Chương 75. May mắn gặp được em.
Tạ Diễm còn tưởng rằng Tạ Tấn tìm cậu xin tài khoản WeChat của bác sĩ Lý là vì có chuyện khó nói nào đó muốn hỏi ý kiến bác sĩ Lý, còn lo lắng một lúc.
Bây giờ xem ra, hình như bên trong còn giấu chuyện gì cậu chưa biết.
Nhưng tò mò thì tò mò, đó vẫn là chuyện riêng tư của Tạ Tấn, lúc này Tạ Tấn không nói cho cậu biết, chắc chắn là vì không tiện nói, hoặc còn có nguyên nhân khác.
Do đó Tạ Diễm cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, chỉ là vẫn luôn nhìn Tạ Tấn với ánh mắt kỳ lạ.
Tạ Tấn cũng xem như hiểu rõ Tạ Diễm, nhìn vào ánh mắt của cậu là có thể đoán được đại khái lúc này Tạ Diễm đang nghĩ gì, Tạ Tấn đưa tay xoa xoa đầu Tạ Diễm, bật cười nói: “Đừng có nghĩ lung tung.”
Hiện tại công việc của anh ấy rất bận, đâu còn tâm trí nghĩ mấy chuyện này.
Muốn lấy thông tin liên hệ của bác sĩ Lý cũng chỉ là để nhờ bác sĩ Lý gửi cho anh ấy đoạn video quay vào đêm mùng một kia, nói gì thì nói, nhảy quảng trường thật sự là một vết đen lịch sử.
Đương nhiên, nếu có thể thông qua video đó có được cảnh tượng Cố Ngộ Sâm nhảy thì lại càng tốt.
Nhắc đến công việc, Tạ Tấn mới nhớ ra mình có chuyện muốn nói với Tạ Diễm.
“Ngày mai anh phải về thành phố Kinh,” Tạ Tấn nói: “Chuyến bay buổi trưa, công ty có việc gấp, anh phải về xử lý.”
Thực tế thì nghỉ phép nhiều hơn ba ngày đã là cực hạn của Tạ Tấn rồi. Sau khi Tạ Hành Đông ra nước ngoài, rất nhiều việc đều được giao cho Tạ Tấn, trong khoảng thời gian này, anh ấy bận đến nỗi chân không chạm đất, vốn cho rằng Tết Trung thu lần này sẽ lại trải qua cùng với công việc, kết quả là nhận được lời mời của Tạ Diễm, muốn anh ấy đến thành phố K đón Trung thu.
Anh ấy có thể nhìn thấy sự mong đợi của Tạ Diễm từ tin nhắn mà cậu gửi tới, vì vậy đã cố gắng thu xếp ba ngày để đến thành phố K.
Ngày mai không thể không quay lại làm việc.
Tạ Diễm có thể hiểu được.
Nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng
Mà cậu lại không để ra vẻ mặt đó, ngược lại còn mỉm cười: “Dạ, vậy sáng mai em tiễn anh ra sân bay.”
Tạ Tấn không từ chối, lại vươn tay xoa đầu Tạ Diễm lần nữa.
Tạ Diễm lại bắt đầu dặn dò: “Anh, em biết công việc anh bận rộn, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng suốt ngày tập trung vào công việc…”
Tạ Tấn nghe xong lời dặn dò của Tạ Diễm, chỉ thấy trong lòng một ngập tràn ấm áp.
Anh ấy rất hài lòng với tình hình hiện tại, mối quan hệ của anh ấy với Tạ Diễm thân thiết hơn bao giờ hết.
Tạ Tấn không ngắt lời Tạ Diễm, đợi cậu nói xong mới vỗ vai cậu: “Ngày mai anh mới đi mà, không vội.”
Cũng đúng.
Đôi mắt của Tạ Diễm đột nhiên sáng lên, lấp lánh nhìn chằm chằm Tạ Tấn: “Anh ơi, nếu ngày mai anh mới đi, vậy tối nay chúng ta cùng đến quảng trường nhỏ nha.”
“Đội ngũ nhóm nhảy quảng trường nam lại có thể được mở rộng thêm một chút.” Tạ Diễm đưa ra lời mời Tạ Tấn gia nhập nhóm khiêu vũ quảng trường nam.
Tạ Tấn: “…”
Tạ Tấn nghiêm túc lùi một bước: “Tối anh có một cuộc họp trực tiếp quốc tế.”
Tạ Diễm không hề nghi ngờ anh ấy, giọng điệu không khỏi có hơi hạ xuống: “Vậy thì thật tiếc.”
“… Họp xong anh sẽ đến.” Tạ Tấn không nỡ từ chối.
Tạ Diễm lập tức cười rộ lên: “Vậy em chắc chắn sẽ đợi anh!”
Tạ Tấn: “…”
Anh ấy cảm thấy hình như mình vừa bị gài rồi?
***
Buổi tối muộn, Tạ Diễm được Cố Ngộ Sâm đưa đi dự tiệc tân gia.
Chủ nhà thấy họ đến thì kéo họ ngồi vào vị trí chính để bày tỏ sự kính trọng.
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm từ chối vài lần, cuối cùng tìm được một chỗ nằm ở góc không quá thu hút để ngồi.
Nhưng cho dù bọn họ có ngồi ở góc khó thấy đến đâu, họ vẫn trở thành sự hiện diện đáng chú ý nhất, dù sao thì nhan sắc của hai người ở đó là vô cùng thu hút ánh nhìn.
Không lâu sau, chiếc bàn mà Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đang ngồi đã chật kín người.
Vài phút sau, bữa tiệc bắt đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ.
Cách đó không xa có một đám cưới, chủ nhà đã mời một ban nhạc dân gian. Tiếng đàn dương cầm, tiếng sáo truyền từ loa phát thanh ra khắp thôn, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu hát đối hí khúc du dương trầm bổng vang lên.
Thôn trang bình thường yên tĩnh về đêm, nay trở nên náo nhiệt và vui tươi nhờ những sự kiện vui vẻ này.
Mà trong sự náo nhiệt đó, Tạ Diễm phụ trách việc ăn uống.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn tiệc cơ động, thức ăn trong tiệc cơ động chủ yếu là hải sản, những loại hải sản có vỏ như tôm, cua càng không thiếu.
Tình cờ là món ăn yêu thích của Tạ Diễm.
Những người phụ trách nấu nướng cho tiệc cơ động đều có tay nghề thực sự, mỗi món ăn được đưa lên bàn đều có khẩu phần lớn, lại có đủ màu sắc và hương vị, không hề thua kém các đầu bếp ở khách sạn một chút nào.
Sau khi tiệc mừng kết thúc, Tạ Diễm ăn uống no nê mới cảm nhận được những cái nhìn trêu chọc nhưng không mang ác ý từ những người cùng bàn.
Cậu nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi nhìn thấy đống vỏ hải sản chất đống trước mặt Cố Ngộ Sâm, cậu mới nhận ra rằng toàn bộ quá trình mình chỉ cần lo ăn ăn và ăn thôi, còn Cố Ngộ Sâm thì phụ trách lột vỏ lấy thịt cho cậu.
Trước đây chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, nhưng lần này trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Diễm không khỏi đỏ mặt, cả tai cũng đỏ bừng, khiến cho chiếc khuyên tai trên d** tai trái của cậu càng thêm lấp lánh.
Chợt có một bác gái nói đùa: “Muốn tìm cũng phải tìm một người đàn ông như Sâm, biết thương người yêu.”
Tạ Diễm tỏ vẻ đồng tình, cậu ưỡn ngực, không hề khiêm tốn chút nào: “Đúng vậy! Sâm rất tốt! Có cầm theo đèn lồng cũng không tìm được, sao mà cháu lại may mắn tìm được vậy chứ?”
Cố Ngộ Sâm nghe thấy lời này, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng nhéo vào d** tai vẫn còn đỏ của Tạ Diễm.
Người may mắn phải là anh mới đúng, tìm được cục cưng biết yêu thương người như vậy.
Khi tiệc mừng kết thúc vẫn chưa đến tám giờ tối.
Tạ Diễm ăn no căng bụng, Cố Ngộ Sâm dẫn cậu đi dạo chậm rãi dọc theo con đường thôn để tiêu thực.
Mười ngón tay đan vào nhau, bóng họ chồng lên nhau dưới ánh đèn đường vàng mờ.
Tạ Diễm lắc qua lắc lại bàn tay đang siết chặt của họ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ lòng bàn tay của Cố Ngộ Sâm.
Tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái phát ra từ cánh đồng cách đó không xa, còn có một chút ánh đèn huỳnh quang đang nhấp nháy ở phía xa.
Tạ Diễm nheo mắt nhìn ánh đèn huỳnh quang, như phát hiện ra một thế giới mới, giọng nói đầy tò mò: “Anh, anh xem bên đó có phải là đom đóm không?”
Cố Ngộ Sâm nhìn theo hướng Tạ Diễm chỉ, quả nhiên nhìn thấy một vài ánh đèn huỳnh quang đang bay lượn trên không trung.
Đúng là đom đóm.
Cố Ngộ Sâm hỏi cậu: “Em có muốn đi qua xem không?”
Tạ Diễm muốn nhưng lại lắc đầu: “Đứng ở đây nhìn là được rồi.”
Không cần đi quấy rầy chúng nó.
Cố Ngộ Sâm nghe lời cậu, dừng lại, đứng cạnh Tạ Diễm ở ven đường, ngắm nhìn những con đom đóm bay lượn phía xa.
Tạ Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Cố Ngộ Sâm: “Anh, những gì em nói lúc nãy là thật lòng, em rất may mắn khi có gặp được anh.”
Nếu như nói tất cả những đau khổ cậu chịu đựng trước đây đều là đánh đổi để cậu được gặp Cố Ngộ Sâm, thì giờ đây Tạ Diễm lại nghĩ về những chuyện đã qua, hình như cũng không tối tăm như vậy.
Cậu thật sự rất may mắn, gặp được chùm sáng Cố Ngộ Sâm này.
Không chỉ chiếu sáng hiện tại và tương lai, mà còn chiếu sáng cả quá khứ của cậu.
Cố Ngộ Sâm rũ mắt nhìn Tạ Diễm, đôi mắt của cậu rất sáng, như thể đã giấu hết ánh trăng đêm nay trong mắt, tỏa sáng rực rỡ.
“Anh cũng rất may mắn khi gặp được em.” Giọng nói Cố Ngộ Sâm trầm thấp, giống như gió đêm, mang theo hơi ấm ban ngày còn chưa tan hết.
Vì Tạ Diễm, thế giới của anh trở nên phong phú và đầy màu sắc.
Tạ Diễm tinh nghịch chớp chớp mắt với Cố Ngộ Sâm, cười nói: “Được rồi, bây giờ anh có thể hôn em…”
Lời còn chưa dứt, nụ hôn cháy bỏng của Cố Ngộ Sâm đã rơi xuống.
Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có mấy con đom đóm nổi bật trong bóng tối, chúng từ xa bay đến, bay một vòng quanh hai người rồi lại bay về phía xa.
Không lâu sau đó, có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ quảng trường nhỏ phía xa.
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm tách ra, cậu nắm tay anh, đi về phía quảng trường nhỏ.
Tạ Diễm: “Anh, em nghĩ em tiêu hóa gần hết rồi, bây giờ đi đi nhảy thôi.”
Cố Ngộ Sâm: “…”
Phong cách thay đổi có cần nhanh như vậy không?
Cố Ngộ Sâm bất lực đi theo Tạ Diễm.
Khi đến quảng trường nhỏ, Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề đã tới, nhìn thấy Tạ Diễm tới, lập tức đưa ra lời mời.
Tạ Diễm vui vẻ nhận lời, gia nhập vào đội ngũ khiêu vũ quảng trường cùng hai cốt.
Thấy Tạ Diễm không kéo mình vào, Cố Ngộ Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến góc lấy điện thoại ra bắt đầu quay Tạ Diễm.
Ở một khu vực cách đó không xa, Trịnh Hàn Thịnh trở thành vua của bọn trẻ, cùng với một số đứa trẻ thành lập một “vương quốc”, đi khắp nơi “nam chinh bắc chiến”, cậu ta còn ra lệnh rất oai phong.
Tuy nhìn rất trẻ con, nhưng cậu ta chơi rất vui vẻ.
Sau khi “chiến tranh” kết thúc, Trịnh Hàn Thịnh đã hoàn toàn kiệt sức, tình cờ nhìn thấy anh trai mình cách đó không xa, sau khi sắp xếp binh lính và tướng quân, cậu ta đi về phía Cố Ngộ Sâm.
Trịnh Hàn Thịnh bước đến chỗ Cố Ngộ Sâm, mới nhận ra Cố Ngộ Sâm đang quay video Tạ Diễm.
Cậu ta thò đầu vào nhìn một cái.
Trong video, Tạ Diễm tràn đầy năng lượng, cười đến không thấy mặt trời, hòa làm một với những người xung quanh, dường như hoàn toàn hòa nhập vào họ.
Trịnh Hàn Thịnh giả vờ thở dài: “So với lúc còn học đại học, đàn anh đã thay đổi rất nhiều.”
Sau đó cậu ta liếc nhìn Cố Ngộ Sâm, trông có chút buồn cười, giống như một doanh nhân nóng lòng muốn bán hàng, đang nóng lòng chờ đối phương hỏi giá nhưng lại giả vờ thờ ơ.
Cố Ngộ Sâm nghe vậy thì quay qua nhìn cậu ta một cái, nhìn thấu tâm tư của Trịnh Hàn Thịnh, nhưng vẫn hỏi: “Diễm Diễm khi còn học đại học là người như thế nào? Em có video không?”
Tới rồi!
Trịnh Hàn Thịnh lập tức trở nên phấn chấn.
Cá đã cắn câu rồi!
Lương tháng này phụ thuộc vào điều này!
“Anh, em có rất nhiều thông tin của anh dâu ở trong trường đại học, nhưng mà…” Cậu ta ranh mãnh nhìn Cố Ngộ Sâm, đưa tay phải ra, xoay ngón cái trên ngón trỏ và ngón giữa: “Anh phải có cái gì đó.”
Cố Ngộ Sâm không hề ngạc nhiên.
Anh biết ngay Trịnh Hàn Thịnh chuẩn bị thứ này không phải để tặng không.
“Trước khi về thành phố K, lập danh sách rồi gửi cho anh,” Cố Ngộ Sâm lúc này không còn keo kiệt nữa, trực tiếp hứa hẹn: “Anh mua hết cho em.”
Đạt được mục đích.
Trịnh Hàn Thịnh gần như bay lên.
Cậu ta đoán không sai, tuy anh trai keo kiệt, nhưng chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đàn anh, anh trai cậu ta sẽ trở nên vô cùng hào phóng!
Nếu biết thủ đoạn này có hiệu quả như vậy thì cậu ta đã dùng sớm hơn, để đỡ phải “vật lộn” suốt nửa tháng nay.
Trịnh Hàn Thịnh ho khan để tránh bản thân quá vênh váo, cuối cùng nói với Cố Ngộ Sâm: “Có một câu lạc bộ dã ngoại ở trường đại học của chúng em, bản chất của câu lạc bộ này cũng giống như tên của nó, mỗi kỳ nghỉ, câu lạc bộ đều tổ chức đi dã ngoại, đi chơi và ăn uống, đây giống như một câu lạc bộ cổ tích vậy”.
Cố Ngộ Sâm vừa quay video Tạ Diễm, vừa liếc nhìn Trịnh Hàn Thịnh nói: “Nói trọng điểm!”
“Câu lạc bộ dã ngoại là trọng điểm đó!” Trịnh Hàn Thịnh tiếp tục: “Em nghi ngờ câu lạc bộ dã ngoại là do anh trai của đàn anh mở ra. Câu lạc bộ này được thành lập vào năm đàn anh nhập học. Sau khi đàn anh tốt nghiệp, câu lạc bộ dã ngoại lập tức đóng cửa.”
Trịnh Hàn Thịnh trước đây chưa từng có nghi ngờ này, cậu ta thực sự chỉ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng sau khi biết Tạ Tấn đã mở Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh cho Tạ Diễm, Trịnh Hàn Thịnh đã ngẫm lại, nhận ra rằng đó không phải là trùng hợp, mà là cố tình.
“Sau khi gia nhập câu lạc bộ dã ngoại, không cần đóng phí xã hội, không cần tổ chức hội họp, không cần tổ chức hoạt động, cũng không thuộc thẩm quyền của hội sinh viên, đúng chuẩn một hội cá mặn chính hiệu.” Nói tới đây, giọng điệu Trịnh Hàn Thịnh không khỏi trở nên ai oán, liếc mắt nhìn Cố Ngộ Sâm một cái, rồi lại liếc mắt một cái, đều là anh trai, sao lại khác nhiều như vậy chứ?
Cố Ngộ Sâm lạnh lùng nhìn cậu ta, cậu ta nhanh chóng nói tiếp: “Tuy nhiên, câu lạc bộ nhận rất ít người. Sở dĩ em được nhận là vì kỹ năng chụp ảnh của em không tệ. Sau khi gia nhập câu lạc bộ, mỗi chuyến đi em đều phụ trách quay phim chụp hình. Lúc đó trưởng câu lạc bộ cũng mập mờ nói với em rằng, nhớ chụp nhiều ảnh của đàn anh Tạ Diễm vào.”
Trịnh Hàn Thịnh lúc đó không hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu, Tạ Diễm là kim chủ tiềm ẩn của câu lạc bộ dã ngoại!
Chắc chắn đó là lệnh của Tạ Tấn. Đoán chừng một phần lớn video cậu ta quay đều được gửi cho Tạ Tấn.
Cố Ngộ Sâm hơi nheo mắt lại.
Vì vậy Tạ Tấn đã có rất nhiều video về thời đại học của Tạ Diễm, nhưng khi họ “giao dịch”, Tạ Tấn thậm chí còn không đề cập đến.
Cố Ngộ Sâm đột nhiên cảm thấy mình thất bại.
“Em còn giữ những video đó không?” Cố Ngộ Sâm hỏi Trịnh Hàn Thịnh.
Trịnh Hàn Thịnh nhướng mày, biết công việc kinh doanh sắp đến, mỉm cười nói: “Đó cũng là những kỷ niệm thời sinh viên của em, em vẫn còn giữ.”
Cố Ngộ Sâm: “Sau khi về thì gửi cho anh.”
Trịnh Hàn Thịnh: “Anh, có tận mấy gigabyte video cơ.”
Không phải anh nên bày tỏ thành ý của mình sao?
Cố Ngộ Sâm: “Em có nghĩ rằng mức lương một vạn tệ một tháng là quá cao không?”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Uy h**p người như vậy ai chịu cho nổi
Nhưng bây giờ cậu ta đang chật vật kiếm sống dưới tay của Cố Ngộ Sâm, không thể không thỏa hiệp.
“Được rồi, khi về thành phố K em sẽ gửi cho anh.” Giọng nói không giấu nổi tủi thân.
Nhưng giây tiếp theo, giọng điệu của Trịnh Hàn Thịnh lại thay đổi.
Trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, còn có chút xúc động: “Đàn anh hồi ở trường đại học với bây giờ thực sự rất khác.”
“Khi đó đàn anh trông lúc nào cũng như chẳng để tâm điều gì, năm mét xung quanh cứ như có một lớp ‘cách ly vô hình’, không ai có thể đi vào, mà anh ấy cũng không chủ động đi vào ai. Lúc chúng em ra ngoài chơi cũng vậy, mọi người ai cũng vui vẻ, mỗi anh ấy phần lớn thời gian chỉ ngồi một góc một mình. Trưởng câu lạc bộ và đàn anh Phi là hai người hay chủ động tiếp cận anh ấy, nhờ vậy mới thỉnh thoảng kéo vào nhập hội được.”
Ấn tượng đầu tiên của Trịnh Hàn Thịnh về Tạ Diễm là vị đàn anh này thực sự rất đẹp trai. Sau khi thân thiết với cậu, cậu ta cảm thấy vị đàn anh này rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ…
Trịnh Hàn Thịnh ngẩng đầu nhìn Tạ Diễm trong đội khiêu vũ quảng trường, không khỏi bị nụ cười của Tạ Diễm lây nhiễm, khóe môi nhếch lên.
Lần trước khi gặp lại Tạ Diễm, Trịnh Hàn Thịnh thực sự bị sốc, còn có chút không dám nhận cậu là Tạ Diễm.
Sự chán nản bị cuốn đi, cả người trở nên tươi sáng hơn.
Bây giờ Tạ Diễm giống như một con rối được truyền máu và linh hồn, thực sự sống.
Trịnh Hàn Thịnh không biết tại sao Tạ Diễm lại thay đổi, nhưng không thể không nói, thay đổi như vậy quả thực rất tốt!
Cố Ngộ Sâm cũng dõi mắt nhìn về phía Tạ Diễm. Trong mắt anh là một mảng đen sâu thẳm, môi khẽ mím lại.
Tạ Diễm dường như cảm nhận được Cố Ngộ Sâm đang nhìn mình, quay lại đón lấy ánh mắt của Cố Ngộ Sâm, sau đó giơ tay lên tặng cho anh một nụ hôn gió.
Vẻ mặt căng thẳng của Cố Ngộ Sâm lập tức thả lỏng, anh mỉm cười với Tạ Diễm.
Trịnh Hàn Thịnh đứng bên cạnh ăn một bụng thức ăn chó, cực kỳ chua chát.
Ngay khi cậu ta đang định mặc cả với Cố Ngộ Sâm bằng video của Tạ Diễm, lại nghe thấy Cố Ngộ Sâm hỏi: “Em có biết Vương Côn không?”
“Vương Côn?” Cố Ngộ Sâm vừa nhắc đến, Trịnh Hàn Thịnh lập tức nhớ đến người này, tức giận nói: “Anh đang nói người tự xưng là bạn thân của đàn anh đúng không?”
Cố Ngộ Sâm chưa kịp phản ứng, Trịnh Hàn Thịnh đã nói tiếp: “Em kém đàn anh hai nhiệm kỳ, cho nên em không biết nhiều về việc này, nhưng em nghe anh chị khóa trên kể lại, rằng từ khi nhìn thấy đàn anh, Vương Côn luôn bám riết không buôn, lì lợm la l**m làm thân với đàn anh.”
Khi đó Tạ Diễm không hề quan tâm đến chuyện gì, có Vương Côn tỏ ra thân thiện, thêm việc bác sĩ tâm lý cũng nói rằng cậu nên thử tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, nên cậu mới ngầm thừa nhận thân phận bạn tốt của Vương Côn.
Trịnh Hàn Thịnh liếc nhìn khuôn mặt của anh trai mình, sau đó thì thầm suy đoán của mình với Cố Ngộ Sâm: “Em nghĩ Vương Côn có d*c v*ng chiếm hữu và kiểm soát đàn anh. Bất cứ khi nào có người đến gần đàn anh, anh ta sẽ đến cảnh cáo người đó, bảo họ không được đến gần đàn anh, thủ đoạn rất ghê tởm.”
Trịnh Hàn Thịnh biết chuyện này là vì cậu ta cũng là một trong những người bị cảnh cáo.
Cũng vì điều này mà cậu ta có ấn tượng sâu sắc với Vương Côn.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng Cố Ngộ Sâm vẫn mua hết danh sách sản phẩm mà Đặc Đặc đã gửi.
Nhưng địa chỉ nhận hàng lại điền của nhà cha mẹ Đặc Đặc.
Thế là anh kiên quyết để Đặc Đặc trải nghiệm cảm giác bị mẹ mình vô tình cắt giảm toàn bộ vật tư, tiện thể dạy dỗ Đặc Đặc một trận ra trò.
Đặc Đặc: ……
Đặc Đặc: Tôi khổ quá mà.