Chương 76. Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.
Sau khi từ quảng trường nhỏ trở về nhà, Tạ Diễm nhạy bén nhận thấy cảm xúc của Cố Ngộ Sâm có gì đó không ổn.
Đặc biệt là khi nhìn cậu, ánh mắt nặng nề, tựa như đang ẩn chứa một chút đau lòng và những cảm xúc khác mà Tạ Diễm không hiểu.
Tạ Diễm càng không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, có loại cảm giác muốn chạy đến ôm Cố Ngộ Sâm.
Vì vậy khi cậu bước vào phòng tắm mà Cố Ngộ Sâm cũng đi theo, khi anh đè cậu xuống nền gạch lạnh lẽo mà hôn, Tạ Diễm cũng mặc cho Cố Ngộ Sâm tiếp xúc thân mật hơn.
Tối nay Tạ Diễm không có ý định cùng Cố Ngộ Sâm làm, ngày mai cậu muốn dậy sớm tiễn Tạ Tấn ra sân bay.
Nhưng sau khi bị Cố Ngộ Sâm ép vào tường hôn, Tạ Diễm gì cũng quên sạch, mang theo tâm tư muốn an ủi Cố Ngộ Sâm, nên cậu đã để Cố Ngộ Sâm muốn làm gì thì làm.
Sau lần buông thả này, Tạ Diễm mới nhận ra đêm nay Cố Ngộ Sâm rất hung hăng, cậu căn bản không có sức phản kháng.
Một lần trên tường phòng tắm, một lần trước gương, lần cuối cùng là trên giường sau khi tắm xong…
Dù sao thì cuối cùng Tạ Diễm cũng không còn chút sức lực nào, ngủ thiếp đi trong vòng tay Cố Ngộ Sâm.
Về việc sáng mai phải tiễn Tạ Tấn? Tạ Diễm vẫn nhớ rõ, chỉ là cậu ngủ một giấc mê mệt đến chẳng còn hơi sức mộng mị, nói chi đến sáng tỉnh dậy đưa Tạ Tấn ra sân bay.
***
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tấn đã sớm chuẩn bị xong hành lý, chào hỏi ông nội Cố và bà nội Cố đã dậy từ sớm, nói rằng bản thân có việc, tạm thời phải đến thành phố Kinh, nên ở trong sân đợi Tạ Diễm đi xuống.
Kết quả, người mà anh ấy đợi được không phải Tạ Diễm mà là Cố Ngộ Sâm mặt không cảm xúc.
Tạ Tấn cau mày: “Bé Diễm đâu?”
Cố Ngộ Sâm không trả lời câu hỏi của anh ấy, nói thẳng: “Tôi đưa cậu ra sân bay.”
Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, nếu Tạ Diễm còn chưa tỉnh, Tạ Tấn cũng không nỡ đánh thức, còn đang ngủ thì cứ để cậu tiếp tục ngủ.
Nhưng anh ấy vừa quay đầu lại thì nhìn thấy chi chít những dấu hôn trên cổ Cố Ngộ Sâm, trong lòng phừng phừng lửa giận: “Cố Ngộ Sâm, cậu là cầm thú hả?”
Rõ ràng những dấu hôn này chính là nguyên nhân khiến Tạ Diễm hiện tại vẫn chưa thức dậy.
Phắc, cái tên cầm thú Cố Ngộ Sâm này, tra tấn Tạ Diễm đến vô nhân tính.
Cố Ngộ Sâm chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Tấn, sau khi xin ông nội Cố đưa anh và Tạ Tấn đến quảng trường nhỏ, không nói một lời mở cửa xe rồi bước lên.
Tạ Tấn bị hành động của Cố Ngộ Sâm làm cho mơ hồ, người tức giận phải là anh ấy mới phải, Cố Ngộ Sâm đang xụ mặt cho ai xem?
“Lên xe,” Cố Ngộ Sâm hạ cửa kính, dùng giọng điệu vô cảm nói: “Tôi đưa cậu ra sân bay.”
Cố Ngộ Sâm hôm nay thực sự rất kỳ lạ.
Tạ Tấn bước vào xe với một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Xe nổ máy, đi vào đường thôn, hơn nửa tiếng sau mới vào cao tốc.
Trong khoảng thời gian này, hai người trên xe không có bất kỳ giao tiếp nào, Tạ Tấn vốn đã không ưa Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm không nói chuyện, Tạ Tấn lại càng vui vẻ thoải mái, bèn ngồi ghế sau lấy điện thoại ra xử lý email công việc.
Ngoài bầu không khí có phần căng thẳng trong xe, dường như cũng không có gì bất thường cả.
Thời gian trên đường cao tốc dường như trôi qua vô cùng chậm chạp.
Cho đến khi Tạ Tấn nhận được điện thoại của Tạ Diễm.
Trong điện thoại, sau khi biết Cố Ngộ Sâm đã đưa Tạ Tấn đến sân bay, Tạ Diễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Tạ Tấn nghe được tiếng thở đều của Tạ Diễm trong điện thoại, rõ ràng lại ngủ rồi.
Xem ra trong giấc mơ Tạ Diễm chợt nhận ra mình phải đưa Tạ Tấn ra sân bay nên đột nhiên tỉnh dậy, sau khi biết có người đã làm việc này thay mình, lại nhẹ nhõm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Đoán chừng khi tỉnh lại lần nữa, Tạ Diễm sẽ không còn nhớ mình đã gọi cuộc điện thoại này.
Nghĩ đến khả năng này, Tạ Tấn không khỏi bật cười.
Chỉ cảm thấy em trai mình chỗ nào cũng dễ thương.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Diễm, Tạ Tấn còn cố ý nói với Cố Ngộ Sâm: “Bé Diễm gọi điện cho tôi.”
Ngụ ý là cho dù Tạ Diễm có tỉnh lại và gọi cho tôi, em ấy cũng không gọi cho cậu.
Khoe khoang trắng trợn.
Cố Ngộ Sâm liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy khuôn mặt tự mãn của Tạ Tấn trong xe.
“Trông có trẻ trâu không chứ?” Cố Ngộ Sâm chế nhạo.
Tạ Tấn vặn lại: “Cũng chẳng trẻ trâu bằng cậu, không muốn đưa tôi đến sân bay thì cứ nói, không cần làm một bộ mặt khó coi đó. Tôi nhìn không quen, mặt cậu càng thối tôi càng vui”
Nói thì nói vậy, Tạ Tấn vẫn đá một cái nhẹ vào lưng ghế của Cố Ngộ Sâm: “Hôm nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Cố Ngộ Sâm biết bản thân đang trút giận lên Tạ Tấn, chuyện đại học của Tạ Diễm, Tạ Tấn đã cố gắng giải quyết tốt nhất có thể rồi.
Nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn không nhịn được mà tự hỏi, nếu Tạ Tấn sớm ném tên khốn Vương Côn đó ra xa Tạ Diễm thì có phải cuộc sống đại học của Tạ Diễm sẽ càng rạng rỡ hơn không?
Với tâm trạng như vậy, Cố Ngộ Sâm từ sáng sớm đã không cho Tạ Tấn sắc mặt tốt.
Lúc này khi Tạ Tấn hỏi, Cố Ngộ Sâm đã lời ít ý nhiều nói với Tạ Tấn những gì anh đã nghe được từ Trịnh Hàn Thịnh.
Tạ Tấn là một người thông minh, sau khi nghe những gì Cố Ngộ Sâm nói, lập tức hiểu được ý của anh. Vương Côn, người mà ngay từ đầu đã có ý muốn tiếp cận Tạ Diễm.
Về phần ai bảo hắn ta tiếp cận cậu? Kẻ thao túng thực sự đằng sau h*m m**n chiếm hữu và h*m m**n khống chế Tạ Diễm của Vương Côn là ai? Hiện tại không cần nói cũng biết.
Khi sự thật bất ngờ hiện ra ngay trước mắt Tạ Tấn, những sự việc mà trước kia anh ấy cảm thấy không bình thường, vào lúc này đã có đáp án.
Anh ấy đã từng nghi ngờ, với tính cách của Tạ Diễm, thì cho dù ngày đó sau khi Vương Côn say rượu buột miệng nói những lời khó nghe, cậu cũng sẽ không cắt đứt quan hệ triệt để như vậy, chỉ là sẽ dần dần giữ khoảng cách với hắn ta.
Lúc đó Tạ Tấn không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này, chỉ xem Vương Côn như một người bạn thật sự quan trọng với Tạ Diễm, cho nên cậu mới bị tổn thương sâu sắc bởi những suy nghĩ thầm kín mà Vương Côn buột miệng nói khi say rượu đó, từ đó không qua lại với Vương Côn nữa.
Tiếp đó, tại sao khi Tạ Diễm học đại học, ngoài Vương Côn ra thì không có người bạn thân nào nữa? Cho dù lúc đó em ấy cách ly với thế giới, nhưng cũng bằng lòng thử đón nhận thế giới này, những người chủ động kết bạn với em ấy, em ấy cũng sẵn sàng đón nhận họ.
Vương Côn là một ví dụ, anh Phi cũng vậy.
Vậy tại sao bên cạnh em ấy không có một người bạn nào khác?
Bây giờ xem ra vấn đề không phải ở Tạ Diễm, mà là ở Vương Côn, càng là ở người đứng sau thao túng Vương Côn kia.
Tạ Tấn không thể hiểu nổi, rõ ràng bà Hách là mẹ ruột của Tạ Diễm, tại sao lại ép Tạ Diễm vào hoàn cảnh như vậy? Rõ ràng Tạ Diễm đã nhượng bộ, em ấy đã rời nhà đến thành phố K ở phía Nam rồi, tại sao bà Hách vẫn không chịu buông tha cho em ấy?
Dường như Cố Ngộ Sâm nhìn ra nghi hoặc của Tạ Tấn, anh lái xe đi vào đường hầm rồi lên tiếng: “Bà Hách coi Diễm Diễm là vật sở hữu của mình, Diễm Diễm sống như thế nào phải nằm trong sự kiểm soát của bà ấy, tương lai cũng do bà ấy quyết định. Bà ấy thông qua Vương Côn để giám sát Diễm Diễm, cũng là cảnh cáo trá hình, cho dù Diễm Diễm có khả năng cao chạy xa bay, thì vẫn không thoát khỏi sự kiểm soát của bà ấy.”
Ánh đèn trong đường hầm lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt Cố Ngộ Sâm, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh: “h*m m**n kiểm soát Diễm Diễm của bà Hách không phải bệnh, mà là quan niệm thối nát đầy giòi bọ đã khắc sâu vào linh hồn của bà ấy, không cách nào chữa trị.”
Lúc trước ở nhà họ Tạ tại thành phố Kinh, Cố Ngộ Sâm biết được những gì Tạ Diễm đã trải qua, cho dù không hài lòng với bà Hách, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng bây giờ, Cố Ngộ Sâm bày tỏ rõ ràng sự bất mãn và coi thường của bản thân với bà Hách.
Tạ Tấn im lặng.
Không phải anh ấy không muốn nói, mà là trong nhất thời không biết nên nói gì, càng không thể phản bác những gì Cố Ngộ Sâm nói.
Cố Ngộ Sâm lại lần nữa liếc nhìn Tạ Tấn qua kính chiếu hậu, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Tôi không biết cậu và bác Tạ sẽ giải quyết chuyện của bà Hách như thế nào, nhưng tôi chỉ hy vọng bà ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tạ Diễm nữa.”
Cho dù bà Hách là mẹ của Tạ Diễm.
Lần này câu trả lời của Tạ Tấn vô cùng chắc chắn và dứt khoát: “Tôi hứa với cậu.”
Đứng trên lập trường của Tạ Tấn, anh ấy không có tư cách chỉ trích bà Hách, cho dù bà Hách làm gì đi chăng nữa thì bà cũng chưa từng làm gì có lỗi với anh ấy.
Nhưng làm như vậy là đúng sao?
Lần đầu tiên Tạ Tấn nảy sinh nghi ngờ đối với cách nghĩ này. Nếu… Anh có thể thoát khỏi lối suy nghĩ áp đặt này sớm một chút, liệu anh có thể ngăn cản bà Hách sớm hơn không?
Nếu quá khứ đã không có cách nào thay đổi, vậy hiện tại hãy để anh ấy thực sự đứng ra, chắn trước mặt Tạ Diễm, không để bà Hách có bất kỳ cơ hội nào tổn thương Tạ Diễm nữa.
Giờ phút này, trong lòng Tạ Tấn có gì đó đã thay đổi, những xiềng xích vô hình trói buộc anh ấy bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu nới lỏng, rồi một ngày nào đó chúng sẽ hoàn toàn rớt xuống.
Khi Tạ Tấn đang suy nghĩ, Cố Ngộ Sâm đã lái xe ra khỏi đường cao tốc.
Trên cao tốc có một con đường vành đai dẫn đến sân bay, nhưng Cố Ngộ Sâm không lái xe vào con đường đó mà đi thẳng vào thành phố.
Tạ Tấn liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi anh: “ Cậu định đi đâu vậy?”
Cố Ngộ Sâm: “Tìm Vương Côn.”
Tạ Tấn ngây ra một lúc, lại nghe Cố Ngộ Sâm nói tiếp: “Lẽ nào sếp Tạ keo kiệt đến mức tiền mua một tấm vé máy bay cũng tiếc sao?”
Giọng điệu đầy sự chế giễu.
Tạ Tấn: “…”
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình vậy mà lại bị Cố Ngộ Sâm, Grandet trong giới đầu tư chế giễu keo kiệt.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh cãi đúng sai với Cố Ngộ Sâm, Tạ Tấn hít một hơi thật sâu, tự nhủ không cần phải tính toán với Cố Ngộ Sâm.
Sau khi bình ổn lại cảm xúc, anh ấy mới hỏi Cố Ngộ Sâm: “Cậu biết Vương Côn ở đâu à?”
Cố Ngộ Sâm: “Công ty do Vương Côn thành lập hiện đang cần đầu tư, hôm nay có một diễn đàn đầu tư tài chính toàn quốc ở thành phố K, Vương Côn rất có thể sẽ ở đó.”
Danh tiếng thần đầu tư giới kinh doanh của Cố Ngộ Sâm còn vang dội hơn cái danh Grandet trong giới đầu tư. Một hội nghị lớn như vậy đương nhiên anh cũng được mời tham dự, nhưng Cố Ngộ Sâm muốn dành thời gian nghỉ dài hạn này về quê với người thân, nên không tham gia.
Không ngờ đến, cuối cùng lại vì lý do này mà phải đến hội trường một chuyến.
Đôi mắt Cố Ngộ Sâm tối sầm, giống như hồ băng ngàn năm, sâu không thấy đáy.
Tạ Tấn suy nghĩ một chút, phát hiện quả thực có một hội nghị như vậy. Nửa tháng trước anh ấy cũng nhận được lời mời, nhưng cuối cùng lại từ chối vì quá bận rộn không dành ra được thời gian.
“Nếu cậu chắc chắn Vương Côn ở đó, vậy thì đi thôi.” Tạ Tấn nói.
Trước đây Tạ Tấn chưa bao giờ ra tay chống lại Vương Côn là vì anh ấy nhầm tưởng rằng Vương Côn có chút sức nặng trong lòng Tạ Diễm. Để thể hiện sự tôn trọng với Tạ Diễm, Tạ Tấn chỉ có thể kìm nén sự chán ghét của mình đối với Vương Côn, để hắn ta tùy ý nhảy nhót.
Hiện tại đã biết nguyên nhân Tạ Diễm và Vương Côn hoàn toàn cắt đứt liên lạc, Tạ Tấn cũng không còn chút cố kỵ nào nữa.
Thù mới hận cũ, đã đến lúc cùng Vương Côn giải quyết tất cả.
Làm gì có chuyện lợi dụng em trai anh ấy xong mà không phải chịu chút trừng phạt nào?
_______
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn ký hiệp nghị đình chiến, nhất trí nhắm họng súng vào ngay Vương Côn.
Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn: Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.