Chương 71
Tạ Diễm nhìn vẻ mặt tha thiết của Trịnh Hàn Thịnh, hỏi cậu ta: “Bây giờ em đang làm trợ lý cho anh trai em, lương bao nhiêu một tháng?”
“Sau thuế thì còn tầm một vạn.” Trịnh Hàn Thịnh trả lời, cậu ta tiêu xài hoang phí quen rồi, một vạn không đủ cho cậu ta tiêu tới cuối tháng.
(khoảng 35 triệu VNĐ)
Lần này cha mẹ cậu ta thực sự muốn rèn luyện cậu ta, tiền tiêu vặt cũng không cho, nên tiêu dùng sinh hoạt cậu ta đều phải tự kiếm.
Đừng thấy lương trợ lý của Cố Ngộ Sâm được một vạn một tháng, lúc bận thì thật sự rất bận, có lúc đến ăn cơm cũng không kịp, thế nên cậu ta càng thêm ghen tị với Bộ phận thanh niên lớn tuổi Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh của bất động sản Hành Đông.
Bây giờ biết được bộ phận đó là do Tạ Diễm lập ra, Trịnh Hàn Thịnh liền có ý định đi dưỡng lão ở Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.
Cậu ta nhìn ra được, anh trai Cố Ngộ Sâm của cậu ta tuyệt đối nghe lời Tạ Diễm, chỉ cần Tạ Diễm ra tay, nhất định là người đỉnh nhất!
Trịnh Hàn Thịnh vẫn còn đang mơ đẹp, Tạ Diễm lập tức tạt một gáo nước lạnh vào cậu ta: “Lương bộ phận của anh chỉ có 3000, em thật sự muốn tới à?”
(khoảng 10,5 triệu VNĐ)
“Ba… Ba nghìn??” Trịnh Hàn Thịnh giơ ba ngón tay, lập tức đờ người, 3000 còn chưa bằng một đôi giày của cậu ta đấy.
Nếu thật sự xin vào làm, được cái nhàn rỗi, nhưng chất lượng sinh hoạt của cậu ta chắc chắn sẽ cực kỳ suy giảm.
Trịnh Hàn Thịnh thấy hơi chùn bước.
Nhưng cậu ta vẫn hơi tò mò: “Vậy đàn anh, anh sống như nào với 3000 một tháng thế?”
Tạ Diễm rửa tay xong, vừa lấy khăn lau tay, vừa trả lời Trịnh Hàn Thịnh: “Anh á…”
Cậu cười cười, vô cùng khí phách: “Anh không thiếu 3000 tệ kia, anh thu tiền thuê nhà mà.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Trên cây chanh mọc quả chanh.
Mà tôi chính là quả chanh ấy.
Cùng là em trai, tại sao đãi ngộ lại khác nhau như trời với đất vậy?
Tạ Diễm liếc mắt một cái là biết Trịnh Hàn Thịnh đang nghĩ gì, lúc đi ngang qua Trịnh Hàn Thịnh còn vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ ra an ủi nói: “Người tài giỏi thường nhiều việc, Đặc Đặc em là giỏi nhất đó.”
Đặc Đặc lắc đầu.
Đặc Đặc không muốn.
Đặc Đặc uể oải.
***
Cơm trưa là do mẹ Cố và mẹ của Trịnh Hàn Thịnh chuẩn bị, cả nhà cùng quây quần ăn cơm, vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên hai anh em Tạ Diễm và Tạ Tấn ăn cơm trong bầu không khí náo nhiệt như thế này, lúc đầu còn thấy không quen, nhưng loại không khí này thực sự quá tốt đẹp, không hoà nhập vào cũng khó.
Thông thường khi người thân tụ họp bên nhau, các bậc trưởng bối khó tránh sẽ hỏi chuyện kết hôn của con cháu, nhưng ở nhà họ Cố lại không có thói quen này.
Chuyện con cháu có cưới hay không, bao giờ cưới, tựa như chẳng hề liên quan gì đến các bậc cha chú, ở trong mắt bọn họ, kết hôn hay không đều là tự do của bọn trẻ, dù sao nửa đời còn lại cũng do bọn trẻ tự mình trải qua, bọn họ làm người lớn không nên can thiệp quá nhiều.
Vì sự thấu hiểu nhưng không xen vào của người lớn, đã giúp cho mấy người trẻ độc thân trên bàn cơm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng khi Tạ Tấn nghe được nội dung cuộc nói chuyện phiếm của các trưởng bối xong, đầu liền đầy dấu hỏi chấm.
Nếu anh ấy nhớ không lầm, ông nội Cố là nhà khoa học, bà nội Cố là nghệ sĩ dân gian, cha mẹ Cố đều là giáo sư đại học, là một gia đình trí thức tiêu chuẩn, anh ấy còn tưởng bọn họ họp mặt sẽ cùng bàn bạc chuyện quốc gia đại sự hoặc một ít nội dung nghệ thuật.
Lúc mới bắt đầu đúng là theo hướng này, nhưng càng về sau, đề tài càng đi xa, thậm chí bọn họ còn đang nói tới chuyện… Nuôi heo!
Đúng vậy, là đang nói tới nuôi heo đó.
Trong cuộc thảo luận còn xuất hiện nhiều từ ngữ chuyên môn, khiến Tạ Tấn như lọt vào trong sương mù, nhưng anh ấy thật sự đang nghe thấy các chuyên gia học thuật bàn về cách nuôi heo sao cho béo mà ăn lại ngon.
Trong nháy mắt, Tạ Tấn cho rằng mình đã xuyên không rồi.
Đây là bữa cơm đoàn viên của gia đình giàu nhất sao?
Nhưng nhìn một vòng quanh bàn, anh ấy lại thấy không khí đó hợp với khí chất của nhà họ Cố một cách kỳ diệu.
Tạ Tấn không khỏi nhìn về phía Tạ Diễm, vậy mà lại thấy Tạ Diễm đang nghe vô cùng chăm chú.
Anh ấy ghé lại gần nhỏ giọng hỏi Tạ Diễm: “Bé Diễm, em hiểu được bọn họ đang nói gì sao?”
“Cũng không hiểu lắm ạ.” Tạ Diễm lắc đầu, dù sao cũng quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, cậu không giỏi cái này, cũng như Tạ Tấn thôi, nghe là thấy mù mịt, hiểu được mới lạ.
Nhưng Tạ Diễm vẫn bổ sung một câu: “Nhưng anh không thấy được nghe ông nội Cố giảng học thuật là rất vinh dự sao?”
Tạ Tấn: “…”
Anh ấy không thể nào phản bác được.
Nuôi heo đúng là một môn khoa học, đặc biệt là nói ra từ miệng ông nội Cố, nó lại càng là một môn khoa học!
Được nghe chỉ có lợi!
Vì thế Tạ Diễm thành công dẫn lối cho Tạ Tấn, suốt thời gian ăn cơm trưa, anh ấy đều chăm chú nghe những kinh nghiệm quý báu về nuôi heo.
Đến lúc ăn xong cơm, anh ấy vậy mà còn nhớ được cách chăm sóc cho heo mẹ sau sinh, nuôi dưỡng heo con thế nào.
Tạ Tấn với một đầu đầy kiến thức nuôi heo được Tạ Diễm đưa đi nghỉ ngơi ở phòng ngủ dành cho khách. Anh ấy đi suốt đêm từ thành phố Kinh đến đây, trên máy bay lại không ngủ được, gần như là thức cả đêm, ăn cơm xong là thấy mệt rã rời.
Tạ Tấn quả thực đã rất mệt, vào phòng thay đồ xong là nằm vật ra giường ngủ luôn.
Nhưng giấc ngủ cũng không được lâu, anh ấy bị dọa tỉnh bởi chính giấc mơ của mình.
Trong mơ, anh ấy trở thành người nuôi heo, còn đang đỡ đẻ cho một con heo nái già, lũ heo con vừa sinh quấn lấy anh ấy không buông.
Sau đó Tạ Tấn bị doạ tỉnh.
Anh ấy ngồi trên giường chết lặng trong chốc lát, sau đó lau mặt, vội vàng lấy máy tính ra, mở văn kiện để làm việc.
Phải nhanh chóng làm việc để bình tĩnh lại!
Tạ Tấn liên tục xử lý văn kiện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đuổi được đám heo trong đầu ra ngoài.
Lúc này anh ấy mới bình tâm lại, nằm xuống định nghỉ ngơi thêm một chút nữa.
Chỉ mong từ nay trong thế giới giấc mơ kia không còn heo nữa.
***
Tất nhiên Tạ Diễm không biết anh trai mình đã trải qua chuyện gì, sau khi ăn trưa xong, cậu về phòng cùng với Cố Ngộ Sâm.
Hôm nay cậu thức dậy quá sớm, ăn no xong thì vô cùng mệt mỏi, sau khi về phòng không lâu đã ghé vào trong ngực Cố Ngộ Sâm ngủ.
So sánh với Tạ Tấn bị cảnh trong mơ doạ tỉnh, giấc ngủ này của Tạ Diễm vô cùng thoải mái, ngủ một mạch đến hơn 3 giờ chiều.
Lúc Tạ Diễm dậy, Cố Ngộ Sâm đã không còn trong phòng, Tạ Diễm nghĩ một chút, đại khái đoán được Cố Ngộ Sâm đang ở đâu.
Cơm tối nay là do Cố Ngộ Sâm làm bếp trưởng, bây giờ có lẽ anh đang ở trong phòng bếp.
Tạ Diễm rửa mặt xong mới xuống lầu, quả nhiên thấy Cố Ngộ Sâm đang bận rộn trong bếp.
Cậu đi vào: “Anh, có cần em giúp gì không?”
Cố Ngộ Sâm đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm đoàn viên tối nay, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Không cần đâu, anh sắp xong rồi.”
Sau đó là tiếng dao thái rau lộp cộp vang lên, rất êm tai.
Người ta bảo, đàn ông khi nghiêm túc là cuốn hút nhất.
Mà đàn ông nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thì lại càng đẹp trai gấp bội.
Tạ Diễm đứng một bên thưởng thức dáng vẻ vững chãi của Cố Ngộ Sâm một lúc, thấy Cố Ngộ Sâm buông dao xuống thì đi qua ôm anh, nhón chân làm động tác hôn.
Tạ Diễm: “Hôn một cái nhé?”
Cố Ngộ Sâm lập tức cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
Tạ Diễm nhân cơ hội ôm cổ Cố Ngộ Sâm, muốn kéo dài nụ hôn này.
Cố Ngộ Sâm có hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ôm eo Tạ Diễm, trao cho cậu một nụ hôn ướt át thật dài.
Lúc tách ra, Tạ Diễm còn thấy hụt hơi, chân cũng có chút nhũn ra.
Phải vịn vào kệ bếp nghỉ một chút.
Bếp của ông nội Cố là bếp đun củi bằng đất, trên bếp của hai chảo sắt thật lớn, một cái dùng để xào rau nấu ăn, một cái chuyên để đun nước ấm.
Cửa bếp nhóm lửa quay vào trong tường, lúc mới vào Tạ Diễm cũng không để ý vị trí cửa bếp, giờ đứng dựa vào bếp, ánh mắt vô thức sang chỗ vị trí nhóm lửa, bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đang xấu hổ.
Tạ Diễm: “…”
Trịnh Hàn Thịnh ở đây từ lúc nào vậy?
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Đáng lẽ mình nên ở bên ngoài chứ không nên vào đây.
Tầm mắt hai người đối nhau, không khí có hơi lúng túng, cũng không biết phải nói gì.
Cố Ngộ Sâm thở dài một hơi nhẹ, kéo Tạ Diễm qua, xoa đầu cậu: “Em cứ coi như nó không tồn tại đi.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Tạ Diễm nhìn qua Trịnh Hàn Thịnh một cái, bật cười vì biểu cảm của cậu ta: “Được ạ.”
Tựa như muốn chứng minh lời nói của mình, Tạ Diễm lại nhón chân, hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm một cái nữa.
Trịnh Hàn Thịnh: “!!!”
Không cần phải bắt nạt chó độc thân thế đâu!
Cậu ta muốn ném luôn cái kìm sắt trong tay, không làm nữa!
Lại nghe thấy Cố Ngộ Sâm nói một câu: “Lửa nhỏ rồi.”
Trịnh Hàn Thịnh có ý nghĩ xấu nhưng lại không có gan để làm, đành ngoan ngoãn tiếp tục châm củi vào bếp.
Tạ Diễm không nhịn được kéo mái tóc dài nửa chừng của Trịnh Hàn Thịnh một cái, cuối cùng cũng biết tại sao mọi người đều thích kéo tóc cậu ta như vậy.
Sau đó, Tạ Diễm ở lại trong bếp giúp Cố Ngộ Sâm chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm đoàn viên tối nay.
Nói là giúp, nhưng Cố Ngộ Sâm căn bản không để Tạ Diễm làm gì, việc gì cũng sai Trịnh Hàn Thịnh làm hết.
Chờ đến khi điện thoại của Tạ Diễm vang lên, phải ra ngoài nghe điện thoại, Trịnh Hàn Thịnh mới từ từ nói với anh trai: “Anh, anh còn nhớ em là em trai anh không đấy?”
Cố Ngộ Sâm liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Diễm Diễm là bạn đời của anh.”
Ý trên mặt chữ: Bạn đời là để yêu thương, em trai là để sai khiến.
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Hình như cũng hơi có lý.
Phắc! Có lý chỗ nào! Sao em trai có thể ở đáy chuỗi thức ăn được!
Sau đó Trịnh Hàn Thịnh lại nghe Cố Ngộ Sâm nói: “Giờ em đi gội đầu trước đi.”
Trịnh Hàn Thịnh không hiểu: “Sáng nay em mới gội mà!”
Cố Ngộ Sâm đảo mắt qua, Trịnh Hàn Thịnh lập tức sợ hãi, vội đồng ý: “Đi đi đi, em đi ngay đây.”
Đến lúc đi qua cửa lò bếp, Trịnh Hàn Thịnh chợt ngộ ra.
Không phải vì Tạ Diễm kéo nhẹ tóc cậu ta đấy chứ? Đến mức phải đi gội đầu sao?
Thật đến mức đó luôn à??
Trịnh Hàn Thịnh kinh ngạc mãi không thôi, cậu ta không thể nào tưởng tượng được anh trai cậu ta sau khi yêu đương lại biến thành hũ dấm chua lên men như vậy, cái này mà cũng ghen được.
Chua, thật sự quá chua luôn!
Trịnh Hàn Thịnh chỉ cảm thấy mình bị chua đến ê cả hàm răng.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gội sạch đầu.
Đến khi Trịnh Hàn Thịnh gội đầu xong quay lại, vừa lúc gặp Tạ Diễm đi nghe điện thoại về ở cửa ở nhà bếp.
Tạ Diễm thấy đầu Trịnh Hàn Thịnh ướt đẫm, không nhịn được hỏi: “Sao tự nhiên em lại đi gội đầu vậy?”
Trịnh Hàn Thịnh nhìn thoáng qua bếp, cố ý nói thật là to, đảm bảo người trong bếp người có thể nghe thấy: “Không cẩn thận bị dấm đổ lên đầu, quá chua!”
Tạ Diễm: “…”
Sao cậu cảm thấy lời này của Trịnh Hàn Thịnh nói hình như có ý khác.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Tạ Tấn nằm mơ.
A Hoa sắp sinh rồi, Tạ Tấn phụ trách đỡ đẻ.
Sau khi A Hoa sinh xong, cả người yếu ớt nằm trên mặt đất.
Tạ Tấn cổ vũ nó: A Hoa cố lên! A Hoa cố lên!
Tạ Tấn sợ quá giật mình tỉnh lại.
Chỉ mong thế giới trong mơ từ nay không còn heo nữa!