Chương 74. Không có gì chính là có gì đó
A Vĩ nhìn Tạ Diễm và những người bạn thân của cậu hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ đi, đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu.
Sau khi biết được nguyên nhân bọn họ rời đi, cậu ta thật sự rất muốn nói cho Tạ Diễm biết, có một lứa heo con mới đến, Tạ Diễm hoàn toàn có thể đến đó thống trị, không, là bắt heo con chơi.
Nhưng nghĩ rằng đám heo con đó có heo nái già đang trông chừng, A Vĩ lại chọn cách im lặng.
Có heo nái già ở đó, cho dù là Cua Bá Vương cũng không thể hống hách được.
Những chú heo con đã không còn là những chú heo con như trước kia, Tạ Diễm không thể tiếp tục hoạnh họe chúng nữa, nên đã dẫn Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đến ao cá trong làng, mặc đồ cao su đi bắt cá.
Sau khi xuống ao cá, Tạ Diễm có thể nói là như cá gặp nước, vung lưới chinh chiến, bắt đầu xưng vương xưng bá trong ao.
Cá dù có nuôi lớn đến đâu cũng đâu thể to bằng heo được?
Cua Bá Vương không sợ nữa!
Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề cũng tìm thấy hứng thú trong việc bắt cá nên đã dành cả buổi chiều trong ao cá cùng với Tạ Diễm.
Khi mặt trời lặn, ba người mới luyến tiếc đi lên bờ, mang số cá bắt được về cho chủ ao cá để tính tiền.
Ông chủ nhìn thấy là Tạ Diễm, không định nhận tiền.
Trong thôn, hộ nào có thể không nhận tiền của người nhà họ Cố thì sẽ không nhận. Họ kính trọng ông nội Cố, cảm thấy không có gì để báo đáp, chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn đối với người nhà họ Cố bằng cách đơn giản này.
Tạ Diễm thấy ông chủ nhất quyết không nhận tiền thì cũng đành thôi, nhưng sau khi về nhà, tìm ông nội Cố hỏi thăm thì được biết ông chủ ao cá thích uống rượu, thế là cậu cùng đám Lý Trạch Khâm mang hai bình rượu qua tặng.
***
Tạ Diễm, Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề bận rộn trong ao cá cả buổi chiều, bắt được hơn chục con cá, buổi tối Cố Ngộ Sâm xuống bếp, làm một bàn tiệc toàn là cá.
Hơn mười người quây quần quanh một bàn ăn, một ngày vô cùng nhộn nhịp lại trôi qua.
Sau bữa tối không lâu, lại đến lúc khiêu vũ quảng trường.
Lần này Tạ Tấn lấy cớ có việc phải xử lý nên không đi cùng.
Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề bị Tạ Diễm kéo vào nhịp điệu khiêu vũ quảng trường. Hai người họ thích nghi rất nhanh, cùng Tạ Diễm trở thành nhóm nhảy quảng trường nam mới và đẹp nhất ở quảng trường.
Bất kể là bài nhạc gì cũng có thể xử lý được, vũ đạo lại càng không làm khó được họ, có thể nói là quẩy hết mình, ai nấy đều thi triển tuyệt kỹ.
Mãi đến hơn chín giờ, Tạ Diễm mới tách khỏi hai người bạn của mình, cùng Cố Ngộ Sâm về nhà.
Hôm nay cậu thực sự chơi rất điên, sau khi về đến nhà, tắm rửa xong rồi nằm lên giường đã lập tức mê man.
Cố Ngộ Sâm lên giường, lúc hôn cậu thì cậu đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cho dù Cố Ngộ Sâm muốn lái xe cũng phải có Tạ Diễm phối hợp mới được.
Tạ Diễm gần như sắp ngủ say rồi, anh cũng không làm gì được.
Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng cắn môi Tạ Diễm một cái rồi vươn tay ôm người vào lòng.
“Không làm sao?” Tạ Diễm đang mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn nhớ tới chuyện này, mắt cũng nhắm lại rồi, còn hỏi như vậy trong vô thức.
Khiến cho Cố Ngộ Sâm có chút dở khóc dở cười, anh hôn l*n đ*nh đầu Tạ Diễm, ôm chặt hơn rồi nói: “Không làm, ngủ thôi.”
Đáp lại Cố Ngộ Sâm là giọng mũi mơ hồ của Tạ Diễm, không bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đặn của cậu.
Giấc này Tạ Diễm ngủ rất sâu, cho đến khi tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ truyền đến vào lúc nửa đêm, kéo cậu ra khỏi giấc mơ.
Cậu rúc vào trong lòng Cố Ngộ Sâm cọ cọ, vòng tay ôm lấy eo anh, trong giọng nói mang theo âm mũi đặc sệt: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Hôm nay nhà bên cạnh có người chuyển đến.” Cố Ngộ Sâm đã tỉnh từ khi pháo nổ, anh đã lập tức đưa tay bịt tai Tạ Diễm, nhưng vẫn đánh thức cậu.
Tạ Diễm khó hiểu: “Tại sao lại phải chuyển nhà vào lúc nửa đêm?”
Cố Ngộ Sâm nhỏ giọng giải thích phong tục ở đây cho Tạ Diễm.
Tập tục trong thôn là như vậy, những gia đình mới chuyển đến sẽ chuyển đồ đạc đã chuẩn bị sẵn vào nhà mới vào lúc hừng đông, những món đồ dùng để cúng sẽ được mang đến trước cửa ngân hàng quét một lớp bụi, sau đó đốt một chuỗi pháo, rồi mang đồ quay về nhà mới.
Tạ Diễm nghe đến thích thú, cả người tựa lên Cố Ngộ Sâm, hỏi anh: “Phải làm trước khi trời sáng sao?”
“Ừm.” Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng vuốt tóc Tạ Diễm: “Anh nhớ người nhà đó đã gửi thiệp mời cho chúng ta, ngày mai đưa em đi dự tiệc.”
Tạ Diễm trở nên tràn đầy năng lượng, đương nhiên là cậu đã từng dự tiệc, nhưng tất cả đều là tiệc tổ chức ở khách sạn, chưa từng dự tiệc ở nông thôn.
Cậu lay Cố Ngộ Sâm hỏi: “Có phải là tiệc cơ động không?”
Cố Ngộ Sâm ừm một tiếng.
Sự chú ý của Tạ Diễm đều đặt vào tiệc cơ động, hoàn toàn không nhận ra bàn tay của Cố Ngộ Sâm đã luồn vào trong quần áo của cậu mò mẫm.
Đến khi cậu kịp phản ứng lại thì eo đã mềm nhũn.
Tạ Diễm ngẩng đầu cắn một cái vào yết hầu của Cố Ngộ Sâm, biết rõ còn hỏi: “Tay anh đang làm gì đấy?”
Cố Ngộ Sâm xoay người đè cậu dưới thân, hôn lên môi Tạ Diễm: “Lái xe.”
Sau đó, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng pháo, những tiếng thở gấp không thể khống chế của Tạ Diễm hoàn toàn ẩn giấu trong tiếng pháo nổ.
Cậu thấy Cố Ngộ Sâm cố ý.
Nhưng cậu để mặc cho Cố Ngộ Sâm làm vậy.
***
Ngày mùng 3 tháng 10 là một ngày lành, hôm đó cả thôn không chỉ có một nhà tổ chức tiệc.
Không phải nhà này chuyển nhà thì là nhà kia kết hôn, nghe nói làng trên xóm dưới đều không đủ đầu bếp, ngay cả bàn ghế cũng phải chạy sang trấn bên cạnh thuê.
Tiếng pháo trong thôn vang lên từ sáng sớm vẫn chưa ngớt.
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm lái xe từ hơn nửa đêm đến sáng, nếu là trước kia thì phải ngủ đến tám chín giờ, nhưng sáng nay cậu không thể ngủ nổi vì tiếng pháo bên ngoài quá dồn dập.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể ngáp dài mà rời giường.
Lúc cậu đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, An Viễn Hề và Lý Trạch Khâm đã ngồi trong sân nhặt rau với mẹ Cố.
“Chào buổi sáng ạ!” Tạ Diễm đi tới bên cạnh ngồi xuống, không nhịn được lại ngáp một cái.
Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đáp lại “Chào buổi sáng”.
Lời vừa dứt, tiếng pháo lại lần nữa vang lên từ ngoài cửa.
Cùng với tiếng pháo còn có một đoạn hí đầy nội lực, âm thanh vang lên dần dần làm át đi cả tiếng pháo nổ.
Sau khi hai người Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề nghe xong, tinh thần phấn khởi, sôi nổi ngẩng đầu tìm kiếm hướng phát ra âm thanh.
Tạ Diễm chỉ về hướng vườn rau sau nhà: “Bà nội đang luyện thanh.”
Hai người nghe xong thì lập tức đứng dậy, tò mò đi về phía vườn rau.
Mẹ Cố bỏ rau đã nhặt vào chậu, ngước lên nhìn Tạ Diễm.
Thấy Tạ Diễm có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, hỏi cậu: “Có phải bị tiếng pháo đánh thức không?”
“Dạ.” Tạ Diễn gật đầu, vẻ mặt bơ phờ.
Mẹ Cố vỗ vỗ cậu: “Chỉ thế này một hai ngày thôi, tối nay con có thể đi ngủ sớm một chút.”
Tiếng pháo có thể làm phiền người dân, nhưng đó đã là chuyện bình thường trong thôn rồi, mọi người đều cho đó là lẽ thường tình, dù sao nhà nào rồi cũng phải tổ chức tiệc mừng thôi.
Tạ Diễm tỏ vẻ con đã hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng không thấy Cố Ngộ Sâm đâu, hỏi mẹ Cố: “Ngộ Sâm đâu ạ? Sao con không thấy anh ấy?”
“Nó được gia đình bà Lưu mời đi rồi.” Mẹ Cố đáp: “Sâm nó tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, hôm nay cháu trai nhà bà Lưu tròn một tuổi, nên mời Sâm đến chủ trì lễ chọn quà thôi nôi.”
“Sớm như vậy ạ?” Lúc này mới hơn bảy giờ mà Cố Ngộ Sâm đã ra ngoài rồi, vậy không phải là từ sớm đã bắt đầu chọn quà thôi sao?
Mẹ Cố: “Họ nhờ thầy tính giờ rồi.”
Tạ Diễm vẫn có chút không hiểu, nhưng cậu có thể thấy được rằng người trong thôn rất coi trọng ngày tốt giờ lành, không thể bỏ lỡ một giây một phút nào.
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Ngộ Sâm đã quay lại.
Tạ Diễm tò mò đến trước mặt anh, hỏi: “Đứa nhỏ chọn quà thôi nôi đã chọn gì vậy anh?”
Cố Ngộ Sâm lấy một bao lì xì đưa cho Tạ Diễm, tiện thể trả lời câu hỏi của cậu: “Một cuốn sách.”
“Sách gì cơ?”
Vẻ mặt của Cố Ngộ Sâm ngay lập tức trở nên có chút khó nói.
Tạ Diễm càng tò mò hơn.
Cố Ngộ Sâm suy nghĩ một chút rồi nói với Tạ Diễm: “Chăm sóc heo nái sau sinh.”
Tạ Diễm: “…”
Chỉ riêng việc cuốn sách này xuất hiện trong lễ chọn quà thôi nôi là đã rất không khoa học rồi!
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Tạ Diễm, sau khi cùng Tạ Diễm trở về phòng, Cố Ngộ Sâm mới giúp cậu giải đáp thắc mắc: “Trước đây ông nội vẫn luôn đọc cuốn sách này, bà Lưu thấy nên đã mượn nó từ ông nội.”
Ông nội Cố không hề biết mục đích mượn sách của bà Lưu, thấy bà Lưu cứ năn nỉ, lại thấy chỉ là một cuốn sách mà thôi, nên đã cho bà ấy mượn.
Không ai ngờ rằng bà Lưu lại đặt cuốn sách “Chăm sóc heo nái sau sinh” này trong những vật phẩm của lễ thôi nôi, mà đứa bé vừa tròn một tuổi vừa hay đã chọn trúng cuốn sách này.
Cho dù Tạ Diễm không có mặt ở hiện trường, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc đó thôi cũng thấy buồn cười.
Nhưng cậu có thể hiểu được suy nghĩ của bà Lưu.
Dùng những cuốn sách mà ông nội Cố đã đọc làm quà thôi nôi, cũng giống với việc mời Cố Ngộ Sâm làm chủ trì buổi lễ, đều là muốn xin vía từ ông nội Cố và Cố Ngộ Sâm, hy vọng rằng cháu trai của mình sau này có thể trở thành người giống như ông nội Cố hoặc là Cố Ngộ Sâm.
Đều là gửi gắm những kỳ vọng tha thiết của các thế hệ đi trước vào thế hệ sau.
Đổi một góc độ khác, việc đứa bé chọn quà thôi nôi trúng sách mà ông nội Cố từng đọc, đối với nhà bà Lưu mà nói cũng là một niềm vui lớn khi.
Cuốn sách nói về điều gì không quan trọng, quan trọng là người đã từng đọc cuốn sách đó.
Tạ Diễm rất nhanh đã hiểu được điều này, nhưng vẫn nghịch ngợm nhìn về phía Cố Ngộ Sâm. Đối với gia đình bà Lưu mà nói là việc tốt, nhưng với Cố Ngộ Sâm thì có lẽ lại là việc khá xấu hổ.
Dù sao anh cũng là người chủ trì lễ thôi nôi này, kết quả là đứa bé đã chộp lấy một cuốn “Chăm sóc heo nái sau sinh” ngay trước mắt anh.
Cậu nhất thời không biết nên an ủi thế nào mới giúp anh thoát khỏi bóng đen tâm lý.
Cố Ngộ Sâm cụp mắt xuống nhìn Tạ Diễm, cậu lập tức làm một bé ngoan.
Giây tiếp theo, nhón chân hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm một cái: “An ủi anh đấy.”
Cố Ngộ Sâm nhịn không được nâng cao khóe miệng.
Sau khi dùng một nụ hôn để xóa đi bóng đen tâm lý của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm mở bao lì xì mà Cố Ngộ Sâm đã đưa trước đó, trong đó có sáu trăm tệ.
(khoảng 2 triệu VNĐ)
Đối với Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm mà nói, số tiền này không nhiều, nhưng đó là điềm lành.
Tạ Diễm lại nhét tiền vào bao lì xì, cất cẩn thận.
***
Chập tối, trước khi Tạ Diễm đi dự tiệc, cậu đã gặp Tạ Tấn.
Hôm nay sau khi tỉnh lại cậu đã không thấy Tạ Tấn, cũng không biết anh ấy đã đi đâu, lúc này thấy Tạ Tấn đi về phía mình, cậu tò mò hỏi: “Anh, sao hôm nay không thấy anh đâu?”
Tạ Tấn: “Anh ra ngoài đi dạo một chút.”
Tạ Diễm không nghi ngờ anh ấy, lại thấy Tạ Tấn muốn nói gì đó nhưng lại do dự nhìn cậu một cái.
“Anh, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?” Tạ Diễm chủ động hỏi.
Tạ Tấn chần chừ một hồi, cuối cùng nói: “Em có tài khoản WeChat của bác sĩ Lý đúng không, tí nữa gửi qua cho anh.”
Ánh mắt của Tạ Diễm lập tức trở nên khó nói thành lời, không chắc chắn hỏi: “Anh, anh không phải thực sự…”
Thấy Tạ Tấn cau mày, Tạ Diễm lập tức đồng ý: “Em sẽ lập tức gửi danh thiếp của bác sĩ Lý cho anh!”
Nói xong lập tức lấy điện thoại ra gửi danh thiếp của bác sĩ Lý cho Tạ Tấn.
Tạ Tấn mở danh thiếp, nhấp vào thêm bạn bè, còn cố ý nhìn Tạ Diễm một cái, xụ mặt giải thích: “Em đừng suy nghĩ lung tung, giữa anh và bác sĩ Lý không có gì cả.”
Tạ Diễm “Ồ” một cách đầy ẩn ý, không có gì chính là có gì đó.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Cp phụ: Anh trai x Bác sĩ Lý.
Tổng tài ngoài mặt bá đạo nhưng thực chất trẻ con kiêu ngạo công x Bác sĩ nam khoa xinh đẹp ngoại lạnh trong ngốc thụ.
Cảnh báo!!! Cp phụ không có nhiều đất diễn lắm!!
[Kịch nhỏ]
Nhiều năm sau, bé con nhà họ Lưu trưởng thành, nghiên cứu chế tạo ra một loại máy chăm sóc heo nái độc quyền, nhờ đó mà tiền đầy bát, bạc đầy nồi.
Khi có phóng viên phỏng vấn, hỏi cậu ấy bén duyên với việc nuôi heo từ khi nào?
Bé con nhà họ Lưu mỉm cười e thẹn.
Lúc tôi tròn một tuổi, người giàu nhất đã chủ trì lễ thôi nôi cho tôi, thứ tôi chọn chính là cuốn sách “Chăm sóc heo nái sau sinh” mà Cố Thái Dân từng đọc.
Tôi chính là người đàn ông thắng ngay từ vạch xuất phát của sự nghiệp nuôi heo.