Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 78

Chương 78. Anh ấy là ánh sáng và hy vọng của tôi.


Tạ Diễm đang đánh răng ở trong phòng tắm, đầu óc đang còn mơ màng vì vừa tỉnh ngủ cũng dần tỉnh táo lại.


Cậu moi hết chuyện từ tối hôm qua đến bây giờ nhẩm lại một lượt, càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn Cố Ngộ Sâm cố ý.


Cố ý “dày vò” cậu, để cậu sáng nay dậy không nổi.


Chỉ có như vậy Cố Ngộ Sâm mới có thể thuận nước đẩy thuyền đưa Tạ Tấn đi sân bay.


Nhưng mà tại sao Cố Ngộ Sâm lại làm vậy?


Tạ Diễm vừa rửa mặt vừa vắt óc suy nghĩ, mãi tới khi rửa mặt xong đi xuống lầu vẫn chưa tìm ra câu trả lời.


Nhưng Tạ Diễm không phải là người hay tự làm khó chính mình, nghĩ không ra thì cậu dứt khoát không nghĩ nữa, Cố Ngộ Sâm không nói cho cậu biết thì chắc chắn là phải có lý do riêng, cậu tin tưởng Cố Ngộ Sâm.


Cơ mà…


Tạ Diễm thầm nghĩ, tuy cậu sẽ không hỏi Cố Ngộ Sâm lý do, nhưng cậu muốn Cố Ngộ Sâm biết rằng, cậu đang tức giận!


Vương Hỏa Hỏa giận rồi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!


***


Chập tối Cố Ngộ Sâm mới về đến nhà, không biết có phải là cảm thấy chột dạ hay không, khi về anh còn mua một chiếc bánh ngọt để đền bù cho Tạ Diễm.


Tạ Diễm lập tức bị chiếc bánh ngọt thu phục, lúc ăn bánh, cậu quyết định nể mặt bánh, tạm thời không so đo với Cố Ngộ Sâm chuyện sáng nay nữa.


Đúng ra là không so đo nữa, nhưng tới tối Tạ Diễm cảm thấy nếu bỏ qua cho Cố Ngộ Sâm dễ dàng như vậy thì không được, nhất định phải cho Cố Ngộ Sâm biết sự lợi hại của Vương Hỏa Hỏa cậu, để xem lần sau anh có dám làm vậy nữa không!


Cho nên Cố Ngộ Sâm bị Tạ Diễm tống cổ ra phòng khách ngủ.  


Tối hôm qua hành hạ cậu cả đêm, hôm nay tách ra ngủ, cho Cố Ngộ Sâm bình tĩnh một chút, đồng thời dựng lên uy nghiêm của Tạ Diễm.


Lúc này Cố Ngộ Sâm nhận ra là có lẽ Tạ Diễm đã đoán ra được gì đó, nên mới dùng cách này để trừng phạt anh.


Cố Ngộ Sâm cũng không biện minh cho lỗi lầm của bản thân, anh hôn Tạ Diễm một cái rồi đi ra phòng khách ngủ thật.


Bây giờ đến lượt Tạ Diễm hoang mang.


Đi thật hả?


Tại sao không giải thích?


Cậu không phải là người hay làm khó dễ, chỉ cần Cố Ngộ Sâm nói lời ngon tiếng ngọt với cậu một xíu thôi, không lẽ cậu nỡ để anh ngủ ở ngoài?


Nhưng lời là do mình nói, bây giờ rút lại thì không hay cho lắm, Tạ Diễm vùi mình vào chăn, nặng nề hừ một cái, cũng không biết là hừ cho ai nghe.


Cố Ngộ Sâm bên ngoài nghe được, không nhịn được bật cười.


Hai người ầm ĩ không lớn, nhưng cũng không nhỏ, làm cho cha mẹ Cố ở cùng tầng lầu nghe thấy.


Cha Cố lo lắng không biết có phải đôi chồng trẻ cãi nhau hay không, ông đẩy đẩy mẹ Cố hỏi: “Hay là bà qua xem thế nào đi?”


Nhưng mẹ Cố rất bình tĩnh, không hôn nóng như cha Cố: “Không sao đâu, ông đừng lo,không chừng qua đó lại làm cho bé Diễm xấu hổ.”


“Mỗi đứa ngủ một nơi, còn không xảy ra chuyện gì sao?” Cha Cố không tin.


Mẹ Cố đánh cược với ông: “Vậy thì giờ tôi với ông cá cược đi, tôi cá là trễ nhất sáng mai tụi nhỏ sẽ làm lành với nhau.”


“Tôi không cá với bà đâu.” Cha Cố ở trên giường dịch người lại gần mẹ Cố: “Chả bao giờ tôi thắng được bà.”


Ngụ ý là tin tưởng vào lời nói của mẹ Cố.


Mẹ Cố cười rúc vào ngực cha Cố, đâu phải không thắng được bà, chỉ là từ xưa tới giờ không muốn thắng bà thôi.


Quả thật mẹ Cố đã đoán trúng, căn bản không cần chờ đến sáng mai, mấy chục phút nữa Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm sẽ mau chóng làm lành.


Cố Ngộ Sâm đi ra phòng khách chưa bao lâu, Tạ Diễm ở trên giường lăn qua lộn lại, không muốn nghịch điện thoại, cũng chẳng muốn xem video.


Nằm trên giường làm tổ trong lồng ngực của Cố Ngộ Sâm đã thành thói quen, nay Cố Ngộ Sâm không ở bên cạnh, Tạ Diễm cảm thấy trong lòng trống rỗng, nằm kiểu nào cũng không thấy thoải mái.


Nhưng chính Tạ Diễm đã đuổi Cố Ngộ Sâm ra phòng khách ngủ, bây giờ không biết xấu hổ kêu Cố Ngộ Sâm trở về, thì biết giấu mặt ở đâu bây giờ?


Hơn mười phút sau.


Tạ Diễm cầm điện thoại, nhấp vào giao diện trò chuyện với Cố Ngộ Sâm.


Nhìn avatar của Cố Ngộ Sâm một hồi lâu, cậu lại có chút không cam lòng chọc chọc mấy cái.


Cậu thở dài, ngón tay nhấp vào chỗ soạn tin nhắn, muốn kêu Cố Ngộ Sâm quay về bên cậu.


Sĩ diện gì tầm này nữa.


Sĩ diện có ăn được không? Làm sao quan trọng bằng Cố Ngộ Sâm được?


Tạ Diễm nhập tin nhắn “Thôi được rồi, bỏ qua bỏ anh, vào phòng ngủ đi.” Tin nhắn đã nhập xong, chuẩn bị gửi đi thì cửa phòng bị gõ, một giọng nói quen thuộc vang lên.


Cố Ngộ Sâm: “Diễm Diễm, anh có thể vào ngủ với em không?”


Phản ứng đầu tiên của Tạ Diễm là đứng dậy đi mở cửa, nhưng khi chân vừa chạm xuống sàn nhà, động tác cậu chậm lại, tự nhủ với mình rằng phải làm giá một tí.


Tạ Diễm quay lại ngồi trên giường, chuẩn bị xóa tin nhắn vừa mới soạn, không ngờ ngón tay quá nhanh nhẹn, không cẩn thận bấm vào nút gửi, tin nhắn cứ vậy được gửi qua.


Vương Hỏa Hỏa: Thôi được rồi, bỏ qua bỏ anh, vào phòng ngủ đi.


Tạ Diễm: …


Tay ơi là tay, sao mày lại gấp gáp như vậy hả? Sao nói giữ giá mà?


Cố Ngộ Sâm đứng ngoài nhận được tin nhắn, thời gian gửi đến chỉ sau lúc anh gõ cửa mấy giây, nói cách khác, cho dù anh không trở lại thì Tạ Diễm cũng sẽ gửi tin nhắn kêu anh vào.


Nhưng đây là vụ việc quan trọng, cho nên anh chỉ có thể giả ngu.


Nhất định phải giả bộ là anh gõ cửa trước, sau đó Tạ Diễm mới gửi tin nhắn tha thứ cho anh.


Trong lòng Cố Ngộ Sâm đã có tính toán rõ ràng, vừa trả lời tin nhắn Tạ Diễm, vừa cách một cánh cửa hỏi Tạ Diễm: “Vậy Diễm Diễm, anh vào nhé?”


Cố Ngộ Sâm: Nhào lên.JPG


Cố Ngộ Sâm: Tạ thần ban ân.JPG


Bỏ qua thời gian gửi tin trước, coi như là xây cho Tạ Diễm một bậc thang thì cậu cố mà mà lết xuống vậy.


Tạ Diễm hướng về phía cửa, nói: “Em tha thứ cho anh, anh vào đi.”


Cửa mở ra, Cố Ngộ Sâm mặc đồ ngủ tiến vào.


Vừa vào phòng, anh lập tức ngồi xuống bên cạnh Tạ Diễm, vòng tay ôm vai Tạ Diễm, rất thành thật mà nhận lỗi: “Diễm Diễm, anh sai rồi.” 


Tạ Diễm kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, cố gắng làm cho gương mặt mình lạnh lùng nhất có thể, nghiêm túc hỏi Cố Ngộ Sâm: “Sai chỗ nào?”


“Anh không nên biết em sáng mai phải dậy sớm ra ngoại mà còn cố tình lăn lộn em, khiến cho em sáng không dậy nổi.” Cố Ngộ Sâm hiểu vấn đề mấu chốt nhất.


Nhưng anh vẫn không nói tại sao mình lại làm như vậy.


Tạ Diễm quay đầu nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm một lúc lâu. Ngay khi Cố Ngộ Sâm nghĩ Tạ Diễm sẽ truy hỏi ngọn nguồn câu chuyện, thì Tạ Diễm đột nhiên chồm người hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm một cái.


Tạ Diễm: “Đây là phần thưởng cho anh, vì anh dám dũng cảm nhận sai.”


Chuyện này cứ thế trôi qua.


Buổi tối hôm đó, họ không làm gì cả, Tạ Diễm trở lại vòng tay quen thuộc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Một đêm không mơ không mộng.


Ngày hôm sau, cha Cố thức dậy chứng kiến cảnh Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đã làm lành và lại dính nhau như sam, giơ ngón tay cái về phía mẹ Cố.


Vẫn là mẹ Cố nhìn xa trông rộng.


Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm xảy ra mâu thuẫn? Có lẽ đây không phải là mâu thuẫn, mà là tình thú giữa đôi chồng chồng thôi.


Cũng may là hôm qua mẹ Cố kiên trì qua giảng hòa, nếu không sẽ làm cho mọi chuyện rối tung lên.


***


Lý Trạch Khâm và An Viễn Hề trong thôn chơi đã ba ngày, buổi sáng ngày năm sẽ cùng đội ngũ chữa bệnh từ thiện quay về thành phố K. Cùng lúc đó Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, tận cuối kỳ nghỉ mới quay về.


Chớp mắt tám ngày nghỉ lễ Quốc Khánh đã trôi qua.


Cố Ngộ Sâm quay về làm việc, mà mỗi ngày Tạ Diễm cũng đi làm đều dành ra chút thời gian đến phòng vẽ tranh học vẽ.


Tuy Tạ Diễm chi xem việc này là sở thích cá nhân, nhưng nếu đã quyết định theo đuổi, Tạ Diễm sẽ không đi học với tư tưởng nhất thời hứng thú.


Mỗi ngày cậu đi học đều rất đúng giờ, cẩn thận lắng nghe và tiêu hóa những kiến thức mà giáo viên dạy, hoàn thành các bài tập về nhà, từ từ chậm rãi luyện tập. 


Lớp học vẽ của Tạ Diễm cách bất động sản Hành Đông khá xa, nhưng lại gần với tòa nhà YC, chỉ mất tầm mười phút đi bộ.


Vì vậy ngày nào Tạ Diễm cũng ở phòng vẽ chờ đến khi Cố Ngộ Sâm chuẩn bị tan làm, sau đó thu dọn dụng cụ vẽ, đi đến công ty để đón Cố Ngộ Sâm tan ca.


Lớp vẽ này có rất ít học viên, đa phần đều giống Tạ Diễm, đều có nghề nghiệp ổn định, chỉ xem học vẽ sở thích cá nhân.


Giáo viên cũng hiểu rõ tâm lý của họ nên cũng không quá nghiêm khắc, khiến cho không khí lớp học tương đối thoải mái.


Chương trình học của ngày hôm nay đã kết thúc, Tạ Diễm nhìn thời gian, thấy còn tận một tiếng nữa Cố Ngộ Sâm mới tan ca, nhìn các học viên khác đều đã về hết, vì vậy cậu quyết định ở lại chờ Cố Ngộ Sâm tan tầm.


Vậy là cậu lấy ra một tấm Canvas, bắt đầu nghĩ xem sẽ vẽ cái gì.


Đến khi thoát khỏi vòng suy nghĩ, trên Canvas đã có đường nét phác thảo của một gương mặt quen thuộc.


Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng trong lòng Tạ Diễm vô cùng rõ ràng, đây chính là Cố Ngộ Sâm.


Với trình độ hiện tại của cậu thì đương nhiên không có khả năng vẽ tranh chân dung, nhưng vì đã phác họa ra đường nét của Cố Ngộ Sâm, nên cậu sẽ cố gắng hoàn thiện bức tranh này.


Còn về vấn đề đẹp hay xấu?


Đến khi bức tranh được hoàn thiện cậu sẽ đưa cho Cố Ngộ Sâm, cậu muốn biết Cố Ngộ Sâm có dám chê xấu hay không.


Bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười, Tạ Diễm bắt đầu nghiêm túc vẽ bức tranh.


Nhập tâm đến mức quên mất thời gian, cũng không nhận ra có người bước vào.


Đợi đến khi Tạ Diễm dừng cọ, người nọ mới lên tiếng: “Vẽ xong rồi à?”


Tạ Diễm nghe có người nói chuyện thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai có mái tóc dài.


Hóa ra chính là thầy giáo dạy vẽ của Tạ Diễm.


Thầy tên là Tương Bồi Khởi, cũng là người đã mở ra lớp học vẽ này. Trước đây thầy là giảng viên chuyên ngành vẽ tranh sơn dầu của Học viện Nghệ thuật Thành phố K.


Tương Bồi Khởi quả thực rất giống với hình mẫu của mọi người khi nghĩ về người làm nghệ thuật.


Thầy sở hữu một mái tóc dài, khi vẽ tranh thường dùng thun cột kiểu đuôi ngựa đơn giản, còn lúc bình thường thì sẽ xõa tóc rối tung lên.


Mặc dù tên là Bồi Khởi, nhưng thân hình rất gầy, cho dù có mặc loại quần áo nào thì cũng có cảm giác rộng thùng thình. Gương mặt thầy nếu tách ra nhìn trông rất bình thường, nhưng nhìn tổng thể cả gương mặt thì lại có một cảm giác độc nhất vô nhị, rất ưa nhìn.


Tương Bồi Khởi đến bên cạnh Tạ Diễm, hỏi: “Tôi có thể nhìn tranh của em được không.”


Tạ Diễm gật đầu: “Mời thầy ạ.”


Có lẽ là vì vẽ về Cố Ngộ Sâm, nên trong lúc vẽ Tạ Diễm cảm thấy toàn thân sảng khoái, cực kỳ vui vẻ, hạ bút như có trợ thần, nhìn thành phẩm xong cậu thật sự rất hài lòng.


Cho nên Tương Bồi Khởi nói muốn giúp mình xem tranh, Tạ Diễm lập tức đồng ý. Giống như học sinh khi đạt được thành tích cao trong cuộc thi, muốn giáo viên khen thưởng.


Tương Bồi Khởi chậm rãi đi tới, nhìn bức tranh của Tạ Diễm.


Tạ Diễm đứng bên cạnh giải thích: “Thầy, trước đây thầy cũng đã nhận xét em rồi, rằng tuy em vẽ chưa tốt lắm, nhưng quý nhất là trong tranh như có ánh sáng, có thể nhìn thấy hy vọng…”


Ánh mắt Tạ Diễm dừng trên bức tranh mà mình vẽ Cố Ngộ Sâm: “Anh ấy là nguồn sáng và hy vọng của em.”


“Có tiến bộ.” Tương Bồi Khởi khen ngợi một câu trước, sau đó vẫn không nhịn được chê: “Vậy nên em vẽ ánh sáng của em là như thế này sao? Ánh sáng của sợi đốt hả? Hay là ánh sáng của nến? Những lúc tôi giảng về ánh sáng rốt cuộc em đã chạy đi đâu vậy hả?’


Tạ Diễm: “…”


Em nói với thầy về cảm xúc, thầy nói với em về kỹ thuật! Không thể nói chuyện đàng hoàng một lần được sao thầy!


______


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Sáng hôm sau, sau khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm chia phòng ngủ.


Tạ Diễm tỉnh lại phát hiện dưới gối có một tờ giấy.


Trên giấy viết: Giấy cam đoan.
 
Thái độ nhận sai của Cố Ngộ Sâm rất thành khẩn, viết kín một tờ giấy A4, chỉ ở cuối cùng thêm một câu tự mình khẩn thiết cầu xin…


Diễm Diễm, xin em đừng phân phòng ngủ.

Bình Luận (0)
Comment