Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 89

Chương 89. Chỉ cần cậu biết cái tốt của Cố Ngộ Sâm là được rồi


Người kia cũng không ngờ Tạ Diễm lại là em trai của Tạ Tấn.


Lập tức vừa thấy xấu hổ vừa khó xử, nhìn thoáng Tạ Diễm và Tạ Tấn, không thốt ra được gì, cúi đầu lủi đi.


Tạ Diễm chỉ có thể nuốt lại những lời châm chọc chưa kịp tuôn ra kia, cậu xoay người nhìn anh trai mình, nhịn không được cười: “Anh, hôm nay anh mặc trang trọng thật đó.”


Tạ Diễm đoán được vì sao Tạ Tấn làm thế, trong lòng thấy ấm áp.


Tạ Tấn đưa tay xoa xoa tóc Tạ Diễm, mặc dù khuôn mặt nghiêm nghị nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười.


Tạ Diễm nhìn xung quanh, không tìm thấy Tạ Hành Đông, hỏi anh trai: “Anh ơi, ba đâu rồi?”


Tạ Tấn: “Ba nói lâu rồi không gặp sếp Miêu, nên ông ấy đi tìm sếp Miêu hàn huyên tâm sự rồi.”


Tạ Diễm: “…”


Có thật là đi tìm sếp Miêu hàn huyên tâm sự không?


Đột nhiên Tạ Diễm thấy hơi thương cảm cho Miêu Vĩ Cường.


***


Thật ra Miêu Vĩ Cường có ấn tượng khá tốt với Tạ Diễm.


Thời gian tiếp xúc chỉ vỏn vẹn mấy phút, ông có thể nhìn ra Tạ Diễm là một chàng trai trẻ không mưu tính sâu xa, cũng rất tôn trọng và hiếu thuận với trưởng bối nhà Cố Ngộ Sâm, ngoại hình còn xinh đẹp.


Nếu con gái ông nhìn trúng chàng trai như vậy, chắc chắn ông sẽ vui vẻ chấp nhận.


Nhưng mà quan trọng Tạ Diễm lại kết hôn với người mà con gái ông thích. Vì lập trường khác nhau ở điểm này, nên ấn tượng của ông với Tạ Diễm cũng không còn tốt nữa.


Đương nhiên là với phẩm hạnh của ông thì không đến mức đi làm khó một đứa nhóc, nhưng trong lòng không thể không so sánh Tạ Diễm với con gái mình.


Miêu Vĩ Cường cảm thấy, chỉ tính riêng về mặt xuất thân thì con gái Miêu Tình Tình của ông ăn đứt Tạ Diễm rồi.


Nếu xét về các mặt khác, Miêu Vĩ Cường không quan tâm lắm. Môn đăng hộ đối là môn đăng hộ đối, hiện tại Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm có tình yêu làm chất bôi trơn đương nhiên là tốt, nhưng lỡ tình yêu giữa hai người biến mất, lại không có quan hệ lợi ích ràng buộc, e là kết quả của kẻ yếu thế như Tạ Diễm sẽ không khá hơn là bao.


Ông cũng không xem trọng cuộc hôn nhân của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, trong đầu hiện lên vô số kết cục đau lòng. Dù sao đôi mắt này của ông đã chứng kiến quá nhiều rồi, hôn nhân và tình yêu của những người địa vị xã hội không ngang bằng nhau có thể đơm hoa kết trái thật sự quá ít.


“Sếp Miêu, lâu rồi không gặp.”


Miêu Vĩ Cường đang nghĩ như thế thì nghe có người gọi tên mình, khi ông ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Tạ Hành Đông, người phụ trách Bất Động Sản Hành Đông đang đi về phía ông.


Miêu Vĩ Cường có hơi kinh ngạc: “Sếp Tạ, anh cũng đến sao?”


Theo Miêu Vĩ Cường biết, Cố Ngộ Sâm và Tạ Hành Đông không có nhiều giao dịch làm ăn với nhau, vả lại trong khoảng thời gian này ông còn cùng vợ ra nước ngoài chữa bệnh, công việc đều giao lại cho Tạ Tấn lo liệu, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì ông cũng không xuất hiện. Sao hôm nay chỉ là tiệc tân gia nhà của Cố Ngộ Sâm mà lại có thể mời được ông đến?


“Tiệc tân gia của con trai, người làm ba như tôi phải tới tham gia chứ.” Tạ Hành Đông mỉm cười, lấy một ly rượu từ khay rượu của người phục vụ đi ngang qua đưa cho Miêu Vĩ Cường, sau khi Miêu Vĩ Cường nhận lấy rượu, ông cũng tự lấy một ly để kính rượu với Miêu Vĩ Cường.


Ánh mắt Miêu Vĩ Cường hơi đơ ra.


Cuối cùng, ông nhấp ít rượu để bình tĩnh lại: “Tạ Diễm là con trai của sếp Tạ đây sao?”


Tạ Hành Đông tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cơ? Sếp Miêu không biết à?”


Miêu Vĩ Cường cười haha: “Cậu chủ nhỏ kín tiếng quá.”


Kín tiếng một từ đôi nghĩa, chữ này chỉ ra Tạ Diễm quá kín tiếng, qua nhiều năm như vậy mà họ không biết được thân phận của cậu. Cũng chính là khen nhà họ Tạ kín tiếng, nhà họ và Cố Ngộ Sâm kết thông gia mà không để lộ ra chút tin tức nào.


“Tụi nó đúng là kín tiếng quá.” Tạ Hành Đông như buồn bực nói: “Nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi gia đình mới biết.”


Tạ Hành Đông thở dài nói: “Đứa con trai út này của tôi quá là kín tiếng rồi, nếu địa vị nó cao chút thì đã không bị người ta xem thường thế này.”


“Anh nói xem có đúng không, sếp Miêu?”


Miêu Vĩ Cường: “…”


Ông cảm thấy mình đang bị Tạ Hành Đông chèn ép.


Đầu tiên, Tạ Hành Đông nói rõ cuộc hôn nhân của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm không phải lệnh của cha mẹ, càng không có ràng buộc lợi ích, mà đây là kết quả của tình yêu đôi lứa, lấy cái này để châm biếm Miêu Vĩ Cường dùng lợi ích làm mồi để Cố Ngộ Sâm cưới con gái mình. Sau đó lại đi mỉa mai khinh thường Tạ Diễm.


Miêu Vĩ Cường nhận hết sự trào phúng từ lời nói của Tạ Hành Đông, nhưng lại không thể phản bác được.


Vì những gì Tạ Hành Đông nói đều là sự thật, mặc dù Miêu Vĩ Cường không biểu hiện ra mặt, nhưng sự thật ông đã có chút xem thường Tạ Diễm, thậm chí còn có suy nghĩ Tạ Diễm dùng nhan sắc phục vụ người khác.


Lúc này biết được Tạ Diễm là con trai của Tạ Hành Đông, ông cảm thấy mình đang bị tát một cái vào mặt, nhưng để giữ vững phong độ, ông không thể tức giận.


Sau khi Tạ Hành Đông trút hết bất mãn lên Miêu Vĩ Cường, ông đi về phía Tạ Diễm, sau đó cùng Tạ Tấn dẫn Tạ Diễm đi giới thiệu với các nhân vật lớn khác.


Khi các ông lớn này biết được Tạ Diễm chính là cậu út của Bất Động Sản Hành Đông, chỉ có kinh ngạc nhiều hoặc kinh ngạc ít chứ không tồn tại thứ cảm xúc dư thừa nào khác.


Vì vậy, tiệc bắt đầu còn chưa tới nửa tiếng, người tham dự đều biết nửa kia của Cố Ngộ Sâm không phải một chàng trai vô danh tiểu tốt xuất thân từ gia đình bình dân, mà là cậu út của Bất Động Sản Hành Đông.


Cậu kết hôn với Cố Ngộ Sâm, không thể môn đăng hộ đối hơn nữa.


Những kẻ từng âm thầm chế giễu Tạ Diễm không xứng với Cố Ngộ Sâm, giờ lại im như chim cút, hận không thể câm mồm lại rúc đầu vào cánh.


***


Tạ Diễm bị phụ huynh mang đi giới thiệu một lượt với các ông lớn, nửa tiếng sau mới trốn ra được.


Cố Ngộ Sâm vẫn còn đang đi tiếp khách, Tạ Diễm đến chỗ đồng nghiệp mình, cùng bọn họ chen chúc trên ghế sô pha, nới lỏng cà vạt xong mới cảm thấy cả người như sống lại.


Quả nhiên, cá mặn chỉ cảm thấy thoải mái khi về với đàn cá mặn.


“Khổ cho mày rồi.” Lý Trạch Khâm xoa đầu Tạ Diễm: “Mỗi khi đứng trước mặt mấy lão tai to mặt lớn ấy là tao đều cảm thấy không thở nổi.”


Đây đều là những nhân vật thường trú trên trang nhất của tạp chí Tài chính và Kinh tế, khí thế bất phàm, cá mặn bọn họ khi đối mặt với những tinh anh đứng trên đỉnh kim tự tháp như này sẽ sinh ra lòng kính sợ theo bản năng. Thật khó khăn khi cá mặn như Tạ Diễm còn phải gặp mặt trực tiếp với bọn họ.


“Haizzz…”


Tạ Diễm thở dài thườn thượt, bày tỏ vô cùng mệt mỏi.


Vừa định nói chuyện, Trịnh Hi Duyệt đã dùng khuỷu tay huých Tạ Diễm: “Vương Hỏa Hỏa, cô ta đến kìa! Cô ta đến kìa!”


Tạ Diễm nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Miêu Tình Tình mặc váy đỏ rực đi về phía mình.


Nếu nhìn Miêu Tình Tình dưới góc nhìn của một người đàn ông, Tạ Diễm thừa nhận Miêu Tình Tình là mỹ nhân, gương mặt diễm lệ, dáng người thướt tha, dịu dàng.


Tạ Diễm híp mắt, trong lòng thầm nghĩ xem Miêu Tình Tình đến đây làm gì.


Trịnh Hi Duyệt nói khẽ vào tai Tạ Diễm: “Tôi cá trăm phần trăm là cô ta đang đi về phía cậu, nghe đồn cô ta vì anh Cố nhà cậu mà đã mấy năm trời không bàn chuyện yêu đương rồi đó!”


Trịnh Hi Duyệt: “Vương Hỏa Hỏa, cậu phải cẩn thận xử lý nha!”


Tạ Diễm: “…”


Tạ Diễm: “Nếu cô không tỏ ra phấn khích đến thế, tôi sẽ tin đây là cô đang lo lắng cho tôi.”


Trịnh Hi Duyệt hắc hắc cười khẽ: “Này là bản năng, bản năng thôi! Cậu yên tâm, tôi và các đồng nghiệp sẽ là lớp hậu thuẫn vững chắc cho cậu.”


An Viễn Hề miệng ngậm bánh ngọt, nghe Trịnh Hi Nguyệt nói vậy cũng gật đầu như gió: “Vương Hỏa Hỏa cố lên!”


Những đồng nghiệp khác cũng sôi nổi động viên Tạ Diễm.


Lý Trạch Khâm cảm thấy bản thân mình không bày tỏ ý kiến thì không ổn lắm, suy nghĩ một chút rồi làm động tác cố lên.


Tạ Diễm: “…”


Sao mà cậu cảm thấy mấy đồng nghiệp của mình không đáng tin cậy lắm nhỉ?


Một lúc sau, Miêu Tình Tình đã đi đến.


Cô đưa tay về phía Tạ Diễm, chủ động giới thiệu bản thân: “Miêu Tình Tình.”


Tạ Diễm cũng không phải người không biết phép lịch sự, cậu đứng dậy, nhẹ nhàng bắt tay Miêu Tình Tình, cũng giới thiệu tên mình: “Tạ Diễm.”


Khi Miêu Tình Tình thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn đang đánh giá Tạ Diễm, thấy Tạ Diễm không vì sự xuất hiện của mình mà cảm thấy căng thẳng, cũng không có biểu đạt loại cảm xúc khác, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Anh chưa từng nghe đến tôi à?”


Cô yêu mị mỉm cười, mặt mày như có lưỡi câu, có thể dễ dàng câu đi ba hồn bảy vía của đàn ông.


Nhưng đối với Tạ Diễm mà nói, dáng vẻ này mang đậm mùi thuốc súng.


Tạ Diễm không chùn bước, cũng móc mỉa đáp trả lại: “Nếu là chuyện cô công khai tỏ tình Cố Ngộ Sâm trước mặt nhiều người rồi bị anh ấy từ chối, thì tôi quả thực có nghe qua.”


Miêu Tình Tình: “…”


Miêu Tình Tình không ngờ lời Tạ Diễm thốt ra còn mang tính công kích mạnh vậy.


“Vậy anh không để ý việc tôi vẫn còn tình cảm với Cố Ngộ Sâm à?” Miêu Tình Tình hỏi lại.


Cô rất tự tin với nhan sắc của mình, nhiều năm qua cô chỉ bại trận dưới tay Cố Ngộ Sâm.


“Thì sao?” Tạ Diễm hỏi lại: “Trước khi anh ấy gặp được tôi cô đã không có cơ hội, hiện tại có tôi ở đây, cô càng không có cơ hội.”


Miêu Tình Tình nghe vậy thì sững người một lúc.


Cô nghe ra được sự tự tin trong lời nói Tạ Diễm.


Nhưng cô hiểu rõ sự tự tin này không chỉ xuất phát từ bản thân Tạ Diễm, đây là sự tự tin do Cố Ngộ Sâm tiếp thêm cho cậu.


Cố Ngộ Sâm yêu Tạ Diễm đến mức nào mới cho Tạ Diễm cảm giác an toàn tuyệt đối như thế này chứ?


Câu hỏi này thật ra đã sớm có đáp án.


Từ tấm thiệp mời mang đậm chất trẻ thơ, cho đến bữa tiệc hôm nay nhằm tạo vị thế cho Tạ Diễm, không tiếc dùng nhiều tiền để tổ chức bữa tiệc hôm nay, đều có thể chứng tỏ việc Cố Ngộ Sâm thật lòng với Tạ Diễm.


Nghĩ đến đây, Miêu Tình Tình bật cười, giơ ngón tay cái với Tạ Diễm: “Tôi xem trọng anh là một dũng sĩ.”


Lời tán dương này đến quá bất ngờ khiến Tạ Diễm hơi sửng sốt.


Cậu còn tưởng Miêu Tình Tình đến kiếm chuyện, nhưng tình hình hiện tại là gì thế này? Sao tự nhiên lại tán dương cậu rồi?


Miêu Tình Tình tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, đến cả tư thế ngồi cũng rất tao nhã: “Anh yên tâm, tôi đã sớm từ bỏ suy nghĩ kia với Cố Ngộ Sâm rồi.”


Cố Ngộ Sâm quả thật đã từng khiến Miêu Tình Tình rung động một thời gian, khiến cô nhớ mãi không quên.


Miêu Tình Tình cầm một ly rượu nho lên lắc nhẹ rồi khẽ nhấp môi, đôi môi đỏ tươi của cô kết hợp với màu tím rượu lại càng thêm hoàn hảo.


Cô chậm rãi nuốt rượu, thở dài: “Chỉ trách tôi thời niên thiếu không đủ hiểu biết, tôi cho rằng nhan sắc sẽ quyết định tất cả.”


Thế nên, yêu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.


Hiện tại nhìn thấy Cố Ngộ Sâm vẫn cảm thấy rung động như trước, nhưng chỉ cần nhớ đến cái thói keo kiệt bủn xỉn của Cố Ngộ Sâm, lòng Miêu Tình Tình lập tức trở nên nguội lạnh.


Không dám yêu, thật sự không dám!


Thái độ của Miêu Tình Tình chuyển biến quá nhanh, Tạ Diễm và các đồng nghiệp cũng có hơi khó hiểu.


Nhưng khi Tạ Diễm suy nghĩ lại, đại khái hiểu được ý của Miêu Tình Tình: Chính là bị thói keo kiệt bủn xỉn của Cố Ngộ Sâm đánh lui.


Cậu nhịn không được bật cười, cũng không đưa ra câu giải thích nào cho Cố Ngộ Sâm.


Cái tốt của Cố Ngộ Sâm, chỉ mình cậu biết là được rồi, cần gì phải nói cho người khác biết chứ?


Đây sẽ là bí mật cả đời của cậu.


Miêu Tình Tình quan sát phản ứng của Tạ Diễm qua ly rượu, nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của cậu, cô biết cậu đã hiểu ý mình. Nhưng lại không nhìn thấy nét mặt phản bác hay khó xử của cậu, có thể thấy được cậu không chỉ chấp nhận tính keo kiệt bủn xỉn của Cố Ngộ Sâm, mà còn xem cái tính nết quái dị thành nét đáng yêu của anh.


Dũng sĩ!


Thật là dũng sĩ!


Miêu Tình Tình nhịn không được nâng rượu kính Tạ Diễm một ly: “Mời cậu, dũng sĩ thực thụ.”


Sau đó còn ngửa đầu một hớp nốc hết rượu trong ly, uống xong còn úp ngược ly xuống, không còn một giọt.


Tạ Diễm: “…” 


Tạ Diễm nhìn ly rượu rỗng trong tay Miêu Tình Tình, rơi vào im lặng.


Tôi cũng kính cô như một dũng sĩ thực thụ!


________


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Tạ Hành Động ăn diện sang trọng.


Vừa đến sảnh tiệc đã nhằm thẳng hướng Miêu Vĩ Cường mà tới.


Bày vẻ than ngắn thở dài: Út cưng của tôi thật là kín tiếng mà, nhìn im im thế mà đùng một cái là về cùng nhà với người giàu nhất.

Bình Luận (0)
Comment