Chương 80. Bây giờ nó ở bệnh viện nam giới nổi tiếng vậy sao?
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa kết thúc không lâu đã bắt đầu liên tục xuất hiện những cơn mưa nhỏ, nhiệt độ không khí dường như dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Lại đến một mùa mặc quần áo lộn xộn.
Ngoài đường có người mặc áo tay ngắn, cho dù hiện tại nhiệt độ đã giảm xuống nhưng đối với bọn họ chẳng nhằm nhò gì, cũng có người quấn bản thân kín mít, giống như mùa đông đã thật sự đến.
Tạ Diễm thuộc về nhóm người thứ hai, là một người cực kỳ sợ lạnh.
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu hạ xuống, Tạ Diễm đã khoác thêm cho mình một lớp áo ấm, trông vô cùng lạc lõng với các đồng nghiệp đang mặc áo cộc tay.
Cho dù Tạ Diễm đã mặc thêm một lớp áo khoác bên ngoài nhằm chống chọi với sự biến đổi thời tiết, nhưng khi ở thành phố K lúc nóng lúc lạnh, cậu vẫn không thể thoát khỏi việc bị cảm.
Chuyện này đối với Tạ Diễm cũng đã quen rồi, mỗi năm vào mùa này cậu sẽ đều bị cảm cúm hành hạ.
Mặc dù đã đến thành phố K cũng đã sáu bảy năm, nhưng cậu vẫn không tài nào thích ứng được với cái khí hậu quái đản lúc mưa lại nắng rồi lúc nóng lại lạnh của Thành phố K.
Hôm nay trời mưa không khí sẽ trở nên lạnh lẽo, qua ngày hôm sau trời quang mây tạnh thì lại nóng bức, thời tiết cứ biến đổi khôn lường như vậy, Tạ Diễm khó lòng phòng bị vẫn bị nhiễm bệnh.
Sức khỏe của Tạ Diễm khá tốt, bình thường rất ít khi bị cảm vặt, nhưng mỗi khi vào mùa này là bị cảm, giống như khí bệnh đã tích tụ lại trong một năm gặp điều kiện thuận lợi sẽ bộc phát, cho nên nếu đã bị bệnh thì chắc chắn sẽ là bệnh nặng.
Sáng nay khi vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, Tạ Diễm bỗng cảm thấy cả người lơ mơ, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không cách nào mở mắt được. Tay chân thì cứ như bị đổ chì vào, nặng trịch, ép đến khiến cậu không thể nào cử động nổi.
Thân thể cảm nhận một trận khô nóng, đầu óc cậu như đang bị đun keo hồ, vừa động đậy một chút là vô cùng nhức nhói.
Tạ Diễm cảm thấy rất khó chịu.
Cho tới khi trên trán được dán một thứ gì đó mát lạnh, cậu mới thoải mái một chút.
Trong cơn mơ màng, cậu mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Cố Ngộ Sâm.
“Diễm Diễm.” Cố Ngộ Sâm gọi cậu: “Tỉnh rồi sao? Thấy sao rồi em?”
“Anh…” Vừa mới mở miệng, Tạ Diễm đã cảm thấy hai cánh môi của mình bị dính chặt vào nhau, cổ họng thì ngứa ngáy kinh khủng, làm cho việc nói chuyện càng thêm nhọc nhằn.
Cố Ngộ Sâm đỡ Tạ Diễm dậy, đút thuốc hạ sốt đã chuẩn bị sẵn cho Tạ Diễm uống.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cuống họng khô khan, cổ họng ngứa ngáy lập tức được xoa dịu.
Tạ Diễm dựa vào người Cố Ngộ Sâm, cọ vào cổ anh: “Em khó chịu quá.”
“Em bị sốt rồi.” Cố Ngộ Sâm lại sờ mặt Tạ Diễm, trên tay cảm nhận được một luồng nóng hổi, Tạ Diễm bị sốt rất nặng.
Giọng Cố Ngộ Sâm trầm thấp, tràn ngập lo lắng: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Anh đang ngủ thì bị hơi nóng làm cho tỉnh giấc, người đang nằm trong lòng ngực anh nóng như lò lửa, lông mày thì nhíu chặt lại, mặt bị nóng đến ửng đỏ, đôi môi lại tái nhợt.
Cố Ngộ Sâm cùi đầu dùng trán mình dán lên trán của Tạ Diễm, bị nhiệt độ nóng bừng truyền tới, anh lập tức bật người từ trên giường đứng lên, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của Tạ Diễm.
39 độ 3, sốt cao.
Trong nhà luôn thủ sẵn thuốc men, Cố Ngộ Sâm vội vàng cầm miếng dán lạnh cùng thuốc hạ sốt, gọi Tạ Diễm dậy để uống thuốc.
Sau khi Cố Ngộ Sâm giúp Tạ Diễm uống thuốc xong, anh định đi chuẩn bị quần áo cho Tạ Diễm thay rồi dẫn cậu đến bệnh viện.
Nhưng khi anh vừa mới đứng dậy, vạt áo đã bị Tạ Diễm nắm chặt: “Anh ơi, em không đi bệnh viện đâu.”
Tạ Diễm sụt sịt cái mũi, vì bị bệnh nên nước mắt sinh lý trào ra không ngừng. Lúc này cậu mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng vô cùng tội nghiệp nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi dày đặc, nghe như sắp khóc, vô cùng đáng thương.
Cố Ngộ Sâm chỉ thấy được bộ dáng này của Tạ Diễm khi này nọ, nhưng bây giờ nhìn chỉ cảm thấy đau lòng, anh lần nữa ngồi lại trên giường, nhẹ giọng dỗ dành cậu: “Nhưng mà em bệnh rồi, không đi bệnh viện sẽ khiến bệnh trở nặng.”
Tạ Diễm khi bị bệnh giống như một đứa trẻ ương bướng, cậu không muốn đi bệnh viện là sẽ nhất quyết không đi, Cố Ngộ Sâm có năn nỉ cũng vô dụng.
Tạ Diễm nhào tới ôm chặt lấy thắt lưng của Cố Ngộ Sâm, vùi mặt vào đùi anh, ngang ngược nói: “Em không đi bệnh viện đâu! Bị bệnh thì cứ uống thuốc là hết thôi.”
Cố Ngộ Sâm nghe vậy là biết Tạ Diễm đối có phần kháng cự bệnh viện, nên nhẹ nhàng v**t v* cái ót của Tạ Diễm, thuận theo ý của cậu: “Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện nữa.”
Tạ Diễm nghe vậy mới buông Cố Ngộ Sâm ra, lần nữa ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng cặp mắt vẫn mở to không chớp nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm.
Không những thế, tay cậu vẫn đang nắm chặt vạt áo của Cố Ngộ Sâm, như là sợ Cố Ngộ Sâm sẽ đi mất.
Cố Ngộ Sâm hiểu rõ trong lòng Tạ Diễm nghĩ gì, anh cởi dép lê lên giường nằm, ôm Tạ Diễm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Anh sẽ không đi đâu cả, hôm nay anh ở nhà với em.”
“Ừm.” Tạ Diễm đáp lại bằng giọng mũi.
Lời hứa hẹn của Cố Ngộ Sâm làm cho cậu yên tâm không ít, bàn tay đang nắm chặt vạt áo của Cố Ngộ Sâm cũng đổi thành vòng tay ôm eo anh, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tạ Diễm, trong miệng ngân nga giai điệu không lời, hết sức kiên nhẫn vỗ về Tạ Diễm.
Thuốc cảm rất nhanh đã phát huy công dụng, Tạ Diễm lại thiếp đi trong lòng Cố Ngộ Sâm. Hẳn là cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu, cho nên dù đang ngủ thì mày cậu vẫn nhíu chặt lại.
Cố Ngộ Sâm dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* đôi lông mày đang nhăn nhúm lại của Tạ Diễm, đợi Tạ Diễm ngủ say mới cẩn thận rút cánh tay đang gối đầu cho cậu ra, sau đó cẩn thận rời xuống giường.
Cho đến khi rời phòng ngủ, khẽ đóng cửa phòng lại, Cố Ngộ Sâm mới lấy điện thoại gọi cho một người.
Người anh gọi đó là bác sĩ Tổ.
Có thể nói bác sĩ Tổ là bác sĩ riêng của gia đình Cố, thường phụ trách chăm khám sức khỏe cho ông bà nội Cố. Lúc trước theo ông nội Cố về quê ngây ngốc, ở trong thôn mở một phòng khám.
Có điều mấy tháng gần đây đã lên thành phố K, bởi vì cháu dâu của ông sắp sinh. Ông nội Cố thấy bác sĩ Tổ rất lo lắng cho cháu gái, nên đã “đuổi” ông về thành phố K. Cho ông thuận tiện chăm sóc cháu gái một khoảng thời gian.
Cố Ngộ Sâm gọi điện kể về tình hình hiện tại của mình, bác sĩ Tổ lập tức đồng ý sẽ qua nhà anh ngay.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ Tổ, Cố Ngộ Sâm quay vào phòng ngủ nhìn thoáng qua Tạ Diễm, thấy cậu vẫn còn ngủ, nhưng trên đầu ướt đẫm mồ hôi, anh lại vào phòng tắm lấy khăn mặt, ân cần lau khô mồ hôi cho Tạ Diễm.
Động tác của Cố Ngộ Sâm rất cẩn thận, sợ sẽ làm đau Tạ Diễm.
Sau khi xong xuôi, Cố Ngộ Sâm đi xuống bếp nấu một ít cháo, đến lúc Tạ Diễm tỉnh dậy nhất định sẽ thấy đói bụng, bây giờ nấu cháo chờ đến lúc Tạ Diễm dậy là có thể ăn ngay.
Hai mươi mấy phút sau, bác sĩ Tổ đến.
Cố Ngộ Sâm chưa kịp mời bác sĩ Tỏ vào phòng ngủ xem tình trạng của Tạ Diễm thì cửa phòng ngủ đã mở tung ra.
Tạ Diễm mặc bộ đồ ngủ hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài, bởi vì quá gấp nên chưa kịp mang dép vào, chân trần, tóc tai cũng rối tung lên.
Vừa chạy vừa gọi tên Cố Ngộ Sâm.
Khi Cố Ngộ Sâm nghe được, đầu tiên cúi đầu xin lỗi bác sĩ Tổ, sau đó lập tức chạy chậm về phía Tạ Diễm.
“Diễm Diễm, anh đây.”
Tạ Diễm nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Diễm bị bệnh đặc biệt dính người, hận không thể tận dụng từng phút từng giây ở bên Cố Ngộ Sâm, nên khi tỉnh dậy không thấy anh, cậu thật sự hoảng loạn.
Hiện tại nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, cậu lập tức nhảy bổ vào lòng ngực của anh: “Em còn tưởng anh biến mất rồi.”
Cố Ngộ Sâm bế Tạ Diễm lên, hai tay nâng chân Tạ Diễm, ôm cậu trở về phòng, vừa đi vừa dỗ dành cậu: “Sao anh lại biến mất được? Đói bụng chưa? Anh đã nấu cháo cho em rồi, ăn một chút nhé?”
“Không muốn ăn đâu.” Tạ Diễm chôn đầu vào cổ Cố Ngộ Sâm, giọng nói rầu rĩ, có chút khàn khàn vì bệnh.
Cố Ngộ Sâm ôm người đến bên giường, đặt cậu xuống sau đó lại sờ hai chân của Tạ Diễm, nhẹ nhàng vỗ: “Lần sau xuống giường phải nhớ mang dép nha em.”
Tạ Diễm nhìn anh chằm chằm, đáp qua loa: “Ò.”
Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm chỉ trả lời qua loa, nên khều nhẹ mấy cái vào lòng bàn chân của Tạ Diễm, Tạ Diễm bị ngứa nên rút chân về, phải thỏa hiệp với Cố Ngộ Sâm: “Dạ vâng ạ, lần sau em nhất định sẽ mang dép mà.”
Lúc này Cố Ngộ Sâm mới hài lòng mà tha cho Tạ Diễm, lại dùng trán của mình áp lên trán Tạ Diễm, không còn nóng như lúc nãy, nhưng vẫn nóng lắm: “Hạ sốt một chút rồi.” Anh ngẩng đầu lên, hỏi cậu: “Còn khó chịu không em?”
“Khó chịu.” Tạ Diễm vòng tay ôm cổ Cố Ngộ Sâm, mọi sự yếu ớt đều thể ra trước mặt anh: “Em nhức đầu, ngứa họng, không có chút sức lực nào… Chỗ nào cũng không thoải mái.”
Một lúc sau, cậu lại ngẩng đầu, ngoan cường nhìn Cố Ngộ Sâm nói: “Khó chịu thì khó chịu, nhưng em không đi bệnh viện đâu!”
Khi mắc bệnh là lúc con người ta yếu đuối nhất, từ thời khắc chứng kiến cảnh tượng người ở bệnh viện rất cô độc và đau khổ, Tạ Diễm liền không thích đi bệnh viện, lâu dần đối với bệnh viện có phần ác cảm, đặc biệt là khi bị bệnh.
Lần này có Cố Ngộ Sâm ở bên, Tạ Diễm cho phép chính mình trở nên yếu đuối và buông thả.
Bởi vì cậu biết, cho dù cậu có quậy như thế nào, Cố Ngộ Sâm cũng sẽ bao dung và nuông chiều cậu.
Cố Ngộ Sâm an ủi Tạ Diễm: “Chúng ta sẽ không đi bệnh viện, thay vào đó anh đã mời bác sĩ về, để bác sĩ khám bệnh cho em nhé?”
“Bác sĩ?” Lúc này Tạ Diễm mới nhớ ra, lúc cậu ra ngoài tìm Cố Ngộ Sâm, hình như Cố Ngộ Sâm đang đứng ngoài cửa đang nói chuyện với ai đó. Vì lúc ấy trong tầm mắt cậu đều là Cố Ngộ Sâm, nên không phát hiện còn có một người khác.
Nếu Cố Ngộ Sâm đã mời bác sĩ về nhà thì Tạ Diễm không có lí do gì từ chối.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Dạ được ạ.”
Cố Ngộ Sâm xoa đầu Tạ Diễm, đứng dậy ra ngoài mời bác sĩ Tổ đi vào.
Bác sĩ Tổ đã nghe ông nội Cố nhắc về Tạ Diễm, khi ông nội Cố nói về Tạ Diễm, trong giọng đầy sự yêu mến. Bác sĩ Tổ hơi khó hiểu, cả cuộc đời này ông nội Cố đã gặp qua rất nhiều loại người, rốt cuộc Tạ Diễm này là người như thế nào? Có thể làm ông nội Cố thích cậu trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Chờ đến khi gặp được người này, bác sĩ Tổ đã biết. Cho dù Tạ Diễm là người như thế nào, nhưng có thể làm cho cuộc sống của Cố Ngộ Sâm trở nên sống động hơn, là đã đủ để gia đình Cố quý mến.
Trong lúc suy nghĩ, bác sĩ Cố đã đi đến trước mặt Tạ Diễm.
Tạ Diễm ngoan ngoãn ngồi trên giường, Cố Ngộ Sâm giới thiệu về thân phận của bác sĩ Tổ cho Tạ Diễm, Tạ Diễm lập tức lễ phép nói với ông: “Cháu chào ông ạ.”
Ánh mắt của bác sĩ Tổ nhìn Tạ Diễm càng thêm từ ái, ông nghiêm túc bắt mạch xem bệnh cho cậu: “Có phải cứ vào lúc này mỗi năm là cháu sẽ bị bệnh một lần hay không?”
Tạ Diễm ngạc nhiên, chỉ cần bắt mạch cho cậu là có thể đoán được cứ vào khoảng thời gian này là cậu sẽ bị bệnh một lần?
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, bác sĩ Tổ được nhà nước cử đến để chăm sóc sức khỏe cho ông nội Cố, chắc chắn tay nghề rất thâm sâu.
Bác sĩ Tổ hỏi Tạ Diễm thêm mấy vấn đề, sau đó kê thuốc cho Tạ Diễm.
Ông kê hai phương thuốc, khi đưa cho Cố Ngộ Sâm phương thuốc thứ nhất, dặn dò: “Cậu bạn nhỏ này thân thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi yếu một chút. Hai ngày đầu hãy cho thằng bé uống đơn thuốc này, một tuần sau…” Ông nói xong, từ trong tay lấy ra phương thuốc thứ hai đưa cho Cố Ngộ Sâm: “Cháu lấy theo đơn thuốc này cho cậu bạn nhỏ uống liên tục trong vòng nửa tháng, bồi bổ thêm cho cơ thể một chút, sau này thời tiết có thay đổi cũng sẽ không dễ bị cảm nữa.”
Cố Ngộ Sâm nghiêm túc nhận ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Tổ.
Tạ Diễm cũng ở một bên lắng nghe, cảm thấy ba chữ cậu bạn nhỏ trong lời nói của bác sĩ Tổ đầy ý trêu ghẹo.
Cậu lại liếc nhìn phương thuốc trên tay Cố Ngộ Sâm, thấy trên đó toàn là chữ viết rồng bay phượng múa, một chữ cậu nhìn cũng không hiểu, lập tức yên phận nằm trên giường.
Bác sĩ Tổ thấy bộ dạng này của cậu thì mỉm cười, như này không phải cậu bạn nhỏ thì còn là gì nữa?
Trước khi rời đi, bác sĩ Tổ tiếp túc dặn dò nói: “Ngày mốt ông phải trở về thôn rồi, cháu với cậu bạn nhỏ nếu có gì không hiểu, có thể tìm đệ tử của ông là Lý Trạch Dục, ông sẽ đưa số điện thoại nó cho cháu…”
Đột nhiên Tạ Diễm cảm thấy cái tên Lý Trạch Dục này có chút quen quen, suy nghĩ một chút thì kẽ giật mình.
Chẳng lẽ đây là tên của bác sĩ Lý?
Tạ Diễm không kiềm được, hỏi: “Không phải bác sĩ Lý chỉ chữa bệnh nam khoa ạ?”
Tạ Diễm nhớ như in lời giới thiệu của bác sĩ Lý… Bởi vì chỉ điều trị nam khoa, cho nên vô cùng chuyên nghiệp.
“Chỉ điều trị nam khoa?” Đột nhiên tông giọng của bác sĩ Tổ trở nên cao vuốt, vô cùng tức giận mà nói: “Bây giờ nó ở bệnh viện nam giới nổi tiếng như vậy sao? Tiếng tăm vang tới tai của chúng cháu luôn rồi hả?”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Tạ Diễm bị bệnh.
Muốn Cố Ngộ Sâm ôm ấp hôn hít thì mới có thể tốt lên được.