ngồi ở ghế sau, nghe Tạ Diễm gọi bố mẹ Cố Ngộ Sâm tự nhiên như vậy, cũng biết cậu ở chung với bố mẹ chồng rất ổn, anh ấy lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.


Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trên đường cao tốc tấp nập xe qua lại, ba người Cố Ngộ Sâm bị kẹt trên đường gần nửa tiếng mới tiếp tục chạy được. Tới nơi thì đã gần một giờ chiều.


Xe dừng lại ở quảng trường nhỏ đã cũ.


So với lần trước Tạ Diễm về đây thì có hơi khác nhau một chút, trên quảng trường nhỏ có rất nhiều xe đậu, hiển nhiên đều là người đến để chơi nhân dịp nghỉ lễ dài hạn.


Bên trái quảng trường nhỏ dựng mấy cái ô che nắng, có rất nhiều người dân đang xếp hàng ở đó.


Tuy rằng hiện tại thời tiết đã vào thu, nhưng cũng không khác gì khí hậu mùa hè ở miền nam, hiện tại đang là giữa trưa lúc mặt trời lên cao nhất, sao người dân lại ra đây xếp hàng vào lúc trời nắng như này chứ?


Đúng lúc đó, Cố Ngộ Giác vừa nhận được điện thoại liền lái xe ba bánh đến đón họ, Tạ Diễm tranh thủ hỏi: “Chị, bên kia đang làm gì thế ạ?”


Cố Ngộ Giác liếc nhìn theo hướng Tạ Diễm chỉ: “Bệnh viện trên thành phố về đây chữa bệnh từ thiện cho thôn dân, điểm chữa bệnh đặt tại thôn của chúng ta, tổng có 5 ngày, không chỉ người dân ở trong thôn mà ở những thôn lân cận cũng kéo đến.”


Ban đầu sau mười hai giờ trưa bác sĩ sẽ nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng vì người đến quá đông, có người còn từ làng xa chạy đến, sợ muộn thì không có xe về. Bác sĩ nghe vậy liền tranh thủ ăn vội rồi quay lại khám tiếp.


Tạ Diễm nhìn từ xa, cảm thấy vô cùng kính nể.


Cố Ngộ Giác: “Lên xe đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ các em thôi đó.”


Tạ Diễm gật đầu.


Động tác leo lên xe ba bánh cực kỳ lưu loát.


Cố Ngộ Sâm cũng nhanh chóng trèo lên.


Chỉ còn lại Tạ Tấn đứng phía dưới xe ba bánh, “Mắt to trừng mắt nhỏ” với cái xe.


Anh ấy không nghĩ tới phương tiện giao thông đầu tiên vào thôn lại là xe ba bánh.


Hiện tại anh ấy còn đang mặc vest đó.


Tạ Diễm phát hiện sự lúng túng của anh trai mình, chắc do anh ấy chưa từng thấy qua xe ba bánh, tự nhiên bây giờ bảo trèo lên, thực sự là khiến anh ấy khó xử.


Vì thế Tạ Diễm đề nghị: “Anh, không thì anh lên ngồi bên cạnh chị đi?”


Tạ Tấn nhìn vị trí ghế lái, rồi lại nhìn thùng xe, cuối cùng vẫn chọn trèo lên thùng xe.


Tuy rằng là lần đầu tiên đi xe ba bánh,  nhưng vừa rồi đã thấy Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm leo lên, anh cũng bắt chước khá suôn sẻ, chỉ là sau khi ngồi yên, toàn thân toát ra vẻ gượng gạo.


Nhưng rất nhanh, anh ấy dần quen hơn.


Anh ấy nhìn thấy Tạ Diễm đứng trên thùng xe, như thể đang dẫn đoàn thị sát, liên tục vẫy tay chào dân làng và các lãnh đạo đi tuần, không nhịn được bật cười theo.


“Nhóc Diễm và Sâm về đón Trung Thu hả?”


“Dạ vâng, chào dì Vương ạ.”


“Hỏa hỏa, buổi tối có tới quảng trường không?”


“Khiêu vũ ở quảng trường sao có thể thiếu cháu được? Bà Lưu yên tâm, cháu nhất định sẽ tới ạ!”



Lần trước lúc Tạ Diễm về, vẫn còn lạ nước lạ cái, lần này về đã được trải nghiệm đãi ngộ như Cố Ngộ Sâm, ai cũng biết cậu, cậu cũng nhớ rõ mọi người, cả đoạn đường đi không gọi sai tên ai.


Tạ Diễm cứ chào hỏi mọi người mãi tới lúc về đến nhà.


Cố Ngộ Giác dừng xe, chờ ba người đàn ông trên thùng xe lần lượt đi xuống, chị ấy lái xe vào trong nhà một cách thuần thục, không hề đụng phải khung cửa dù chỉ một chút.


Tạ Diễm cảm thán: “Chị lái xe ba bánh giỏi vậy sao?”


Hôm nay Cố Ngộ Giác mặc một chiếc váy hoa nhỏ, nhìn qua như một nàng tiên nữ nhỏ nhắn. Nếu không phải Tạ Diễm đã quen biết Cố Ngộ Giác từ lâu, lúc nhìn đến nàng tiên nữ lái xe ba bánh này, chắc hẳn cậu đã nghĩ mắt mình có vấn đề rồi.


“Chị ấy học còn nhanh hơn anh nữa đấy.” Cố Ngộ Sâm trả lời: “Nghỉ hè lần trước, chị ấy gần như là chỉ cần ngồi lên là đi được”.


Câu trả lời này khiến Tạ Diễm khá xấu hổ, trước đây cậu phải mất vài ngày mới học được.


Tạ Tấn nghe Tạ Diễm nói chuyện với Cố Ngộ Sâm, cố tỏ ra bản thân vô cùng bình tĩnh.


Dù sao xe ba bánh cũng đã ngồi rồi, còn gì để sợ nữa đâu?


Sau này nếu yêu cầu anh ấy lái xe ba bánh, anh ấy cũng thể lái vài vòng mà không đỏ mặt hay hụt hơi.


***


Cho đến khi vào trong nhà, Tạ Diễm mới biết hôm nay trong nhà cực kỳ náo nhiệt.


Không chỉ có người nhà Cố Ngộ Sâm, ngay cả Trịnh Hàn Thịnh và cha mẹ cậu ta cũng tới.


Cố Ngộ Sâm quay sang giải thích với Tạ Diễm: “Ba của Hàn Thịnh là cậu của anh, là bạn học của ba anh, ông bà ngoại của anh đã qua đời nhiều năm rồi, bên nhà chồng của dì anh cũng không có người già. Cho nên mấy năm nay đều tới nhà chúng ta cùng đón lễ tết.”


Tạ Diễm tỏ vẻ đã biết, sau đó được Cố Ngộ Sâm đưa tới trước mặt cha mẹ Trịnh Hàn Thịnh, chính thức giới thiệu Tạ Diễm cho bọn họ biết.


Cha mẹ Trịnh Hàn Thịnh đã sớm nghe về Tạ Diễm qua lời của cha mẹ Cố, cha mẹ Cố khen Tạ Diễm không ngớt lời. Vì vậy trong lòng họ vốn đã có ấn tượng rất tốt về Tạ Diễm. Nay gặp được người thật, lại càng thấy cậu ngoan ngoãn đáng yêu, đứng cạnh Cố Ngộ Sâm đúng là trời đất tác thành.


Ít nhất, trong mắt họ, từ khi có Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm như bớt đi vẻ lạnh lùng cứng nhắc, thêm nhiều dịu dàng hơn, cũng hay cười hơn hẳn, cả người toát ra sinh khí.


Chỉ riêng điểm ấy thôi, họ đã vô cùng hài lòng với Tạ Diễm rồi.


Tạ Tấn cũng theo sau Tạ Diễm để gặp mặt mọi người, ban đầu vẫn còn hơi câu nệ, nhưng cảm nhận được mọi người đều xem mình như người nhà, Tạ Tấn nhanh chóng thấy thả lỏng hơn, rất nhanh hoà nhập vào được.


Toàn bộ nhà họ Cố, trừ Cố Ngộ Sâm, ai cũng rất đáng yêu.


Đây là kết luận mà Tạ Tấn đưa ra sau khi gặp người nhà họ Cố ngày hôm nay.


***


“Đàn anh.”


Lúc Tạ Diễm đang định rửa tay ăn cơm, Trịnh Hàn Thịnh đột nhiên bước tới, vẻ mặt nịnh nọt.


Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!*


(*không có việc gì mà lại ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.)


Tạ Diễm lập tức cảnh giác, cậu nhìn Trịnh Hàn Thịnh, đề phòng hỏi: “Em lại định làm gì?”


Trịnh Hàn Thịnh nịnh nọt nói: “Đàn anh, anh trai anh có phải chính là Tạ Tấn, con trai cả của bất động sản Hành Đông không?”


Tạ Diễm gật đầu.
Trịnh Hàn Thịnh hỏi tiếp: “Trước đây từng có tin đồn trên vòng bạn bè về văn phòng ở tầng bảy của bất động sản Hành Đông, là anh trai anh mở cho anh đúng không?”


Tạ Diễm lại gật đầu.


Trịnh Hàn Thịnh đột nhiên nắm lấy tay Tạ Diễm, khẩn thiết cầu xin: “Đàn anh! Chị dâu! Em xin anh bảo anh trai em điều em tới bộ phận của anh được không, em cũng muốn làm việc ởBộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh!”


“Em năm nay 23 tuổi rồi! Cũng đã tới tuổi nên về hưu dưỡng lão rồi.”


Tạ Diễm: “…”


_____


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Tại nhà trẻ.


Hôm nay bé Sâm Sâm và bé Tấn Tấn không cãi nhau, cũng không đánh nhau.


Thầy giáo Diễm Diễm cảm thấy bọn họ biểu hiện rất ngoan, khen thưởng một bông hồng nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment