Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 72

Chương 72


Tạ Diễm nghi ngờ đánh giá Trịnh Hàn Thịnh: “Em có nấu ăn đâu, sao lại bị đổ giấm chua lên tóc?”


Là anh họ đổ lên đó!


Dĩ nhiên Trịnh Hàn Thịnh hèn nhát như vậy làm sao dám nói ra những lời này, dù sao thì con đường tài chính của cậu ta vẫn đang bị Cố Ngộ Sâm nắm giữ.


Cậu ta ấp a ấp úng bịa đại một lý do, sau đó chui tọt vào trong phòng bếp.


Tạ Diễm giữ chặt cậu ta lại: “Em sấy khô tóc trước đi rồi làm tiếp, để anh giúp anh họ em.”


Tuy giúp anh họ là việc nên làm, nhưng nghe lời anh dâu* phải quan trọng hơn chứ.


(*ở đây vốn là tẩu tử: chị dâu, nhưng Lười không muốn bẻ giới tính nhân vật nên tự ý đổi thành anh dâu, sau này có gì thay đổi Lười nói sau nha)


Nhận được “mệnh lệnh” của Tạ Diễm, Trịnh Hàn Thịnh như được đại xá, chớp mắt đã chạy mất hút


Tạ Diễm xoay người vào bếp giúp Cố Ngộ Sâm.


Cậu đứng bên cạnh Cố Ngộ Sâm, nửa cười nửa không quan sát anh, trong lời nói có phần bỡn cợt: “Đặc Đặc không cẩn thận làm đổ giấm chua lên đầu thật sao?”


Cậu đã chú ý Trịnh Hàn Thịnh khi nói câu đó bỗng dưng tăng âm lượng rõ ràng, hiển nhiên là cố ý nói cho người nào đó nghe, âm thầm mách tội luôn rồi.


Cố Ngộ Sâm thì không để tâm đến chuyện giấm, mà lại chú ý đến hai chữ “Đặc Đặc”.


“Đặc Đặc?” Anh rũ mắt nhìn Tạ Diễm, khi nói còn cố tình nhấn mạnh hai chữ Đặc Đặc, lặp lại với vẻ vô cùng nghiêm túc.


Người anh họ như anh lại không biết Trịnh Hàn Thịnh còn có biệt danh là “Đặc Đặc”?


Cái hũ giấm vốn đã bị hổ giờ lại tiếp tục chảy ào ạt, Tạ Diễm ngửi được mùi chua lan ra rồi.


Tạ Diễm lập tức giải thích: “Em quên nói với anh, Đặc… Trịnh Hàn Thịnh là đàn em học cùng đại học với em, bọn em sinh hoạt trong một câu lạc bộ, khi đó em ấy thường xuyên thay đổi màu tóc, ăn mặc kiểu HKT, cho nên tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều gọi em ấy là Đặc Đặc.


Lúc nói Tạ Diễm còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “mọi người”, để Cố Ngộ Sâm biết rằng không phải chỉ có mình cậu gọi Trịnh Hàn Thịnh bằng biệt danh Đặc Đặc, mà là cả câu lạc bộ đều gọi như thế.


Thông qua lời nói của Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm  bất giác nhớ lại hồi đại học của Trịnh Hàn Thịnh.


Anh còn không nhớ nổi khi học đại học rốt cuộc tóc của Trịnh Hàn Thịnh là màu gì, chỉ là khi nhớ lại, trong đầu bỗng xuất hiện một dải cầu vồng, màu nào cũng có.


Cố Ngộ Sâm câm nín một cách kì lạ.


Anh chấp nhận lời giải thích này.


Ngoại trừ phong cách HKT, Cố Ngộ Sâm quả thực không còn từ nào khác để hình dung Trịnh Hàn Thịnh.


Tạ Diễm hiểu nhầm sự im lặng của Cố Ngộ Sâm, nhào qua ôm lấy Cố Ngộ Sâm, vừa hôn vừa dỗ dành anh.


Cố Ngộ Sâm cũng vui vẻ để mặc cậu làm loạn, được dỗ một lúc lâu, trên miệng anh nở một nụ cười, cúi đầu hôn Tạ Diễm.


Tuy vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy tiếc nuối, vì sao hồi đại học anh lại không gặp được Tạ Diễm? Rõ ràng vì Trịnh Hàn Thịnh mà anh đã đi qua trường đại học của Tạ Diễm vài lần.


***


Đêm nay thời tiết rất đẹp, không một gợn mây trên bầu trời.


Một vầng trăng tròn như đĩa ngọc được treo trên bầu trời xanh thẳm, gió thu se lạnh lướt qua, mang theo ánh trăng dịu dàng phủ lên khắp nhân gian, soi sáng một đêm trăng tròn hoa nở.


Ánh sao đêm nay cũng rất sáng, phủ khắp bầu trời đêm xanh ngát, khiến sắc đêm trầm lặng cũng có thêm đôi phần sinh động.


Bữa cơm đoàn viên của nhà họ Cố diễn ra dưới ánh trăng như thế, một bàn đầy ắp món ngon sắc hương vị đủ đầy, lẫn vào đó là mùi thuốc của khói pháo hoa từ bên ngoài bay vào, làm cho không khí Trung thu thêm phần trang trọng, mang đủ dư vị lễ nghi.


Pháo hoa là do Tạ Diễm đốt.


Phải nói chứ, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu Tạ Diễm đốt pháo, khi thấy pháo hoa được lấy ra, cậu đã lập tức hăng hái giơ tay đòi thử.


Vì thế, một tay cầm nén nhang, tay kia cầm pháo, hùng dũng hiên ngang đi một mạch ra ngoài.


Ai cũng tưởng cậu đốt pháo hẳn phải oai phong lắm, nào ngờ đến lúc thật sự đốt thì lại “xẹp lép” thấy rõ.


Trước tiên cậu xé một chút ở đầu pháo để lộ ra ngòi, sau đó lui về sau cách pháo khá xa rồi ngồi xổm xuống, duỗi thẳng tay đủ để chạm vào sợi đốt.


Tạ Diễm cảm thấy mình đâu có run tay gì, nhưng mà chẳng hiểu sao cây nhang nó cứ run bần bật, có mấy lần cậu cảm thấy đã chạm được vào dây đốt rồi, lập tức rút người về thủ, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.


Im lặng một cách lạ thường.


Cậu đành phải làm lại một lần nữa.


Lần này cuối cùng cây nhang cũng chạm tới dây đốt, tia lửa lóe lên.


Tạ Diễm phản ứng cực nhanh, bật dậy trong chớp mắt.


Gần như đúng khoảnh khắc cậu vừa xoay người chạy vào sân, pháo cũng bắt đầu nổ đì đùng.


Tạ Diễm đứng thật xa, đảm bảo sẽ không bị tia lửa của pháo bắn vào người, rồi đắc ý ngẩng đầu ngắm thành quả của mình.


Pháo nổ vang giữa không trung, tia lửa chớp lòe, khói cũng bốc lên, mùi thuốc súng dần dần lan tỏa.


Tạ Diễm đứng chống nạnh trong làn khói cười to.


Cậu giỏi quá! Lại get thêm một kỹ năng mới.


Chờ pháo nổ xong, Tạ Diễm mới quay về bàn ăn, trên môi vẫn còn vương nụ cười tươi.


Trên bàn ăn, mọi người cũng đang vui vẻ nhìn cậu, chỉ là bản thân Tạ Diễm chẳng biết dáng vẻ vừa rồi của mình đã đáng yêu đến chừng nào.


Mà tất nhiên khoảnh khắc vừa rồi đều đã được Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn quay lại.


Tạ Diễm ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ Sâm, còn chưa kịp biểu hiện gì thì đã nghe anh khen ngợi: “Diễm Diễm giỏi lắm.”


Tạ Diễm hất cằm, vô cùng thản nhiên hưởng thụ lời khen ngợi của Cố Ngộ Sâm.


Bên cạnh đó, Trịnh Hàn Thịnh vừa mới uống một ngụm nước xém nữa là phun ra.


Hôm nay cuối cùng cậu ta cũng đã biết thế nào là chuẩn kép trứ danh!


Lúc trước khi cậu ta đốt pháo, làm gì được anh họ khen, còn cười nhạo chê cậu ta nhát gan. Thế mà giờ đến lượt Tạ Diễm thì thành giỏi rồi?


Cố Ngộ Sâm là đồ siêu tiêu chuẩn kép!


Tất nhiên là Trịnh Hàn Thịnh cũng chỉ dám ở trong lòng gào thét. Giây tiếp theo, ông nội Cố đã lên tiếng gọi ăn cơm, cậu ta lập tức bị mỹ thực trên bàn hấp dẫn sự chú ý.


Siêu tiêu chuẩn kép thì cứ siêu tiêu chuẩn kép đi, chỉ cần Cố Ngộ Sâm nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho cậu ta ăn, dù có bị chê nhát gan thì có sao đâu?


Bây giờ Trịnh Hàn Thịnh đã bị đồ ăn ngon quyến rũ, đành tha thứ cho Cố Ngộ Sâm vậy.


Mà nếu sau này Cố Ngộ Sâm tăng lương cho cậu ta thì còn tốt hơn nữa.


***


Đang ăn giữa chừng, Tạ Tấn nhận được một cuộc video call, người gọi tới là Tạ Hành Đông đang ở nước A.


Ban đầu ông không biết Tạ Tấn và Tạ Diễm đang ở chung với nhau, còn tưởng Tạ Tấn đang ăn Trung Thu một mình ở thành phố Kinh nên mới gọi điện thoại hỏi thăm một chút.


Sau khi biết được Tạ Tấn và Tạ Diễm đang cùng nhau đón Trung Thu, ông khựng lại một chút, nhìn thoáng qua bà Hách đang cách mình không xa, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói với bà Hách một tiếng, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng khác để tiếp tục cuộc gọi.


Tạ Hành Đông biết rõ trong lòng Tạ Diễm vẫn không muốn nhìn thấy bà Hách. Hôm nay lại là tết Trung Thu, dù ông là cha ruột, cũng không thể phá hỏng tâm trạng con trai vào một ngày như thế.


Tạ Tấn thấy Tạ Hành Đông làm như vậy cũng không có ý kiến gì, anh ấy cũng không muốn làm Tạ Diễm mất vui.


Sau khi tận mắt thấy trạng thái của em trai tối nay, anh ấy càng thêm cảm kích Cố Ngộ Sâm và gia đình anh. Không nói đến Cố Ngộ Sâm, bởi vì anh yêu Tạ Diễm, anh nguyện làm tất cả mọi thứ cho Tạ Diễm, nên đây là đương nhiên.


Nhưng mà điều làm anh ấy bất ngờ nhất chính là nhà họ Cố, trước đó anh ấy còn lo sợ nhà họ Cố sẽ không chấp nhận cậu, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không tồn tại cái gọi là chấp nhận.


Có lẽ là khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm bắt đầu ở bên nhau, nhà họ Cố đã xem Tạ Diễm như một phần trong gia đình, thật tâm đối xử tốt với cậu, từ tận đáy lòng coi cậu là người nhà. Ông bà nội hiền từ đáng yêu, cha mẹ ôn hòa chất phác, ngay cả cậu mợ cũng thân thiện dễ gần.


Cho dù là Tạ Tấn, bọn họ cũng không coi anh ấy là người ngoài, xem anh là người trong nhà mà đối đãi, không có một chút khách sáo và xa cách.


Cho nên Tạ Diễm có thể thoải mái, tự nhiên bộc lộ hết bản thân trước mặt nhà họ Cố, Tạ Tấn cũng không bất ngờ. Vì chính anh ấy cũng vậy, dưới bầu không khí thế này cũng sẽ vô thức thả lỏng.


Anh ấy thật lòng rất biết ơn.


Biết ơn vì Tạ Diễm có thể gặp được một gia đình như thế, cho cậu vô vàn yêu thương và ấm áp, cho cậu được sống một ngôi nhà thực sự.


Tạ Tấn hoàn hồn lại sau tiếng gọi của Tạ Hành Đông.


Tạ Tấn trò chuyện thêm vài câu với Tạ Hành Đông, sau đó hỏi ông: “Ba, ba có muốn nói chuyện với bé Diễm không?”


Tạ Hành Đông sửng sốt.


Dĩ nhiên ông muốn. Chỉ là trong khoảnh khắc đó lại không biết nên đối diện với Tạ Diễm ra sao. Ông đã lựa chọn cùng bà Hách xuất ngoại để trị liều, đồng nghĩa với việc ông đã bỏ rơi Tạ Diễm.


Tạ Tấn biết Tạ Hành Đông khó xử, cũng biết Tạ Hành Đông muốn gặp lại Tạ Diễm, nếu không ông sẽ không tránh mặt bà Hách để gọi video với anh ấy.


Nhưng mà trong chuyện này anh ấy cũng không thể nói gì thêm, mặc cho cuộc nói chuyện của hai người rơi vào im lặng.


Cho đến khi một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai Tạ Tấn: “Ba, Trung Thu vui vẻ ạ.”


Không biết Tạ Diễm xuất hiện từ khi nào, cậu bổ nhào trên lưng của Tạ Tấn, thò đầu vào màn hình điện thoại nói với Tạ Hành Đông.


Trông cậu rất vui, chẳng hề có vẻ gì là buồn bực cả.


Tạ Hành Đông không ngờ Tạ Diễm sẽ đột nhiên xuất hiện, trên gương mặt ông vẫn còn sự buồn bã, nhưng rất nhanh đã cười nói với Tạ Diễm: “Bé Diễm, Trung Thu vui vẻ!”


Ba cha con thông qua video call nói chuyện với nhau mấy câu, cuối cùng khi đã hết chuyện để nói mới kết thúc cuộc trò chuyện.


“Bé Diễm…” Tạ Tấn nhìn Tạ Diễm, định hỏi cậu nghĩ gì về Tạ Hành Đông, nhưng suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy câu hỏi ấy không cần thiết.


Anh ấy biết trong lòng Tạ Diễm có một thước đo, yêu ai ghét ai cậu rất rõ ràng. Cậu rất ít khi chủ động tìm sự trợ giúp từ Tạ Hành Đông, nhưng nếu Tạ Hành Đông liên lạc với cậu, cậu cũng sẽ không từ chối, Tạ Hành Đông nằm trong mức không thân thuộc nhưng cũng không quá xa lạ.


Tạ Tấn không muốn Tạ Diễm phải thay đổi điều này, tất cả mối quan hệ của Tạ Diễm đều được xây dựng dựa trên cảm nhận cá nhân của cậu, ai đối xử với cậu bằng tình yêu thương thì cậu sẽ trả lại họ bằng cả con tim chân thành, nhưng ngược lại, những ai khiến cậu không thích, cậu cũng sẽ chẳng lưu luyến.


Tạ Diễm nhìn về phía anh trai, nghi hoặc nói: “Anh, anh muốn nói gì với em hả?”


“Không có gì.” Tạ Tấn lắc đầu, ôm lấy vai của Tạ Diễm, đi về bàn ăn: “Đi ăn cơm.”


Tạ Diễm cũng không hỏi thêm.


***


Ăn xong bữa tối, tại quảng trường nhỏ bên kia đang có hoạt động giải đố đèn lồng, vì vậy Tạ Diễm kéo Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đi qua quảng trường chơi.


Từng lĩnh giáo sức mạnh của vũ điệu quảng trường, Cố Ngộ Sâm lập tức đoán được Tạ Diễm muốn làm gì, nhưng có thể khiến Tạ Diễm vui vẻ, anh vẫn sẵn lòng để Tạ Diễm kéo đi.


Tạ Tấn thì chưa biết Tạ Diễm sẽ dẫn anh vào khiêu vũ quảng trường, còn tưởng Tạ Diễm đang dẫn anh ấy đi giải đố lồng đèn thật, cho đến khi đến có mặt  quảng trường, bị Tạ Diễm kéo đến nhập hội với các dì trong đó, Tạ Tấn mới ngẩn người.


Không phải đi giải đố lồng đèn sao? Bây giờ sao lại ở nhảy quảng trường vậy?


Tạ Diễm đứng ngay cạnh Tạ Tấn, nhìn cơ thể cứng đờ của anh trai, lập tức ra lệnh: “Anh, đừng đứng đừ người ra như thế, khởi động cơ thể nào!”


Nói xong, Tạ Diễm đã phiêu theo âm nhạc. Hơn một tháng không nhảy mà chẳng hề bị mất kỹ năng.


Tạ Tấn nhìn Cố Ngộ Sâm, thấy anh đã bắt nhịp với Tạ Diễm, đang cùng nhau xoay người uốn lượn thì càng thêm trợn mắt.


Anh ấy định thừa dịp lúc Tạ Diễm không chú ý sẽ lén đi ra ngoài, sau đó chụp lại khoảnh khắc đang uốn éo “hùng dũng” của Cố Ngộ Sâm lại, để sau này sẽ dễ dàng uy h**p và cười nhạo Cố Ngộ Sâm. Thế nhưng đúng lúc đó, một đoạn nhạc quen thuộc vang lên trong quảng trường.


“… Làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi thế giới đầy hoa này… Hóa ra tôi chỉ là một con bướm say…”


Tạ Tấn: !!!


Cớ sao mà cơ thể anh ấy tự động lắc lư vậy nè!


____


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Khi bài “bướm say” vang lên.


Tạ Tấn: Tôi không khống chế được mình!!

Bình Luận (0)
Comment