Chương 79. Chúng tôi là hạnh phúc nhất, không một ai có thể sánh bằng.
Lúc Cố Ngộ Sâm đi vào phòng vẽ tranh đã thấy Tạ Diễm đang gục đầu xuống, dáng vẻ rất ủ rũ.
Đứng bên cạnh Tạ Diễm là một người đàn ông tóc dài, không biết đang nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Ngộ Sâm biết đây là thầy giáo của Tạ Diễm, lúc này chắc đang hướng dẫn Tạ Diễm vẽ tranh, anh sẽ không qua quấy rầy bọn họ, chỉ đứng ở cửa đợi thầy giảng xong anh mới đi vào.
Tạ Diễm như có thần giao cách cảm với Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm chưa tới được bao lâu cậu đã ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, uể oải trên mặt Tạ Diễm lập tức tan biến, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.
Lần này cậu vẫn vô cùng kiêu ngạo mà nói với Tưởng Bồi Khởi: “Ánh sáng của em tới rồi! Anh ấy là ánh sáng của ánh mặt trời, là ánh sáng của những vì sao, là ánh sáng chiếu rọi khắp nhân gian này.”
Sáng ngời mà ấm áp, ấm áp đến dịu dàng.
Tương Bồi Khởi nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, dùng ánh mắt của người làm nghệ thuật để đánh giá, thì tỉ lệ cơ thể của người này có thể nói là hoàn hảo, đường nét gương mặt càng không thể bắt bẻ.
Mà người đàn ông này đang nhìn Tạ Diễm, cũng chỉ nhìn mỗi Tạ Diễm, giống như trên thế giới này chỉ có Tạ Diễm là người tồn tại duy nhất, khóe miệng hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen chuyên chú tràn đầy thâm tình.
Đột nhiên, Tưởng Bồi Khởi hiểu ra tại sao Tạ Diễm lại xem người đàn ông này là ánh sáng, bởi bản thân anh vốn đã là một thể phát sáng, cho dù có đứng ở nơi nào cũng đều khiến cho người khác chú ý tới anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Ngộ Sâm đi tới.
Ánh mắt Tạ Diễm lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
“Tan làm rồi nên anh tới tìm em.” Cố Ngộ Sâm trả lời.
Tạ Diễm nhìn thời gian, đúng là đã đến lúc Cố Ngộ Sâm tan ca, vì quá nhập tâm vào bức tranh vẽ Cố Ngộ Sâm nên cậu đã quên mất thời gian.
Nghĩ đến bức tranh, Tạ Diễm hơi khựng lại.
Cậu nhìn thoáng qua Cố Ngộ Sâm rồi lại nhìn thoáng qua bức tranh mà mình vẽ, ngay lập tức cảm thấy Tưởng Bồi Khởi nói không sai, lúc này cậu không muốn cho Cố Ngộ Sâm thấy bức tranh của mình nữa.
Nhìn thấy Cố Ngộ Sâm sắp đi tới, Tạ Diễm tức tốc chạy đến, nắm chặt tay anh khi còn nửa đoạn đường: “Vậy anh chờ em một chút nha, đợi em gom đồ xong rồi chúng ta cùng nhau về.”
Hành động của Tạ Diễm quá lộ liễu, Cố Ngộ Sâm lập tức đoán được cậu không muốn mình nhìn thấy tranh cậu vẽ, vì vậy anh tâm lý dừng lại, đáp: “Được, anh chờ em.”
Tạ Diễm đi về phía sau bảng vẽ, thuận tay che bức tranh lại. Sau đó một tay thì thu dọn đồ đạc, một tay thì cầm bảng vẽ và cọ đem đi rửa.
Cố Ngộ Sâm xòe bàn tay ra: “Đưa anh đi, anh đi rửa cho.”
Tạ Diễm rất tự nhiên đưa cọ và bảng vẽ cho Cố Ngộ Sâm. Cố Ngộ Sâm cầm lấy, mang ra bồn nước bên ngoài để rửa.
Tưởng Bồi Khởi nhìn trên tay hai người đều có đeo nhẫn, tò mò hỏi: “Bạn trai của em hả?”
“Dạ không,” Tạ Diễm thu dọn đồ đạc sắp xong, nghe vậy thì lắc đầu, cười nói: “Là ông xã của em, chúng em kết hôn rồi.”
Khi Tạ Diễm nhắc đến Cố Ngộ Sâm, khóe mắt cậu tràn đầy ý cười, trong mắt còn như chứa ngàn vì sao sáng, lấp lánh lóe sáng lên, có thể thấy, ở trong lòng cậu, Cố Ngộ Sâm có bao nhiêu quan trọng.
Tương Bồi Khởi đã lý giải được ý nghĩa sâu xa về “Ánh sáng”. Không phải là vẻ ngoài của người kia hào nhoáng ra sao, mà là ở trong lòng của Tạ Diễm đối phương đặc biệt thế nào.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Ngộ Sâm rửa xong dụng cụ quay trở về.
Sau khi Tạ Diễm thu dọn xong xuôi, nói với Tương Bồi Khởi: “Thầy ơi, vậy chúng em về trước nhé.”
Tương Bồi Khởi gật đầu.
Nhìn Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm tay trong tay ra về.
Trước đó ấn tượng của Tương Bồi Khởi về Tạ Diễm là trầm tính và có chút kiêu ngạo. Ngay lúc này nhìn thấy cậu và Cố Ngộ Sâm đi cùng nhau, Tương Bồi Khởi biết được thì ra Tạ Diễm cũng có mặt hoạt bát như vậy.
Tương Bồi Khởi không ngờ, sáng hôm sau lại gặp được Cố Ngộ Sâm ở phòng vẽ.
“Sao tiên sinh Cố lại đến đây? Tiết học của Tạ Diễm buổi chiều mới bắt đầu.” Tưởng Bồi Khởi nghi hoặc nhìn Cố Ngộ Sâm.
“Tôi đến vì muốn xem bức tranh mà Diễm Diễm vẽ hôm qua.” Cố Ngộ Sâm nói thẳng mục đích của mình: “Nếu tôi đoán không sai thì bức tranh mà Diễm Diễm vẽ là vẽ tôi đúng chứ?”
Tưởng Bồi Khởi càng thêm nghi hoặc: “Làm sao anh biết bức tranh đó vẽ anh?”
Ngày hôm qua Cố Ngộ Sâm chưa từng nhìn thấy bức tranh, Tạ Diễm cũng không kể cho nghe, vậy tại sao anh lại biết được?
Phản ứng của Tưởng Bồi Khởi đã cho Cố Ngộ Sâm câu trả lời, Cố Ngộ Sâm theo trí nhớ mà tìm đến vị trí của Tạ Diễm.
Không ai hiểu rõ và quan tâm Tạ Diễm hơn Cố Ngộ Sâm, anh gần như chỉ cần dựa vào ánh mắt của Tạ Diễm ngày hôm qua lúc nhìn anh lại liếc sang bức tranh đã đoán được nội dung bức tranh. Đồng thời cũng đoán được bức tranh kia cũng không phải tạo bất ngờ cho anh, mà chỉ đơn giản nghĩ bức tranh vẽ không đẹp, cho nên mới không muốn cho anh xem.
Cố Ngộ Sâm biết rõ nếu hôm nay không đến mang bức tranh đi, rất có thể nơi cuối cùng của bức tranh là ở thùng rác.
Trong thời gian suy nghĩ, Cố Ngộ Sâm đã đi đến chỗ của Tạ Diễm, đưa tay xốc tấm vải đang trùm bức tranh lên, ngắm nhìn bức tranh ngày hôm qua Tạ Diễm đã vẽ.
Đường nét của bức tranh có chút lộn xộn, tỉ lệ nhân vật trông có hơi kỳ lạ, cách đánh bóng sáng tối cũng không rõ, nhìn không ra bố cục.
Nhưng Cố Ngộ Sâm nhìn một cái là có thể khẳng định bức tranh này Tạ Diễm vẽ anh.
Tưởng Bồi Khởi vẫn cảm thấy bức tranh của Tạ Diễm vẽ một lời khó nói hết, nhưng dù sao cũng là học trò của chính mình, có thể nghiêm khắc với học trò một chút, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn nên giữ một tý thể diện cho học trò: “Tạ Diễm rất có tài năng, em ấy đã đi học hơn một tháng, để vẽ ra được một bức họa như vậy cũng rất…”
Tưởng Bồi Khởi cố gắng động não muốn khen ngợi Tạ Diễm nhằm vớt vát lại chút mặt mũi cho học trò của mình. Nhưng Cố Ngộ Sâm đã cướp lời, nghiêng đầu nhìn anh ấy, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc: “Thầy không cảm thấy bức tranh của Diễm Diễm rất đẹp sao?”
Lời nói của Tưởng Bồi Khởi lập tức bị nghẹn ở trong cuống họng, anh ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Ngộ Sâm. Nhìn biểu cảm của Cố Ngộ Sâm khi xem tranh vô cùng chăm chú, nét mặt rất dịu dàng, lập tức biết được Cố Ngộ Sâm thật sự thích bức tranh này.
Tình yêu mù quáng thì anh ấy đã gặp nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến yêu đương kiểu này.
Tương Bồi Khởi nghĩ, cho dù hiện tại trước mắt Cố Ngộ Sâm là một bức tranh đen thùi lùi, chỉ cần nói là Tạ Diễm vẽ, chắc chắn Cố Ngộ Sâm cũng sẽ khen là quá đẹp cho xem.
Tất nhiên là Cố Ngộ Sâm không đến chỉ để xem tranh, anh lập tức mang bức tranh đi. Sau đó lại tìm người đóng khung, trực tiếng mang về văn phòng, treo lên tường phía sau bàn làm việc.
Cố Ngộ Sâm khoanh tay ngắm nhìn căn phòng được trang trí có chút lạc quẻ, rất là hài lòng.
***
Giữa trưa, Tạ Diễm đi đến phòng vẽ, không thấy bức tranh của mình đâu.
“Thầy giáo, tranh của em đâu rồi?” Tạ Diễm hỏi Tưởng Bồi Khởi.
Tưởng Bồi Khởi ra vẻ trầm ngâm, lát sau mới nói: “Em gặp Bá Nhạc* của em hỏi thử xem, tranh của em rất hợp với thẩm mỹ của Bá Nhạc nên bị mang đi rồi.”
(*Bá Nhạc: người hay tìm kiếm nhân tài, có tố chất để đầu tư. Bá Nhạc thường là người quản lý, người đại diện của diễn viên, ca sĩ,… nào đó.)
Tạ Diễm nghĩ cũng không cần nghĩ, nói: “Ý thầy là Cố Ngộ Sâm hả?”
Tương Bồi Khởi: “…”
Sao hai người này ăn ý thế nhỉ? Chưa lộ ra manh mối gì hết mà đã đoán được là đối phương.
Tương Bồi Khởi cảm thấy mình bị nhét cơm chó rồi.
Có điều, Tương Bồi Khởi nghĩ Tạ Diễm sẽ cảm thấy xấu hổ vì Cố Ngộ Sâm đã đem bức tranh đi, dù sao ngày hôm qua Tạ Diễm cũng không dám đưa bức tranh để Cố Ngộ Sâm xem, mười tám mười chín phần là vì xấu hổ.
Nhưng giây tiếp theo, Tương Bồi Khởi chợt nghe Tạ Diễm cười khà khà nói: “Quả nhiên chỉ có anh ấy mới có thể get được gu thẩm mỹ của em!”
Một chút thẹn thùng cũng không có! Giống như cái suy nghĩ giấu đi không để Cố Ngộ Sâm nhìn thấy hôm qua là của người khác chứ không phải của cậu!
Tương Bồi Khởi: “…”
Hiện tại anh ấy không thể không thừa nhận, Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm đúng là trời sinh một cặp! Không ai có thể hợp nhau hơn bọn họ.
Sau khi Tạ Diễm biết Cố Ngộ Sâm đã lấy bức tranh đi, cậu vô cùng tò mò Cố Ngộ Sâm sẽ xử lý bức tranh này như thế nào? Cho nên hôm nay khi đã kết thúc buổi học, cậu không ở lại phòng vẽ đợi Cố Ngộ Sâm tan làm nữa, mà đi thẳng đến YC tìm Cố Ngộ Sâm.
Cậu đi thẳng một mạch tới phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm. Khi gõ cửa đi vào, liếc mắt một cái đã bắt gặp bức tranh đang được treo ở phía sau bàn làm việc.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào bức tranh, tạo nên một lớp hào quang xung quanh bức tranh. Tạ Diễm đột nhiên cảm thấy bức tranh của mình vẽ cũng khá dễ nhìn.
Tuy rằng bức tranh này được trang trí trong văn phòng có chút không ăn nhập. Nhưng trong mắt mẹ ruột, Tạ Diễm cảm thấy để bức tranh này treo góc nào cũng thấy cực kỳ đẹp.
Cậu cười tủm tỉm đi đến bàn làm việc, tay chống cằm, biết nhưng vẫn hỏi: “Anh, em không tìm được bức tranh hôm qua em vẽ, anh có thấy không á?”
Cố Ngộ Sâm đang coi tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Diễm rồi thú nhận: “Anh mang về rồi.”
Tạ Diễm xích thêm chút vào anh: “Vậy anh cảm thấy bức tranh đó như thế nào?”
“Đẹp.” Cố Ngộ Sâm không chần chừ mà khen ngợi, thái độ siêu nghiêm túc: “Tranh vẽ rất giống anh, anh rất thích.”
Thế mà nhận ra được giống Cố Ngộ Sâm, vậy thì chắc chắn bức tranh không tệ!
Tạ Diễm được anh khen nên mặt mày hớn hở, ôm chầm lấy Cố Ngộ Sâm, mạnh bạo hôn anh một cái: “Mắt nhìn quá chuẩn!”
Không hổ là người đàn ông của Tạ Diễm!
Cố Ngộ Sâm thuận thế giữ đầu của Tạ Diễm, hôn càng sâu.
Hai người ở trong văn phòng chim chuột với nhau.
Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Diễm đẩy Cố Ngộ Sâm ra, từ trên người anh đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra đứng phía sau Cố Ngộ Sâm.
Cúi đầu nhìn thấy khuy áo sơ mi của Cố Ngộ Sâm mở tung ra, cậu lập tức khom eo cài ngay ngắn lại cho anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo, khôi phục lại bộ dáng chỉnh tề.
Cố Ngộ Sâm cầm lấy bàn tay cậu mà xoa bóp, cất giọng hướng về phía cửa: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Trịnh Hàn Thịnh tiến vào. Cậu ta đưa cho Cố Ngộ Sâm tập tài liệu để ký tên, khi thấy Tạ Diễm cũng ở trong văn phòng thì có chút sững sờ, lập tức chào hỏi Tạ Diễm: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Tạ Diễm: “Đến đón anh họ của em tan ca.”
Trịnh Hàn Thịnh nghĩ về chiếc xe đạp của mình, lại nghĩ về chiếc Lamborghini Urus của Tạ Diễm, lập tức vô cùng thương tiếc cho số phận của mình.
Cố gắng chăm chỉ làm việc có ích gì?
Cuối cùng thì anh họ vẫn lao vào vòng tay của Lamborghini, còn cậu ta mỗi ngày đều đạp xe hứng từng cơn gió lạnh.
Kết hôn thật là tuyệt vời!
Trịnh Hàn Thịnh mím môi, chua xót đưa tài liệu cho Cố Ngộ Sâm: “Sếp Cố, đây là những tài liệu cần sếp ký tên.”
Cố Ngộ Sâm nhìn lên, nhận lấy tập tài liệu.
Trịnh Hàn Thịnh lui ra một bên chờ đợi, khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bức tranh đang được treo trên tường.
Gu thẩm mỹ của Trịnh Hàn Thịnh lập tức bị sụp đổ.
Không khỏi suy tư, không thể nào mà anh họ lại treo một bức tranh như vậy cả, nhưng mà hình như Tạ Diễm đang học vẽ tranh.
Vậy thì đáp án chỉ có một, bức tranh đó là do Tạ Diễm vẽ.
Mắt Trịnh Hàn Thịnh nổi lên một chút gian xảo, ho mấy cái, nói: “Bức này đúng là tác phẩm của bậc thầy trừu tượng trong nước, nét vẽ tuy rời rạc nhưng lại giàu mỹ cảm, mỗi đường đều vừa vặn…”
Trịnh Hàn Thịnh vắt óc để lấy những từ ngữ hoa mỹ ra khen bức tranh, nhưng mà cậu ta càng khen càng cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tạ Diễm ngày càng nhạt dần, khiến cho giọng nói Trịnh Hàn Thịnh càng lúc càng nhỏ, nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng im bặt.
Cậu ta lui về sau mấy bước, cẩn thận hỏi: “Em nói sai chỗ nào rồi à?”
Giọng của Tạ Diễm gần như phát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt: “Đây là phái tả thực, không phải là phái trừu tượng.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Tiêu đời! Khen nhầm mất rồi!
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Trịnh Đặc Đặc, nam phụ thảm nhất truyện.
[Kịch nhỏ]
Sau khi Đặc Đặc bước vào không lâu, thư ký của Cố Ngộ Sâm cũng bước vào.
Sau khi nhìn thấy bức tranh treo trên tường, anh ta kinh ngạc thốt lên: “Sếp Cố, bức họa này chắc chắn xuất thân từ một bật thầy, vẽ sếp sinh động như thật, cứ như người sống vậy.”
Tạ Diễm rất hài lòng: “Thế này thì có thể tăng lương.”
Đặc Đặc mắt chữ A mồm chữ O, đây mới chính là tư thế vuốt mông ngựa đúng cách, lập tức cảm thấy mình còn phải học hỏi thư ký rất nhiều điều.