Chương 81
Thì ra bác sĩ Tổ và bác sĩ Lý vốn có giao tình cũ, bác sĩ Tổ thấy được bác sĩ Lý rất tiềm năng trong diện y thuật, nên ngay từ khi bác sĩ Lý còn học trung học đã thu nhận anh ấy trở thành đệ tử của mình, hy vọng sau này bác sĩ Lý có thể kế thừa y bát của ông.
Nhưng vào lúc đặt nguyện vọng vào đại học, bác sĩ Lý cũng theo sự kỳ vọng của bác sĩ Tổ đặt nguyện vọng vào học viện Y, tưởng chừng như mọi thứ đều phát triển theo hướng bác sĩ Tổ mong muốn, kết quả bác sĩ Lý lại chọn chuyên ngành Nam Khoa.
Lúc ấy bác sĩ Tổ tức đến nỗi suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Nhưng cuối cùng bác sĩ Tổ vẫn quyết định tôn trọng sự lựa chọn của bác sĩ Lý. Mặc dù bác sĩ Lý đã vào học Nam Khoa, nhưng vẫn đi theo bác sĩ Tổ học nghề, không vì lựa chọn học Nam Khoa mà bỏ bê việc học hành cùng với bác sĩ Tổ.
Nhưng dù bác sĩ Tổ có rộng lượng đến đâu, thì trong lòng vẫn không khỏi có chút tiếc nuối. Hiện tại bác sĩ Lý tại Nam Khoa thuận buồm xuôi gió bao nhiêu, thì bác sĩ Tổ cũng có chua xót bấy nhiêu.
Thằng nhóc này vốn có thể hô mưa gọi gió ở lĩnh vực khác!
Mỗi khi nhắc về bác sĩ Lý là bác sĩ Tổ lại tức giận, nhưng vẫn không nhịn được có chút kiêu ngạo, cuối cùng lắc đầu thở dài rời khỏi nhà Cố Ngộ Sâm.
Vào lúc Cố Ngộ Sâm tiễn bác sĩ Tổ xuống lầu mới phát hiện con trai của bác sĩ Tổ đang đứng đợi ông ngoài cổng. Cố Ngộ Sâm trực tiếp đưa bác sĩ Tổ đến trước cửa xe của con trai ông, lại hỏi thăm vài câu về bệnh tình của Tạ Diễm, sau khi biết được tình trạng của Tạ Diễm không có gì đáng ngại, chỉ là một số triệu chứng cảm mạo thông thường, Cố Ngộ Sâm mới buông cục đá nặng trịch trong lòng xuống.
Cố Ngộ Sâm tiễn bác sĩ Tổ khoảng chừng mấy phút, lúc đi lên tầng đã nhìn thấy Tạ Diễm đang dựa vào tường dùng cặp mắt trông ngóng nhìn về phía cửa chờ anh trở về.
Sau khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, cậu còn giơ chân về phía Cố Ngộ Sâm: “Em đã mang dép rồi, không đi chân trần nữa.” Ngoan ngoãn nghe lời.
“Ngoan.” Cố Ngộ Sâm bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy Tạ Diễm khi bị bệnh vừa mềm lại vừa dính người.
Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Diễm, sau đó bế ngang người cậu, đặt cậu ngồi xuống bàn ăn: “Anh lấy cho em bát chén cháo nhé?”
“Không ăn đâu.” Tạ Diễm ôm chặt cổ Cố Ngộ Sâm nhất quyết không buông, lấy mặt mình cọ lên mặt Cố Ngộ Sâm, giọng nói rầu rĩ lại pha chút nhõng nhẽo: “Nhưng nếu anh đút em ăn, thì em sẽ cố ăn một ít.”
“Được, anh đút em ăn.” Cố Ngộ Sâm chiều Tạ Diễm, lời nói vừa dứt đã theo thói quen muốn hôn Tạ Diễm, nhưng Tạ Diễm đã đi trước một bước che miệng mình lại, từ lòng bàn tay phát ra âm thanh ồ ồ: “Không được, em đang bị cảm, sẽ lây cho anh.”
Cố Ngộ Sâm không đổi tư thế, chỉ thuận thế hôn lên mu bàn tay của Tạ Diễm.
Lại xoa mái tóc vốn đã bù xù của Tạ Diễm thêm rối tung lên, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp múc một bát cháo cho Tạ Diễm.
Tạ Diễm nhoài người nằm trên bàn, nâng cằm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Ngộ Sâm, khóe môi từ từ kéo lên.
Chưa bao giờ có lần bị bệnh nào khiến cho cậu cảm thấy an tâm như lần này.
Loại cảm giác này, giống như sau lưng cậu là một bức tường vững chãi, cho dù cậu có vô lý như thế nào, người kia đều sẽ ôm trọn,
Chỉ khi ở bên Cố Ngộ Sâm, cậu mới có thể bộc lộ ra sự yếu đuối và bướng bỉnh của mình.
Trong lúc Tạ Diễm đang suy nghĩ, Cố Ngộ Sâm đã bưng một bát cháo đến.
Đây là cháo rau xanh truyền thống, được nấu rất lâu cho nên vô cùng đặc.
Tạ Diễm chỉ cần há mồm, sẽ có Cố Ngộ Sâm đút cho cậu ăn, mặc dù ban đầu cậu thật sự không muốn ăn gì cả, nhưng lúc này lại ăn rất nhiều.
Rất nhanh chén cháo đã hết sạch.
“Ăn thêm không em?” Cố Ngộ Sâm lấy khăn tay lau chút nước còn dính trên khóe miệng của Tạ Diễm.
Tạ Diễm vỗ vỗ bụng của mình: “Anh xem bụng em no căng luôn rồi này.”
Cố Ngộ Sâm nhìn dáng vẻ của cậu, lấy tay mình dịu dàng xoa bụng cho Tạ Diễm.
Tạ Diễm như cố ý, phát ra tiếng gừ gừ, không khác gì một con mèo đang thoải mái khi được v**t v*.
Cố Ngộ Sâm nhịn không được lấy tay gãi cằm Tạ Diễm vài cái.
Thật sự coi Tạ Diễm là một con mèo.
Tạ Diễm cũng nhận ra được điều này, lập tức nhảy bổ lên người Cố Ngộ Sâm, miệng kêu ‘meo meo’.
Cố Ngộ Sâm vững vàng đỡ được cậu.
Chưa dừng lại ở đó, anh cảm nhận được Tạ Diễm đang l**m láp cổ anh đầy khiêu khích.
Cố Ngộ Sâm cứng đờ, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Nhưng Tạ Diễm lại nghĩ như vậy chưa đủ k*ch th*ch, ở bên tai Cố Ngộ Sâm thổi khí nóng: “Anh ơi, nghe nói khi phát sốt nơi đó ấm lắm, anh có muốn thử không?”
Cố Ngộ Sâm đáp lại Tạ Diễm bằng cách đánh lên mông cậu một cái, sức lực vừa phải, lại mang theo ý cảnh cáo: “Ngoan nào, đừng có dụ dỗ anh.”
Tạ Diễm chôn đầu vào cổ Cố Ngộ Sâm cười khúc khích, vô cùng vui khi người khác gặp họa.
Cố Ngộ Sâm bất lực hôn lên đầu Tạ Diễm một cái: “Em đó.”
Tạ Diễm thích nghe Cố Ngộ Sâm nói ra hai từ này bằng giọng điệu như thế, bất lực nhưng rất nuông chiều, có thể ngọt trào trong lòng cậu.
Khi hai người đang vờn nhau, tiếng gõ cửa truyền đến.
Cố Ngộ Sâm ra mở cửa, Tạ Diễm như cái đuôi nhỏ theo sau anh.
Cửa mở, đứng trước cửa là Trịnh Hàn Thịnh: “Anh, thuốc em mua rồi nè, đàn anh không sao chứ?”
Trịnh Hàn Thịnh vừa hỏi xong câu đó, đầu của Tạ Diễm lú ra từ sau lưng Cố Ngộ Sâm: “Cảm vặt thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Lúc này cậu vẫn còn đang sốt nhẹ, nhìn có chút tiều tụy.
Trịnh Hàn Thịnh nhìn ra, lập tức lo lắng nói: “Đàn anh, anh còn đang bệnh đó, nhanh quay lại giường nằm đi, không là bị trúng gió đó.”
Cả người Tạ Diễm đều núp sau lưng Cố Ngộ Sâm, chỉ để lộ cái đầu bù xù, nghe Trịnh Hàn Thịnh nói thế, đáp: “Lo gì, có anh của em chắn hết gió cho anh rồi.”
Trịnh Hàn Thịnh: “…”
Cũng đúng, anh họ làm sao đành lòng nhìn thấy Tạ Diễm bệnh nặng thêm.
Trịnh Hàn Thịnh đưa thuốc cho Cố Ngộ Sâm: “Anh, đây là thuốc anh kêu em mua nè.”
Trước đó Cố Ngộ Sâm lấy được phương thuốc từ bác sĩ Tổ, đã lập tức chụp lại gửi qua cho Trịnh Hàn Thịnh, kêu Trịnh Hàn Thịnh đi mua thuốc.
Cố Ngộ Sâm nhận lấy, cũng không có ý định mời Trịnh Hàn Thịnh đi vào ngồi chơi.
Trịnh Hàn Thịnh cũng không muốn mình làm cái bóng đèn, nhưng cậu ta còn chuyện khác.
“Anh, nghe tin đàn anh bị bệnh là em lo lắm, bắt taxi đi mua thuốc, rồi lại bắt xe đến đây.” Cậu ta tha thiết nhìn Cố Ngộ Sâm, lời nói quá rõ ràng, cuối cùng còn nhỏ giọng bổ sung thêm: “Thuốc cũng là tự em bỏ tiền ra mua.”
Nếu là trước đây, cậu ta sẽ không tính toán này kia, nhưng hiện tại khác rồi, không có tiền tiêu vặt, cậu ta hận không thể bẻ một đồng xu ra thành hai để dùng, cho nên không khỏi trở nên keo kiệt bủn xỉn.
Mà chính Trịnh Hàn Thịnh hoàn toàn không biết được cậu ta đang dần bị Cố Ngộ Sâm đồng hoá.
“Đã biết.”
Cố Ngộ Sâm biết Trịnh Hàn Thịnh muốn gì, lấy điện thoại chuyển tiền cho cậu ta.
Trịnh Hàn Thịnh không mong đợi sẽ nhận được nhiều hơn, chỉ cần Cố Ngộ Sâm trả lại đúng số tiền mà cậu ta đã chi thôi. Nhưng tới khi cậu ta mở WeChat ra xem, nhấn vào phần giao dịch mà Cố Ngộ Sâm vừa mới chuyển tiền đến, hai mắt trừng to, không thể tin được mà nhìn Cố Ngộ Sâm, hỏi: “Anh, không phải anh nhấn lộn thêm mấy số không đó chứ?”
“Thưởng cho em.” Cố Ngộ Sâm dứt lời, cánh cửa ngay trước mặt Trịnh Hàn Thịnh cũng đóng cửa lại.
Nhưng như vậy cũng không ngăn cản được giọng nói ồn ào của Trịnh Hàn Thịnh: “Anh họ, đàn anh, từ này về sau có chuyện gì cần làm cứ việc gọi cho em, em làm hết! Em có thể làm hết!”
Tạ Diễm bị chọc cho phì cười, đi vào phòng ngủ lấy ra điện thoại, lại phát cho Trịnh Hàn Thịnh mấy cái lì xì.
Vương Hỏa Hỏa: [Bao lì xì WeChat] x10
Vương Hỏa Hỏa: Cũng là thưởng cho em.
Đặc Đặc đặc biệt chói: Đàn anh, anh dâu, anh thật sự rất rất rất tốt!!!
Đặc Đặc đặc biệt chói: HKT b*n r* ánh sáng bảy sắc cầu vồng rực rỡ.jpg
Vương Hỏa Hỏa: …
Cậu cũng bị gói cảm xúc của Trịnh Hàn Thịnh làm cho muốn mù mắt, khỏi phải nói, gói biểu tượng cảm xúc của Trịnh Hàn Thịnh đúng là có khí chất đặc biệt.
Tán gẫu với Trịnh Hàn Thịnh vài câu, Tạ Diễm cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ tìm Cố Ngộ Sâm.
Chỉ cần Cố Ngộ Sâm luôn trong tầm nhìn, cậu sẽ vô cùng an tâm.
Mà lúc này Cố Ngộ Sâm đang ở trong phòng bếp nấu thuốc, vừa mới bắt bếp lên, xoay người lại đã thấy Tạ Diễm đang đứng cách đó không xa đang nhìn mình, ánh mắt ướt sũng, rất đáng thương.
Anh lau chút nước còn đọng lại trên tay, đi tới sờ trán Tạ Diễm, không còn nóng như lúc sáng nữa.
“Sao em không trong phòng nằm nghỉ chút đi?” Cố Ngộ Sâm ôn nhu nói với cậu.
Tạ Diễm lắc đầu: “Em muốn nhìn anh.”
Cố Ngộ Sâm còn đang canh lửa, không thể cùng Tạ Diễm nghỉ ngơi, anh nắm tay kéo cậu tới sô pha: “Nằm sô pha nghỉ ngơi nhé?”
Như vậy là có thể nhìn thấy Cố Ngộ Sâm mọi lúc.
Tạ Diễm: “Dạ.”
Sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.
Mới vừa nằm xuống chưa bao lâu lại thấy Cố Ngộ Sâm rời đi, Tạ Diễm tức tốc chạy nhanh tới nắm chặt vạt áo Cố Ngộ Sâm, đáng thương nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?”
Cố Ngộ Sâm hạ người ngồi xổm xuống, hôn lên trán Tạ Diễm trấn an cậu: “Anh đi lấy chăn bông cho em.”
Tạ Diễm nghe vậy mới buông tay.
“Anh…”
Chờ đến khi Cố Ngộ Sâm vào phòng ngủ, Tạ Diễm nhìn không thấy anh, lại không nhịn được khẽ gọi anh một tiếng.
Cố Ngộ Sâm rất nhanh đã quay lại, đắp chăn cho Tạ Diễm: “Anh luôn ở đây, sẽ không đi đâu cả.”
Lúc này Tạ Diễm mới buông lỏng.
Có Cố Ngộ Sâm bên cạnh, Tạ Diễm sẽ không lo lắng.
Trước đó đã gửi cho Trịnh Hàn Thịnh vài bao lì xì, Tạ Diễm nhìn thấy có vài tin nhắn Wechat chưa đọc.
Lúc này cậu nhìn thoáng qua Cố Ngộ Sâm một cái mới trả lời tin nhắn, sau đó lại nhìn Cố Ngộ Sâm cái nữa, mới tiếp tục trả lời tin nhắn.
Chung quy vẫn còn đang bị sốt, năng lượng đã bị bòn rút, không lâu sau Cố Ngộ Sâm phát hiện Tạ Diễm lại ngủ thiếp đi.
Anh khẽ đứng dậy, rút điện thoại từ trong tay Tạ Diễm ra để lên bàn trà, tránh cho nó sẽ bị rớt xuống sàn nhà. Đồng thời nhét tay Tạ Diễm vào chăn, chỉnh lại góc chăn, sau đó lặng lẽ ngồi trên sô pha chăm chú nhìn Tạ Diễm ngủ.
Ánh mắt sâu thẳm, chuyên chú mà dịu dàng.
***
Khi Tạ Diễm tỉnh giấc đã thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, còn Cố Ngộ Sâm thì đang ngồi bên cạnh xử lý công việc trên điện thoại.
Cố Ngộ Sâm nghe được động tĩnh, lập tức ném điện thoại qua một bên, đỡ Tạ Diễm từ trên giường ngồi dậy: “Thấy thế nào rồi em?”
“Khá hơn nhiều rồi ạ.”
Tạ Diễm trả lời, nhưng trong giọng nói vẫn còn vướng lại chút khàn khàn.
Thuốc đã nấu xong từ lâu, nhưng Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm ngủ ngon, không nỡ đánh thức cậu dậy, thuốc vẫn được giữ ấm bên dưới. Lúc này Tạ Diễm đã tỉnh, Cố Ngộ Sâm lập tức đem thuốc tới.
Tạ Diễm thích đồ ngọt, nhưng thuốc thì chắc chắn rất đắng.
Cố Ngộ Sâm còn lo Tạ Diễm sẽ không uống được thuốc, đang nghĩ phải làm cách nào để dỗ Tạ Diễm uống thuốc.
Lại không ngờ Tạ Diễm nhận lấy bát thuốc từ trong tay Cố Ngộ Sâm, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Tại vì uống thuốc đối với Tạ Diễm đã thành thói quen, cho dù cậu sợ đắng sợ thuốc, nhưng cậu biết chỉ có uống thuốc mới giúp cho bệnh mau khỏi, nên luôn cắn răng uống thuốc thật nhanh.
Giống như chỉ cần uống thật nhanh thì thuốc sẽ không chú ý, cậu sẽ không cảm nhận được vị cay đắng của thuốc nữa.
Lúc trước làm vậy là vì cậu chỉ có một mình một người, hết bệnh mới có thể duy trì cuộc sống.
Mà hiện tại đã có Cố Ngộ Sâm, cậu vẫn có thể làm nhõng nhẽo với Cố Ngộ Sâm, làm cho Cố Ngộ Sâm dỗ dành cậu để uống thuốc. Nhưng Tạ Diễm vẫn muốn mình có thể nhanh chóng khỏe mạnh, như vậy Cố Ngộ Sâm không cần nhọc lòng vì mình nữa.
Chân mày của Tạ Diễm nhíu chặt lại, vị cay đắng của thuốc đã được nuốt xuống, nhưng trong khoang miệng vẫn còn lưu lại hương vị nói đắng thì không đắng, lạnh nhưng cũng không lạnh, vô cùng kỳ quái.
Cậu liên tục chép miệng, cố gắng làm cho mình quen với hương vị này.
Nhưng sau đó, một viên kẹo sữa đã được đẩy vào trong miệng cậu, vị đắng chát còn sót lại lập tức bị mùi sữa cùng với vị ngọt lấn át đi, giờ đây đã tràn vào trái tim cậu.
Tạ Diễm choàng tay ôm lấy cổ Cố Ngộ Sâm, trao cho Cố Ngộ Sâm một nụ hôn mang theo mùi sữa thơm phức.
Cố Ngộ Sâm xoa xoa ót Tạ Diễm, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Tạ Diễm bây giờ vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, chỉ muốn đặt cậu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
____
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Ca nô bị thương bạn không hiểu: Vợ vợ vợ vợ vợ vợ, tôi muốn xin một bộ biểu cảm.
Ca nô bị thương bạn không hiểu: Muốn số lượng nhiều, càng lòe loẹt càng tốt, tốt nhất là loại có thể chói mù mắt người ta, phong cách HKT.